Xuyên Đến Văn Mẹ Kế, Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 15: Tay đã làm, hàm vẫn trống không


1 tháng

trướctiếp

Lục Ngữ Nịnh vừa thấy thấy Diệp Vân Linh cầm con thỏ trở về, hai mắt tỏa sáng, “Oa, thỏ con, thật đáng yêu.”

Cô bé chạy thẳng đến, không nhịn được dùng bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của mình vuốt ve con thỏ.

Diệp Vân Linh đi đến bên cạnh đống lửa, nhìn một chút nước bên trong, nói: “Bữa tối của chúng ta hôm nay phải dựa vào nó đó.”

Tay ôm con thỏ của Lục Ngữ Nịnh cứng đờ, cả người cứng đờ, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Dì, dì muốn ăn nó ạ?”

Diệp Vân Linh bỏ thêm củi vào đống lửa, làm cho lửa cháy to hơn một chút rồi nói: “Là ba người chúng ta muốn ăn chúng nó. Đây là bữa tối của chúng ta.”

Nhìn lửa cũng sắp cháy hết, Diệp Vân Linh duỗi tay nói: “Đưa con thỏ cho dì, để dì xử lý chúng nó.”

Lục Ngữ Nịnh lập tức ôm ba con thỏ vào trong ngực, lắc đầu nói: “Không thể ăn, không thể ăn thỏ con.”

Diệp Vân Linh nói: “Không ăn thì bữa tối chúng ta ăn cái gì?”

Lục Ngữ Nịnh nhanh chóng trả lời: “Con có thể không ăn tối.” Nói xong cô nhóc nhìn về phía Lục Tử Hạo cầu xin giúp đỡ: “Anh.”

Lục Tử Hạo lập tức nói: “Con cũng có thể không ăn.”

Diệp Vân Linh vỗ trán: “Đươc. Hai đứa con không ăn. Vậy để lại một con, hai con còn lại đưa cho dì.”

Hai mắt Lục Ngữ Nịnh phiếm hồng lắc đầu, ôm chặt con thỏ trong tay, không dám buông tay.

Diệp Vân Linh vuốt bụng mình, nói: “Vậy một con cũng được.”

Cô đói.

Nửa giờ sau, Diệp Vân Linh bưng một chén nước uống, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai người Lục Ngữ Nịnh và Lục Tử Hạo đang chơi đùa với thỏ con ở bên kia. Cô lại nhìn bóng mình trong chén nước lạnh, liên tục thở dài. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Một bữa thịt ngon giờ đã không còn nữa.

Sớm biết vậy thì lúc ấy cô đã không bắt thỏ, lẽ ra nên bắt chuột núi mới đúng.

Trùng hợp thay, đúng lúc bụng truyền đến tiếng kêu. Diệp Vân Linh tức giận, vỗ nhẹ vào bụng thì thầm: “Dũng cảm lên, đừng kêu.”

[phốc, vì sao tôi thấy Diệp Vân Linh vừa đáng thương vừa buồn cười nhỉ.]

[Thật vất vả mới bắt được ba con thỏ hoang, kết quả bụng vẫn phải chịu đói.]

[không được. Nghĩ như vậy quả thật có chút thảm ha ha ha ha ha ha. Buồn cười không chịu được.]

[Cuộc đi săn thảm thương nhất lịch sử.]

[ủa, sao màn hình đột nhiên lại đen như vậy. Có chuyện gì vậy?]

[tín hiệu hơi kém, đá tôi ra ngoài rồi.]

Đạo diễn Tần diễn đang ở trong phòng xem hình ảnh camera bên kia truyền tới. Vốn thấy Diệp Vân Linh còn rất có ý tứ. Kết quả phát hiện, bởi vì số lượng người ở trong phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Vân Linh quá nhiều mà đá văng rất nhiều người ra ngoài.

Còn có một số người chỉ có thể nghe được âm thanh, màn hình thì đen xì.

Đạo diễn Tần nhìn số người trong phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Vân Linh, nghi hoặc: “Số người trong phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Vân Linh đang tăng. Nhưng mà cũng chưa vượt qua Trương Thư Du. Sao lại rất nhiều người bị chặn, không vào được nhỉ.”

Cùng lúc đó, Diệp Vân Linh cũng biết được tin tức này từ miệng của hệ thống.

Đối với việc này, cô không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

Ban ngày con trai Thư Nhã rơi xuống nước, có nhiều người xem trong phòng phát sóng trực tiếp như vậy nhưng mà ngay cả một cái hot search cũng không có.

Mặc dù cũng có trường hợp là tổ chương trình áp hot search. Nhưng với chuyện lớn như vậy cho dù áp như thế nào cũng không có khả năng trên mạng không có bất kỳ cuộc thảo luận nào.

Nói đến cùng, vẫn là bởi vì chuyện này liên quan đến cô.

Cô cứu con trai Thư Nhã, loại chuyện này nếu phát tán ra ngoài, ít nhiều đều có thể tẩy trắng và thu hút được một số fans.

Mà Thiên Đạo không cho phép một kẻ phản diện như cô lại có loại cơ hội tẩy trắng này.

Giống hiện tại, có người thích xem cô và Lục Tử Hạo giận dỗi lẫn nhau. Chẳng qua là đúng lúc máy chủ bị quá tải, nhiều người bị đá ra ngoài, người bên ngoài cũng không vào được.

Hệ thống nhìn thấy bộ dáng tâm tình chán nản của Diệp Vân Linh, vội vàng an ủi: [Chủ nhân, xin đừng buồn. Chỉ cần chúng ta đi theo cốt truyện, gỡ bỏ xiềng xích trên người. Đến lúc đó, không ai có thể quản được cô.]

Diệp Vân Linh tiện tay rút một cọng cỏ, đút vào miệng, nghe bụng tiếng bụng sôi sùng sục, nói: [tôi rất khổ sở, khổ sở đến bữa tối cũng không được ăn. Tôi đang suy nghĩ bữa sáng ngày mai ăn cái gì? Trong tiểu thuyết có nhắc tới sáng mai ăn gì không?]

Hệ thống:…… Là nó suy nghĩ nhiều rồi. Tâm lý chủ nhân quả thực vững chắc như chó già.

Diệp Vân Linh đọc xong tiểu thuyết, cốt truyện trong khoảng thời gian này cũng không nhắc tới sáng mai ăn cái gì.

Aiz, cô vuốt bụng, chán nản.

Lục Ngữ Nịnh đi tới, cầm hai quả trái cây dại màu đỏ trong tay đưa cho Diệp Vân Linh nói: “Dì Vân, dì đói thì ăn tạm cái này trước đi.”

Diệp Vân Linh nhìn hai quả trái cây dại nho nhỏ màu đỏ trong tay cô bé, nhận lấy nói: “Coi như con còn có chút lương tâm.”

Quả dại không lớn, lại là tâm ý của đứa nhỏ.

Cô nhận lấy quả dại xong thì lau qua loa vào người rồi đưa vào miệng cắn. Cắn xong một miếng, khuôn mặt nhăn nhó, chua đến nỗi không thể khống chế được nét mặt.

Mẹ ơi, quả dại này là quả gì mà chua đến nỗi cô cũng muốn có thai.

【Ha ha ha ha ha ha ha ha tôi muốn cười chết, tôi vừa mới tiến vào thì vừa vặn nhìn thấy biểu cảm này của Diệp Vân Linh. Sao thế mọi người?】

【Tiểu Nịnh Nịnh cho Diệp Vân Linh một trái cây, cô ấy cứ như vậy cắn một ngụm. Thật sự chua như vậy sao? Hay là đang diễn thế?】

【Đây là quả dương nãi, trước kia tôi từng ăn quả này rồi, xào gà chua. Vừa rồi nhìn thấy Diệp Vân Linh ăn thì tôi đã đoán được kết quả này, ha ha ha ha.】

【Tôi cũng không biết tại sao mình lại cười ngây ngô, dù sao thì xem biểu cảm kia của Diệp Vân Linh tôi cảm thấy rất buồn cười.】

【Vẫn không thể vào được phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Vân Linh, vừa đi vào thì bị văng ra. Buồn bực……】

Lục Tử Hạo vừa mới nhận được quả dương nãi từ trong tay của em gái, vốn dĩ cậu cũng muốn cho vào miệng ăn nhưng nhìn thấy biểu cảm vặn vẹo của Diệp Vân Linh thì cậu yên lặng bỏ quả dương nãi vào trong túi.

Buổi tối, sau khi Diệp Vân Linh phun thuốc đuổi côn trùng thì lưu loát leo lên trên võng đi ngủ.

Lục Tử Hạo dẫn Lục Ngữ Nịnh cùng ngủ trên giường.

Lục Ngữ Nịnh còn rất sợ Diệp Vân Linh nửa đêm ăn thỏ nên cô bé ôm cả ba con thỏ lên trên giường.

Nửa đêm, Diệp Vân Linh đang ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân, cô rất cảnh giác mở mắt ra.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía nơi âm thanh phát ra.

Cô nhìn thấy Lục Tử Hạo đang đi về phía cô, có lẽ cậu bé không ngờ Diệp Vân Linh sẽ tỉnh lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Vân Linh vậy mà nhìn thấy được một chút cảm giác không được tự nhiên ở trên người Tổng giám đốc nhỏ kiêu ngạo này.

Diệp Vân Linh nửa ngồi dậy, cô không bước xuống võng, hỏi: “Con tìm dì có việc gì không?”

Lục Tử Hạo hơi ngượng ngùng nắm góc áo, cuối cùng có dáng vẻ quyết tâm: “Dì có thể đi đến nhà vệ sinh với Ngữ Nịnh một chuyến được không?”

Diệp Vân Linh: “……”

Mười phút sau.

Trong lỗ mũi của Diệp Vân Linh nhét hai cục giấy, đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh công cộng, dáng vẻ sống không còn luyến tiếc gì.

Cách một lúc cô hô vào bên trong: “Lục Ngữ Nịnh, con sắp xong chưa?”

Bên trong truyền đến giọng nói trẻ con: “Con sắp xong rồi.”

Một lúc sau Lục Ngữ Nịnh đi ra, trên mặt nở nụ cười tươi nói: “Xong rồi, dì Vân, chúng ta trở về đi.”

Diệp Vân Linh xoay người rời đi không hề lưu tình, cô còn nói: “Con đi nhanh đi, nơi này hôi muốn chết.”

Lục Ngữ Nịnh chạy chậm ở phía sau, “Dì Vân, dì đi chậm một chút.”

Diệp Vân Linh vừa đi vừa trả lời: “Chân ngắn nhỏ, con đi nhanh một chút. Dì buồn ngủ muốn chết, dì sẽ không chờ con đâu.”

Nói như thế nhưng bước chân cô vẫn chậm lại.

Kết quả khi Lục Ngữ sắp đuổi kịp cô thì cô lại đột nhiên bước nhanh hơn một chút.

Hai người một lớn một nhỏ truy đuổi một đường lúc nhanh lúc chậm dưới đèn đường.

Khi trở về thì nhìn thấy Lục Tử Hạo như người cha già đang chờ con trở về, cậu bé đứng ở trước cửa nhà tranh ngẩng đầu ngóng trông duỗi dài cổ.

Rốt cuộc khi nhìn thấy hai người trở về, ‘người cha già’ kia mới cảm thấy yên tâm.

*

Sáng sớm.

Diệp Vân Linh tỉnh dậy thật sự sớm.

Buổi sáng cô chạy hai vòng quanh thôn trước, không thể không nói không khí ở nông thôn thật sự rất tốt.

Ở hội trường trong thôn, ban tổ chức đã chuẩn bị xong bữa sáng tỉ mỉ ở bên kia. Vốn dĩ họ muốn thông báo với mọi người qua loa vào lúc bảy giờ sáng.

Kết quả mới sáng sớm thì Diệp Vân Linh đã thức dậy đi chạy bộ, hơn sáu giờ thì đã phát hiện ra họ.

Bữa sáng cũng rất phong phú, màn thầu, bánh bao, cháo, sữa đậu nành, sữa bò đều có.

Bên cạnh còn dán một tờ giấy.

[ Ăn bao nhiêu thì lấy bao nhiêu, ăn xong lại lấy. Không nên lãng phí. ]

Diệp Vân Linh chỉ vào một đống bữa sáng này, hỏi: “Tất cả những thứ này đều có thể ăn à, có yêu cầu gì không?”

Người của ban tổ chức gật đầu nói: “Chỉ cần không lãng phí thì muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Có lẽ do rất đói bụng, bữa ăn này Diệp Vân Linh trực tiếp ăn phần ăn của ba người, khiến cho nhân viên công tác của ban tổ chức đều nhìn đến kinh ngạc.

Diệp Vân Linh vốn định ăn xong thì rời đi, sau khi cô đi được vài bước thì nghĩ lại rồi cầm hai cái bánh bao mới đi.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nha mọi người!!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp