Xuyên Đến Văn Mẹ Kế, Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 16: Quà báo đáp


2 tuần

trướctiếp

Diệp Vân Linh đi ra ngoài chưa được vài bước đã bị đạo diễn mời tới văn phòng của ông, VJ quay phim bên cạnh cũng lui xuống, màn ảnh bên này chuyển tới bên phía của Lục Tử Hạo

Đạo diễn Tần ngồi đối diện Diệp Vân Linh, hỏi: “Cô cảm thấy việc này như thế nào?”

Diệp Vân Linh cũng biết bản thân ăn hơi nhiều một chút, cô suy nghĩ nghiêm túc và nói: “Lần sau tôi cố gắng ăn ít một chút.”

Tần Vĩnh Lượng nhìn trong lòng ngực của cô còn ôm hai cánh bánh bao, ông nhớ tới người này mười phút trước xử lý nhiều bữa sáng như gió cuốn mây tan như thế nào.

Ông vừa tức giận vừa cười nói: “Tôi không nói chuyện bữa sáng với cô, tôi muốn nói chuyện ngày hôm qua cô cứu con trai Hứa Nặc của Thư Nhã.”

Diệp Vân Linh không nói chuyện, chờ ông nói tiếp.

Năm ngón tay phải của Tần Vĩnh Lượng nắm thành nắm đấm, đặt ở bên miệng ho nhẹ một chút rồi nói: “Tôi cảm ơn cô về chuyện ngày hôm qua, cũng may là phản ứng của cô nhanh, nếu không thì sẽ rất phiền phức.”

Ngày hôm qua, lúc ấy tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung trên cuộc thi, không chú ý tới Hứa Nặc đi đến bên cạnh.

Nếu thật sự có người chết thì chương trình này cũng không thể tiếp tục ghi hình được nữa và còn phải đối mặt với truy cứu trách nhiệm rất nghiêm trọng. Sau này sự nghiệp của tổng đạo diễn chương trình là ông có lẽ cũng bị chặt đứt. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Đối với chuyện Diệp Vân Linh cứu Hứa Nặc, Tần Vĩnh Lượng rất biết ơn.

Chỉ là ngày hôm qua ghi hình chương trình quá trễ nên ông không tìm cô mà thôi.

Diệp Vân Linh hỏi: “Cho nên ông gọi tôi tới báo đáp tôi à?”

Tần Vĩnh Lượng vỗ trán, nói: “Cô nói chuyện đều trực tiếp như vậy sao?” Tuy rằng ông thật sự suy nghĩ như vậy nhưng bị cô thẳng thắn nói ra thì vẫn thấy hơi kỳ quái.

Diệp Vân Linh nhún vai nói: “Nói chuyện quanh co quá mệt mỏi.”

Sau khi Tần Vĩnh Lượng nhìn Diệp Vân Linh mấy giây, ông đột nhiên cười nói: “Cô không giống với lời đồn bên ngoài.”

Bên ngoài đồn đãi Diệp Vân Linh ghen tị, thích làm loạn, còn thích chơi trò bệnh ngôi sao.

Nhưng từ ngày hôm qua ghi hình đến bây giờ, Tần Vĩnh Lượng không thấy những điều bên ngoài đồn đãi nhưng ông lại phát hiện cô có thể chịu khổ rất tốt. Ngày hôm qua rút trúng căn nhà tranh cũ nát kia cô cũng không có một câu oán hận, buổi tối còn trực tiếp ngủ trên võng.

Đánh giá từ ngày hôm qua thì người này cũng rất dễ hoà đồng.

Nhưng…… Cô có nhiều hành động không ổn định lắm, luôn có thể làm ra một vài chuyện mà ban tổ chức không thể tưởng tượng được.

Tần Vĩnh Lượng nói: “Chuyện này tôi nợ cô một ân tình. Cô cứ việc nói yêu cầu, chỉ cần tôi có thể làm được.”

Sau khi Diệp Vân Linh chống khuỷu tay lên bàn tay, cô suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi nói: “Yêu cầu gì cũng có thể được sao?”

Tần Vĩnh Lượng cười nói: “Chỉ cần tôi có thể làm được, cho dù thật sự không thể làm được thì tôi cũng sẽ cố gắng thỏa mãn.”

Diệp Vân Linh nở nụ cười tươi, nói: “Tôi muốn ăn hai con gà quay vào buổi tối.” Nói xong cô còn vươn hai ngón tay ra.

Tần Vĩnh Lượng: “…… Cái gì?” Ông đã chuẩn bị tốt công phu sư tử ngoạm của Diệp Vân Linh, kết quả nghe thấy yêu cầu này thiếu chút nữa khiến ông cho rằng bản thân nghe lầm.

Diệp Vân Linh nói: “Hơi khó à? Trước mặt mọi người bất công cho tôi hai con gà quay cũng quá mức rõ ràng. Vậy một con là được đúng không? Ông có thể tổ chức cuộc thi đấu gì đó, âm thầm thao tác để tôi thắng, phần thưởng chính là một con gà quay, cái này chắc là tương đối dễ đúng không?”

Ở mạt thế mười năm, cô thật sự ăn đất đủ rồi.

Tới thế giới hòa bình này, cô chỉ muốn cuộc sống mỗi bữa đều có thịt ăn.

Đáng tiếc xuyên qua chưa được mấy ngày thì phải tham gia cái chương trình thực tế này, còn là vận mệnh của nữ phụ.

“Yêu cầu của cô cũng chỉ có hai con gà quay sao? Cô không nhắc tới chuyện tài nguyên gì sao? Tôi tốt xấu gì cũng là đạo diễn chương trình thực tế lăn lộn nhiều năm ở trong giới giải trí, cũng coi như là có chút danh tiếng, tích góp không ít nhân mạch và tài nguyên. Cô có thể nhắc đến một vài yêu cầu hơi lớn gan đối với tôi.”

Diệp Vân Linh cẩn thận suy nghĩ, sau khi cô quay xong chương trình thực tế này. Nếu dựa theo cốt truyện, sau khi chương trình thực tế kết thúc thì Lục Mặc sẽ nhắc đến chuyện ly hôn với cô, cô thật sự nên kiếm tiền trước. Có nguồn kinh tế riêng của bản thân mới được.

Diệp Vân Linh nói: “Vậy ông xem rồi sắp xếp cho tôi đi, có thể kiếm tiền là được. Tiền nhiều là tốt nhất.”

Tần Vĩnh Lượng thật sự không theo kịp suy nghĩ của Diệp Vân Linh, nhìn hoàn cảnh sinh sống và cách trang trí nhà của cô thì chắc hẳn là không lo lắng đến tiền bạc mới đúng.

Chẳng lẽ cuộc sống của Diệp Vân Linh không được tốt? Nghe nói rất nhiều cô vợ hào môn chỉ tỏ vẻ sống tốt nhưng trên thực tế có khả năng phải xin tiền chồng mới có tiền đi ra ngoài mua đồ ăn.

Trong nháy mắt Tần Vĩnh Lượng đã coi Diệp Vân Linh thành minh tinh lớn có bề ngoài ngăn nắp toả sáng nhưng trên thực tế ở nhà chồng sống cuộc sống bị rất nhiều ấm ức, phải duỗi tay xin tiền.

Đáy mắt của Tần Vĩnh Lượng dâng lên vài phần đồng tình, nói: “Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm công việc kiếm nhiều tiền cho cô.”

Diệp Vân Linh nhìn ánh mắt của Tần Vĩnh Lượng, luôn cảm thấy hình như ông đã hiểu lầm cái gì đó, trong khoảng thời gian ngắn cô lại không thể nói nên lời.

Sau khi rời khỏi nơi này, Diệp Vân Linh ôm hai cái bánh bao đi về. Cô mới vừa đi ra ngoài chưa được vài bước thì gặp phải Thư Nhã mới trở về từ bệnh viện.

“Diệp Vân Linh, em có rảnh không? Chị có chuyện muốn tâm sự với em.”

Lại quay về cái phòng nhỏ này, điều khác biệt là một trong những nhân vật chính lần này đổi thành Thư Nhã.

Thư Nhã ngồi ở chỗ kia, tự mở miệng nói: “Khi chị ra mắt thì tin tức internet còn chưa phát triển như vậy, khi đó cơ hội đóng phim khó hơn bây giờ rất nhiều. Lúc còn trẻ vì công việc làm không biết ngày đêm, chờ sau khi sự nghiệp ổn định thì tuổi tác của chị cũng không nhỏ. Chị sinh Hứa Nặc năm 43 tuổi, trong sản phụ thì chị xem như là tuổi hạc trong tuổi hạc. Vì sinh Hứa Nặc chị chịu không ít đau đớn. Mỗi ngày chích và uống thuốc, có rất nhiều lần thiếu chút nữa đều không thể giữ nổi. Cho nên Hứa Nặc thật sự là mạng sống của chị.”

Nói tới đây, vành mắt của Thư Nhã hơi đỏ lên: “Chị thật sự không dám tưởng tượng ngày hôm qua nếu Hứa Nặc xảy ra chuyện thì chị sẽ làm ra chuyện gì nữa.”

Diệp Vân Linh không giỏi việc an ủi người khác, cô nhìn dáng vẻ buồn bã và vành mắt hơi đỏ lên của Thư Nhã, cô hỏi: “Hứa Nặc không có việc gì đúng không?”

Thư Nhã nói: “Tối hôm qua thằng bé đã kiểm tra qua ở bệnh viện, người không sao nhưng đã chịu một ít kinh hãi. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, hôm nay nhóc đã có thể đi theo chị tham gia ghi hình chương trình.”

Nếu đã có thể trở về ghi hình chương trình, vậy xem ra là thật sự không có chuyện gì.

Sau khi Thư Nhã thu lại một chút cảm xúc, cô nói: “Ngày hôm qua nhiều người như vậy nhưng chỉ có một mình em nhìn thấy, may là em nhìn thấy được. Chị thật sự rất cảm ơn em.”

Diệp Vân Linh cũng không phải là người khách sáo, sự thật là cô đã cứu con trai của Thư Nhã nên nhận được một tiếng cảm ơn này cũng không có việc gì.

Cô gật đầu trả lời: “Tôi chấp nhận lời cảm ơn này của chị.”

Thư Nhã nói: “Chị thiếu em một ân tình, chỉ nói cảm ơn thì quá bạc bẽo. Em có yêu cầu gì thì cứ việc nói, chỉ cần chị có thể làm được.”

Diệp Vân Linh: “……”

Câu này sao quen tai vậy không biết.

Lúc này Diệp Vân Linh thành thạo hơn rất nhiều, cô nói: “Tài nguyên, nếu chị có tài nguyên thích hợp thì cứ giới thiệu cho em.”

Thư Nhã không ngờ rằng Diệp Vân Linh sẽ sảng khoái như vậy, cô vốn nghĩ rằng cô ấy sẽ nói lời khách sáo mấy câu hoặc là thả dây dài câu cá lớn để kết bạn với cô. Nhân mạch trong tay cô hoàn toàn có thể chậm rãi lợi dụng.

Sau đó cô nhớ lại bối cảnh của Diệp Vân Linh, gả cho người chồng có tiền như vậy nên tất cả hạng mục mà trước kia cô ấy nhận đều là S+. Làm sao có thể thật sự không có tài nguyên?

Nói như vậy cô ấy cũng là vì để cô không để ân cứu mạng trong lòng, cho cô một cái cơ hội báo ân.

Sau khi nghĩ thông suốt điều này, ánh mắt của Thư Nhã nhìn Diệp Vân Linh càng lộ ra vẻ dịu dàng hiền lành.

Bên ngoài đều đồn Diệp Vân Linh là một người ích kỷ, thích náo loạn ầm ĩ. Bây giờ xem ra là lời đồn đãi sai rồi.

Cô làm việc trong giới giải trí, tự cô cũng hiểu rõ có rất nhiều chuyện vốn không thể chỉ xem vẻ bề ngoài.

Diệp Vân Linh vừa ngẩng đầu lên thì vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Thư Nhã, nhìn thấy ánh mắt hơi mang vài phần mẹ hiền kia.

Có phải cô ấy hiểu lầm gì về cô không?

*

Sau khi ra khỏi căn phòng lần nữa, Diệp Vân Linh vuốt hai cái bánh bao ôm ở trong lòng ngực, lạnh.

Cô vốn nghĩ lúc này có thể thuận lợi trở về nhà tranh, không ngờ rằng lại gặp được người khác trên con hẻm nhỏ đường tắt.

Diệp Vi Vi đứng ở nơi đó, bên cạnh không có VJ quay phim. Diệp Vân Linh lập tức nghĩ đến việc trong lúc phát sóng trực tiếp mỗi người có thể tùy ý rời khỏi tất cả VJ quay phim sao?

Hệ thống bay đến bên cạnh Diệp Vân Linh, nhắc nhở: 【Chủ nhân, tại sao tôi cảm thấy Diệp Vi Vi này không giống với ngày hôm qua? Lại không thể nói rõ là nơi nào không giống nhau, thật sự rất kỳ quái.】

Diệp Vân Linh trả lời: 【Bị đoạt thân xác sao?】

Diệp Vi Vi có vẻ mặt lo lắng, nói: “Vân Linh, cô có khỏe không?”

Diệp Vân Linh: “……”

Cô lén dùng ánh mắt nhìn thoáng qua hệ thống ở bên cạnh, ánh mắt dò hỏi: 【Cái này là cốt truyện gì vậy?】

Hệ thống lắc lắc đầu: 【Tôi không biết, trong tiểu thuyết không có đoạn này.】

Thấy Diệp Vân Linh không nói gì, Diệp Vi Vi tiếp tục nói: “Vân Linh, có một khoảng thời gian cô không có liên lạc với trong nhà. Ba mẹ đều rất nhớ cô.”

Diệp Vân Linh: “……”

Ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía hệ thống, hỏi: 【Giọng điệu này nghe có vẻ không đơn giản. Hệ thống, cậu chắc là mình không bỏ sót tin tức quan trọng nào với tôi có đúng không?】

Hệ thống giải thích: 【Trước kia cũng có khi xảy ra loại tình huống này, rất nhiều lúc khi tác giả xây dựng cốt truyện thì suy nghĩ tổng thể và chi tiết cốt truyện chưa đủ chín chắn. Có một vài chi tiết hoặc là tích cách và bối cảnh nhỏ của nhân vật cũng sẽ không viết rất kỹ càng rất tỉ mỉ. Bình thường vì có thể ổn định tốt thế giới tiểu thuyết, vào lúc này thế giới sẽ tự động bổ sung đầy đủ giả thiết và cốt truyện này.】

Diệp Vân Linh: “……” Cô có chút muốn mắng người.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp