Xuyên Đến Văn Mẹ Kế, Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 14: Tay làm thì hàm mới có cái nhai


1 tháng

trướctiếp

Trải qua tai nạn vừa rồi, đương nhiên là hứng thú của mọi người đều hơi chịu ảnh hưởng một chút.

Trương Hi Minh đơn giản thông báo xếp hạng của mọi người, hắn kêu mọi người trở về sớm một chút, chuẩn bị cơm chiều.

Người đứng hạng nhất đương nhiên là Diệp Vi Vi có được hào quang nữ chính. Người đứng thứ hai là Trương Thư Du, trong rổ của cô cũng còn rất nhiều đồ, có khoảng hai phần ba.

Người đứng thứ ba là Thư Nhã, khi cô đến nơi thì thật ra trong rổ không còn nhiều đồ. Chỉ có một túi mì sợi và hai quả trứng gà, còn có một ít rau xanh, coi như cũng miễn cưỡng.

Người đứng thứ tư là Tưởng Mỹ Hàm, trong rổ của cô chỉ có ba củ khoai lang đỏ trông hơi thiếu một chút. Tuy nhiên cũng đủ để cho hai mẹ con ăn.

Đương nhiên người thảm nhất chính là Diệp Vân Linh, trong rổ của cô ngoại trừ một túi bột mì thì không còn cái gì nữa.

Một túi bột mì kia có lẽ cũng không đủ để dán đáy nồi, điều đó chứng tỏ rằng đêm nay họ chắc chắn phải đói bụng.

Thật ra Diệp Vân Linh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, bây giờ cô đang đắm chìm ở trong suy nghĩ của bản thân.

Nhìn ‘Cột tiến độ cốt truyện’ ở trước mặt lại dâng lên 5%, bây giờ cốt truyện đã tiến triển đến 15%.

Hệ thống được thả ra nhìn thấy cột tiến độ cốt truyện dâng lên thì cũng nói với vẻ mặt rất kinh ngạc: 【Chủ nhân, cô không ngoan ngoan làm nhiệm vụ vậy mà cũng có thể hoàn thành tiến độ cốt truyện sao?】

Giống như trong dự đoán của cô, trong lúc thi đấu vừa rồi cô không từ bỏ thi đấu. Dù cho trạng thái lúc ấy của cô là nằm yên nhưng gông cùm xiềng xích của cốt truyện cũng không ra tay khống chế cô.

Kịch bản tiểu thuyết yêu cầu cô dùng bản thân để thể hiện sự ưu tú của nữ chính, chỉ cần kết cục giống nhau thì quá trình sao cũng được.

Theo lẽ đó, hệ thống bên kia xác định ‘cột tiến độ cốt truyện’ cũng giống như vậy.

“Vân Linh, cô có cần nguyên liệu nấu ăn không?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Diệp Vân Linh đang cảm thấy vui vẻ vì đã tìm ra được một bug cốt truyện, cô đột nhiên bị cắt ngang suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía nơi phát ra giọng nói.

Đây không phải là nữ chính Diệp Vi Vi sao? Nhìn rổ của cô ta thiếu một nửa nguyên liệu nấu ăn, lại nhìn rổ của Trương Thư Du và Tưởng Mỹ Hàm có thêm nguyên liệu nấu ăn. rất hiển nhiên là Diệp Vi Vi đang phát huy tính cách tốt bụng, có tình thương và dịu dàng của nữ chính, chia sẻ thành quả của mình với mọi người.

Diệp Vân Linh trả lời: “Tôi không cần.”

Diệp Vi Vi tiếp tục nói: “Nhưng tôi thấy cô cũng không có nguyên liệu nấu ăn gì, vậy cơm tối cô phải làm sao bây giờ? Đứa nhỏ cũng cần phải ăn cơm mà.”

Diệp Vân Linh nhìn cô ta một cái, nói: “Trong rổ của cô chỉ còn lại có một con gà, cô chắc mình muốn nhường cái này cho tôi chứ?”

Diệp Vi Vi sửng sốt, có lẽ cô ta cũng không nghĩ rằng Diệp Vân Linh sẽ nói một câu như vậy.

Diệp Vi Vi nhìn nguyên liệu nấu ăn còn dư lại trong rổ của mình, cô ta vội vàng che giấu biểu cảm trên mặt, nói: “Có lẽ chúng ta cũng có thể cùng nhau ăn cơm tối. Con gà này rất lớn, tôi và Phương Từ cũng ăn không hết.”

“Không cần đâu.” Diệp Vân Linh lập tức từ chối, nói: “Con gà kia quá nhỏ, tôi ăn không đủ no.”

Diệp Vi Vi: Tại sao lời này nghe như là đang mắng người vậy?

*

Thấy Diệp Vân Linh từ chối, Diệp Vi Vi lại bắt đầu mời hai người Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh, hỏi: “Tử Hạo, Ngữ Nịnh, hai cháu có muốn đến bên chỗ dì Diệp cùng ăn hay không? Còn có thể chời cùng anh Phương Từ đấy.”

Diệp Vân Linh cảm thấy Diệp Vi Vi này cũng rất có ý tứ đấy. Trước mặt cô còn giở trò mời hai đứa nhỏ đến chỗ cô ta ăn cơm. Đây là điều mà một người EQ cao mới làm.

Còn dựa vào ánh sáng của nữ chính, không chừng còn có người khen cô ta lương thiện. Nếu đổi lại thành cô làm như vậy, mọi người cũng chỉ mắng cô tâm tư thâm trầm.

Nếu hai đứa nhỏ không đồng ý còn tốt. Nếu đồng ý, Diệp Vân Linh có thể tưởng tượng phòng phát sóng trực tiếp lại xuất hiện một tràng cười nhạo khác.

Tuy rằng da mặt Diệp Vân Linh dày, không quá để ý cái nhìn của người khác nhưng điều này không đại biểu cô thích loại tính kế như có như không của Diệp Vi Vi này.

Lục Tử Hạo ngẩng đầu từ chối: “Không cần đâu ạ.”

Lục Ngữ Nịnh nhìn chằm chằm con gà kia, tạm dừng vài giây mới nói: “Cháu nghe theo anh trai.” Nhìn dáng vẻ còn có chút luyến tiếc.

Diệp Vân Linh nhướng mày, thấy hơi bất ngờ với lần từ chối này của Lục Tử Hạo. Đây là lần thứ hai bọn họ từ chối Diệp Vi Vi nhỉ?

Sắc mặt Diệp Vi Vi nhất thời khó coi nhưng xẹt qua rất nhanh, nhanh đến nỗi không kịp phát hiện. Sau đó, cô ta khách khí nói: “Vậy à. Hai đứa nhỏ các cháu thật hiếu thuận. Các cháu muốn cùng ăn cơm với mẹ sao. Vậy dì cũng không miễn cưỡng nữa.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói rất uyển chuyển, nghe không ra dáng vẻ xấu hổ sau khi bị từ chối trước đó.

Trên đường trở về, Diệp Vân Linh hỏi Lục Tử Hạo, “Vì sao con không đến nhà Diệp Vi Vi ăn cơm? Thịt gà không ngon sao?”

Lục Tử Hạo ‘hừ’ một tiếng, ngoảnh đầu đi không nói chuyện, dắt tay Lục Ngữ Nịnh đi phía trước.

Diệp Vân Linh: “……”

Tên nhóc này có tật xấu à.

Sau khi thu dọn nhà tranh kia gọn gàng, Diệp Vân Linh nhìn một chút bột mì kia.

Chỉ một chút bột mì này cũng không đủ ăn. Muốn ăn còn phải làm thêm món khác mới được, cô mệt mỏi không muốn nhúc nhích.

Dù sao ăn ít một bữa cũng không sao.

Cô quay đầu nhìn thấy Lục Tử Hạo đang nhìn mình, Diệp Vân Linh không chút gánh nặng nghĩ: Con trai à, đói một bữa cũng không sao. Vốn dĩ nuôi con phải nghiêm khắc mới đúng.

Xoay người lại cô nhìn thấy Lục Ngữ Nịnh đứng ở phía sau cô, chớp đôi mắt to ngấn nước, nhìn cô hỏi: “Dì Vân, bữa tối chúng ta ăn cái gì vậy?”

Nhìn bộ dáng đáng thương của cô bé, Diệp Vân Linh nhất thời mềm lòng, không đành lòng để đứa nhỏ chịu khổ.

Diệp Vân Linh xoa trán nói: “Quên đi, dù sao mình cũng đói bụng.”

Cô nhìn về phía Lục Tử Hạo nói: “Lục Tử Hạo, con đi lấy hai chậu nước về đây đi.”

Lục Tử Hạo cau mày, lạnh nhạt: “Làm gì ạ?”

Diệp Vân Linh nói: “Buổi tối làm gà nướng cho các con.”

Lục Tử Hạo: “……” Ăn trong mơ à?

Nhóm số 5 thật nghèo. Thậm chí còn không có bếp để làm bữa tối, còn phải tự mình nghĩ cách giải quyết.

Cũng may, tổ chương trình còn không phát rồ đến mức để bọn họ còn không có đồ đánh lửa, vẫn đồng ý đưa bật lửa.

Diệp Vân Linh đi đến bên dòng suối nhỏ, lấy củi cô đã nhặt để nhóm lửa. Cô đổ đầy nước vào thùng sắt mà tổ chương trình đưa cho, đặt lên bếp nấu nước nóng.

Trước khi rời đi, cô nói với Lục Tử Hạo: “Con trông nước nhé. Nước sôi thì đổ thêm một ít nước vào trong.”

Lục Tử Hạo bĩu môi không nói, hiển nhiên là không tin chuyện Diệp Vân Linh nói sẽ làm gà nướng. Ngoài miệng ghét bỏ, trên tay lại làm theo.

Dặn dò người xong, Diệp Vân Linh ngẩng đầu nhìn sắc trời, sắp tối rồi, cô phải tranh thủ chút.

Cô xoay người đi về phía khu rừng phía sau ngôi nhà tranh.

PD quay phim vội vàng cho hai người đuổi theo, có người hỏi: “Cô Diệp, cô đi lên trên núi làm gì vậy?”

Diệp Vân Linh nói: “Bắt gà rừng đấy.”

Tổ đạo diễn: “……” Ý tưởng rất táo bạo. Nhưng mà bọn họ chỉ phụ trách quay phim, không can thiệp vào hành vi của khách mời.

Kỳ thật Diệp Vân Linh cũng không muốn cho bọn họ đi theo. Gà rừng không thể so với gà nuôi, chúng thật sự rất nhạy cảm. Nhiều người đi theo như vậy rất dễ rút dây động rừng.

Đoán là tổ chương trình sẽ không đồng ý quay về nên cô cũng không nói ra yêu cầu này.

Bởi vì màn hình phát sóng trực tiếp chuyển về bên chỗ của Lục Tử Hạo.

Trong tay Lục Tử Hạo cầm một khối Rubik vừa chơi vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nồi nước sôi bên cạnh.

Lục Ngữ Nịnh ngồi bên cạnh cậu bé. Trong tay không biết nhổ được không ít hoa dại ở đâu, đang đan vòng hoa. Nhưng cũng không quá nhanh nhẹn.

Nửa giờ sau, Diệp Vân Linh xách ba con thỏ trở về, nói: “Không bắt được gà rừng, dì chỉ bắt được ba con thỏ về. Nhưng mà có chút nhỏ, chỉ có thể dùng để lót dạ.”

Cư dân mạng:……

Nhìn Diệp Vân Linh như vậy, dường như còn có chút đáng tiếc.

Có thể không đáng tiếc sao, nhìn thoáng hai người VJ quay phim phía sau. Nếu không phải tại bọn họ, cô đã sớm bắt được gà rừng rồi.

Có lẽ cũng biết bản thân làm hỏng chuyện tốt của Diệp Vân Linh, VJ quay phim cũng tỏ ra xấu hổ.

Cũng may trong tay còn có ba con thỏ, buổi tối cũng có thể miễn cưỡng ăn lửng dạ.

[Mẹ nó. Cô ấy thật sự bắt về được. Cô ấy bắt được như thế nào vậy?]

[Còn có thể bắt như thế nào. Vừa nhìn là biết thông đồng với tổ chương trình rồi]

[Thật sự cho rằng gà rừng và thỏ hoang đứng đầy đường sao. Cho dù có thì chúng cũng rất thông minh, sẽ ngoan ngoãn đứng yên để cho bạn bắt sao?]

[Đây là dùng tiền để tẩy trắng cho Diệp Vân Linh sao? Làn sóng tẩy trắng này hơi mạnh mẽ. Quả thật trêu đùa chúng ta như những người bị thiểu năng trí tuệ.]

Nhìn những bình luận bay lên liên tiếp, Đạo diễn Tần diễn thật sự cảm thấy oan ức. Ông ta còn cố ý hỏi VJ quay phim đi cùng. Những con thỏ đó thật sự là do Diệp Vân Linh tự mình bắt.

Tốc độ của cô ấy quá nhanh. Rất nhiều lúc VJ quay phim còn không đuổi kịp tốc độ của cô ấy.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp