Khi cô còn đang suy nghĩ nên trả lời Diệp Vi Vi như thế nào, hệ thống bên này bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.
[ Nhiệm vụ nhánh: Điều tra rõ mối quan hệ giữa Diệp Vân Linh và Diệp Vi Vi. Giải trừ vận may nghịch thiên của nữ chính Diệp Vi Vi, nhiệm vụ thất bại, trừng phạt chịu cơn đau bị đâm vào tim. ]
Diệp Vân Linh cảm thấy hứng thú, hỏi: 【Đã điều tra xong thì giải trừ ‘vận may nghịch thiên nữ chính’ của Diệp Vi Vi. Có phải chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ thì sau này vận khí của Diệp Vi Vi sẽ giống người bình thường không, không còn làm chuyện gì cũng là hạng nhất đúng không?】
Hệ thống trả lời: 【Đúng vậy.】
Diệp Vân Linh hơi tưởng tượng một chút thì biết, việc này có chỗ lợi đối với cô.
Cô là nhóm so sánh với Diệp Vi Vi, mặc kệ là vì để phụ trợ thể hiện sự tốt bụng hay là tốt đẹp của Diệp Vi Vi. Chỉ cần có một mặt tốt của cô ta thì nhất định cần Diệp Vân Linh “không tốt” để phụ trợ.
Nếu cô ta không có được vận may nghịch thiên nữ chính, như vậy sau này ở trên cùng một chuyện thì hai người tương đương với cạnh tranh công bằng với nhau.
Diệp Vi Vi thấy nửa ngày Diệp Vân Linh không trả lời, cô ta tiếp tục nói: “Cô cũng không nên trách ba mẹ, bọn họ làm như vậy cũng là vì quan tâm cô. Sau khi kết thúc lần ghi hình này thì chúng ta cùng về thăm ba mẹ có được không?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Diệp Vân Linh nói lời khách sáo với vẻ mặt vô cảm: “Cô chắc là bọn họ muốn gặp tôi sao?”
Diệp Vi Vi tiếp tục: “Đương nhiên, cô cũng là con gái của bọn họ. Có cha mẹ nào mà không muốn gặp con gái chứ?”
Diệp Vân Linh lập tức chỉ cảm thấy đầu như bị sét đánh.
Cái gì? Nguyên chủ và Diệp Vi Vi là một cặp chị em?
Diệp Vân Linh không khỏi lại lần nữa nhìn về phía hệ thống: 【các người là hệ thống gì vậy? Tin tức quan trọng như vậy cũng không có.】
Hệ thống nói: 【Tất cả tin tức của chúng tôi đều nhập vào từ tiểu thuyết, bên trong không viết cốt truyện này nên đương nhiên cũng không có đoạn tin tức này.】
Diệp Vân Linh cạn lời: 【Các người là hệ thống hư hỏng gì vậy? Vô dụng quá đi mất.】
Diệp Vân Linh nghĩ thầm, xem ra cô thật sự cần phải đi một chuyến đến nhà họ Diệp. Cô trả lời: “Sau khi kết thúc ghi hình rồi nói sau.”
Lời như vậy tương đương là nửa đồng ý.
Cô rời đi sau khi ném xuống những lời này.
Nhìn bóng dáng rời đi của Diệp Vân Linh, nụ cười trên mặt của Diệp Vi Vi dần rút lại, cô ta híp mắt nhìn phương hướng cô rời đi.
Là ảo giác của cô ta sao? Cô ta luôn cảm thấy Diệp Vân Linh có vẻ đã thay đổi, rồi lại không thể nói cụ thể ra được.
Có lẽ là bản thân suy nghĩ nhiều đi, dù sao thì một khi cô ta nhắc đến ba mẹ, không phải Diệp Vân Linh vẫn nghe theo, muốn trở về sao.
Rất nhanh, bóng dáng của Diệp Vi Vi cũng biến mất ở con hẻm nhỏ này.
*
Khi Diệp Vân Linh trở về, hai đứa nhỏ đã sớm tỉnh dậy.
Sau khi hai đứa nghe xong loa thông báo, Lục Tử Hạo dẫn em gái đi ăn bữa sáng.
Khi cô trở về vừa lúc nhìn thấy Lục Ngữ Nịnh đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một cây cà rốt đang đút cho ba con thỏ con ăn.
Cô bé vừa đút vừa hỏi Lục Tử Hạo, “Anh, anh nói xem chúng ta đặt tên gì cho ba con thỏ con thì sẽ nghe hay đây?”
Lục Tử Hạo cũng ngồi xổm, sờ sờ con thỏ nói: “Em nghĩ đi.”
Lục Ngữ Nịnh nói: “Nếu không thì kêu là Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam?”
Diệp Vân Linh đang ăn hai cái bánh bao còn dư lại thì nghe thấy cái tên do Lục Ngữ Nịnh đặt, cô nhịn không được bật cười ra thành tiếng.
Tiểu Tam?
Có chắc là cái tên này phù hợp chứ?
【Công chúa nhỏ Nịnh Nịnh thật sự rất đáng yêu. Đặt tên này cũng rất sáng tạo.】
【Tiểu Tam ha ha ha ha ha, tôi thật sự không nhịn được.】
【Tôi đột nhiên cảm thấy đặt tên này có vẻ cũng không tệ, đọc thêm mấy lần còn rất thuận miệng. Không tin mọi người lại đọc thêm vài lần đi.】
Lục Ngữ Nịnh nghe thấy tiếng cười của Diệp Vân Linh, cô bé ngẩng đầu hỏi: “Không dễ nghe sao ạ?” Trong mắt còn có một ít chờ mong.
Diệp Vân Linh trả lời: “Dễ nghe dễ nghe, con quyết định là được.”
Trẻ con rất mẫn cảm đối với cảm xúc, tuy nói Diệp Vân Linh nói dễ nghe nhưng Lục Ngữ Nịnh vẫn cảm giác ra được ý nghĩa trong lời nói của cô. Cô bé phồng má lên, nói bằng giọng điệu con nít ngây thơ: “Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam rất dễ nghe.”
Giọng nói trẻ con kia nói mấy câu tức giận cứng rắn này hoàn toàn không có bất kỳ lực sát thương gì, ngược lại bộ dáng hung dữ lại nũng nịu này hơi giống như đang làm nũng một chút.
Lúc này nhân viên công tác của ban tổ chức mang thẻ nhiệm vụ đến đây.
Trong tay của Diệp Vân Linh còn đang cầm nửa cái bánh bao, cô nói thẳng: “Đưa cho cậu bé đi, tôi không có dư tay để cầm.”
Lục Tử Hạo nhìn con thỏ trên mặt đất, hơi không cam lòng mà đứng dậy, cậu bé cầm lấy thẻ nhiệm vụ, mở ra đọc: “Xin mời các mẹ mang theo bọn nhỏ đi đến hội trường trong thôn tập hợp trước.”
【Lục Tử Hạo còn đang học nhà trẻ đúng không? Số lượng chữ mà cậu bé biết làm tôi cảm thấy kinh ngạc.】
【Con của tôi học lớp hai cũng không biết nhiều chữ bằng cậu bé, Tổng giám đốc Lục quá ưu tú rồi.】
【Đừng nói nữa, tôi nhìn con của mình đã học lớp ba mà muốn cầm lấy gậy đánh cho một trận này.】
Lục Tử Hạo đọc xong, Diệp Vân Linh cũng ăn xong bánh bao trong tay.
Mười lăm phút sau, Diệp Vân Linh dẫn hai anh em Lục Tử Hạo xuất hiện ở hội trường thôn Vương Cổ.
Hai người Trương Thư Du và Thư Nhã đã tới rồi.
Hứa Nặc đang đứng ở bên cạnh Thư Nhã, cậu bé đang chơi đùa với Trương Duyệt Hân, con gái của Trương Thư Du. Nhìn xem cậu bé như vậy chắc là không có chuyện gì.
Khi nhìn thấy Diệp Vân Linh đến đây, cậu bé vui vẻ nhào qua chào hỏi: “Dì Vân.”
Nói xong cậu bé lại lấy một viên kẹo chocolate từ trong túi của mình ra đưa cho cô, nói: “Dì Vân, con trộm giấu cái này đi. Cho dì ăn đó.”
Diệp Vân Linh: “……” Từ khi nào mà cô có duyên với trẻ con vậy?
Thư Nhã cười nói: “Ngày hôm qua em cứu thằng bé, đứa nhỏ này nhớ em đó.”
Nhìn viên kẹo còn được đưa lên ở giữa không trung, Diệp Vân Linh nửa ngồi xổm người xuống, dùng giọng điệu không được thoải mái mà nói. “Cảm ơn con.”
Đối mặt với loại sinh vật ngọt ngào dễ thương này, Diệp Vân Linh không thích ăn kẹo cũng không thể nói ra lời từ chối được.
Cô cầm viên kẹo kia, lột vỏ ra rồi đặt vào trong miệng.
Rất ngọt.
Bởi vì chuyện ngày hôm qua nên Thư Nhã rất tự nhiên mà trở nên thân thiết với Diệp Vân Linh, không hề có thái độ kiêu ngạo như lúc trước.
Trương Thư Du vốn là người được công nhận có EQ cao trong giới giải trí, ba người vừa chờ những người còn lại vừa nói chuyện phiếm với nhau, trò chuyện khá hoà hợp.
Một lúc sau hai người Tưởng Mỹ Hàm và Diệp Vi Vi đều dẫn con tới, hai người trò chuyện với nhau suốt đường đi, nhìn dáng vẻ trông rất hợp nhau.
Sau khi mọi người đến đông đủ, trưởng thôn Trương Hi Minh cũng xuất hiện.
“Các mẹ và các bảo bối, buổi sáng tốt lành.” Trương Hi Minh tràn đầy tinh thần xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt nở nụ cười như Diệp Vân Linh, nói: “Đêm qua mọi người có ngủ ngon không?”
Mọi người đều lần lượt trả lời nói: “Ngủ khá ngon.”
Trương Hi Minh thấy Diệp Vân Linh cũng trả lời, hắn lập tức hỏi: “Tôi muốn phỏng vấn mẹ của Tử Hạo, nghe nói đêm qua cô làm một cái võng để đi ngủ. Cô thật sự ngủ ngon sao?”
Diệp Vân Linh trả lời: “Ngủ khá tốt đấy!” Có võng còn không tốt sao?
Các cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đương nhiên không tin lời nói của cô, bọn họ đều cho rằng cô đang mạnh miệng cậy mạnh mà thôi.
Trương Hi Minh nói: “Như vậy mọi người đã ăn sáng xong, qua mấy giờ nữa là đến giờ ăn cơm trưa. Hôm nay cơm trưa là lúc kiểm tra tay nghề nấu ăn của các mẹ.”
Mọi người đều có gương mặt ủ rũ và kêu thảm thiết, đương nhiên bọn họ đều không quá giỏi nấu cơm.
Diệp Vân Linh tỏ vẻ không sao hết, tay nghề của cô cũng chẳng ra gì. Tuy nhiên cô không kén ăn, chỉ cần nấu chín có thể ăn là được.
Trương Hi Minh lấy ra mấy tấm ảnh chụp, hắn giơ lên ở trước mặt mọi người, nói: “Đây là những món ăn mà trưa nay các mẹ phải làm, các con có thể bước lên chọn một món ăn mà các con thích ăn.”
Trong sáu bức ảnh lần lượt là địa tam tiên, cà chua xào trứng, nộm dưa leo cùng với đậu hũ xào, thịt kho tàu và ngó sen ngâm đường dấm.
Không ít đứa trẻ nhìn thấy món thịt kho tàu đều nói muốn ăn món ăn kia, vì vậy mấy đứa bắt đầu tranh giành.
Lục Tử Hạo đứng ở bên cạnh nhìn mấy đứa cãi nhau vì một món ăn, cậu bé cứ nhìn như vậy, nửa ngày cũng không định tham dự hay ngăn cản.
Cuối cùng Trương Hi Minh không có cách nào, hắn quyết định xáo trộn thứ tự các bức ảnh, kêu bọn nhỏ rút thăm ngẫu nhiên để quyết định.
Lục Tử Hạo rút được món đậu hũ xào.
Lục Ngữ Nịnh thì rút được món thịt kho tàu mà các bạn nhỏ đều muốn, trên khuôn mặt nhỏ tròn vo lập tức nở nụ cười rất tươi.
Dương Diệp nhìn thấy thịt kho tàu bản thân thích ăn đã mất, khuôn mặt nhỏ của cậu bé lập tức tối sầm lại, khóc nháo: “Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt kho tàu kia……”
Tưởng Mỹ Hàm nhìn thấy dáng vẻ quấy khóc của con trai, cô ngượng ngùng mà giải thích: “Từ nhỏ con trai tôi đã thích ăn thịt kho tàu rồi.”
Diệp Vân Linh khách sáo trả lời: “Xem ra trẻ con đều thích ăn thịt.”
Tưởng Mỹ Hàm nhíu mày lại, hiển nhiên là cô cảm thấy không hài lòng với câu trả lời của Diệp Vân Linh.
Dương Diệp còn đang quấy khóc, Tưởng Mỹ Hàm chỉ có thể dỗ dành: “Được rồi, mỗi ngày con ở nhà đều ăn thịt không ngán sao? Lần sau mẹ làm cho con ăn. Lần này chúng ta ăn cà chua xào trứng, cái này không phải do chính con rút được sao? Cà chua xào trứng ăn cũng ngon.”
Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới cà chua xào trứng thì Dương Diệp lớn còn gào lớn hơn nữa, cậu bé tức giận nói: “Con không muốn ăn cà chua xào trứng, con muốn ăn thịt.”
Nói xong cậu bé trực tiếp nhìn về phía Lục Ngữ Nịnh, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Em đưa đồ ăn kia cho anh.”
Lục Ngữ Nịnh cũng không biết là bị dọa hay là như thế nào, cô bé trực tiếp lui ra phía sau hai bước, giấu bức ảnh ở sau lưng. Cô bé yếu ớt nói: “Em không muốn.”
Dương Diệp tức giận, cậu bé tiến lên dùng sức đẩy ngã Lục Ngữ Nịnh.
May mắn Diệp Vân Linh vẫn luôn đứng ở bên cạnh, cô nhanh chóng duỗi tay kéo người lại, khi cô ngước mắt nhìn về phía Dương Diệp thì sắc mặt hơi mang theo vẻ không vui.
Còn không đợi Diệp Vân Linh nói chuyện thì Lục Tử Hạo ở bên cạnh vọt qua trước, cậu bé dùng sức đẩy ngã Dương Diệp trên mặt đất. Tiếng khóc của Dương Diệp truyền đến.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, Tưởng Mỹ Hàm không còn sức lực để ý Diệp Vân Linh. Cô ta nhìn thấy con trai của mình ngã trên mặt đất thì đau lòng tiến lên nâng cậu dậy rồi kiểm tra, “Diệp Diệp, con sao rồi, con có bị thương không?”
Dương Diệp giơ hai tay của mình lên khóc lóc kể lể nói: “Mẹ, anh ấy bắt nạt con. Tay của con đau, mẹ giúp con đánh anh ấy được không?”