Xuyên Đến Văn Mẹ Kế, Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 13: Cứu người


2 tuần

trướctiếp

Hiện trường thi đấu diễn ra sôi nổi, sau khi nhóm những người mẹ mặc áo phao xong và bò tới trên thuyền nhỏ rồi cố gắng chèo thuyền tới gần cái rổ.

Các bạn nhỏ ở bên cạnh cũng lần lượt kêu lên ‘Mẹ ơi cố lên’, bầu không khí ở hiện trường được nâng lên tối đa.

Tiền đề là xem nhẹ nhóm của Diệp Vân Linh.

Chỉ nhìn thấy sau khi Diệp Vân Linh lên thuyền, chèo rất chậm giống như ông cụ.

Sau khi chèo mấy cái vẫn đảo quanh ngay tại chỗ.

Chưa đến một phút thì Diệp Vân Linh đã từ bỏ, cô ngồi trên thuyền bắt đầu quan sát mọi người thi đấu chèo thuyền. Nhìn bộ dáng thản nhiên kia của cô, nếu cho cô một túi hạt dưa thì nói không chừng còn có thể cắn ngay tại chỗ.

Trương Hi Minh nhìn bộ dáng thảnh thơi kia của cô, khuyên bảo: “Mẹ của Tử Hạo này, cô phải nắm chắc thời gian. Bây giờ đã thua các đội khác nhiều rồi.”

Diệp Vân Linh thản nhiên trả lời: “Thi đấu ấy mà, quan trọng là ở việc tham dự. Tình hữu nghị đứng đầu, thi đấu đứng thứ hai.”

Trương Hi Minh đứng ở trên bờ, hắn hơi nghiêng người ra một chút là có thể chạm tới thuyền của Diệp Vân Linh, nói: “Nhưng hình như cô căn bản không tham dự.”

Diệp Vân Linh trả lời: “Trưởng thôn, tôi không đồng ý với lời nói này của anh.”

Diệp Vân Linh hơi thay đổi một phương hướng, nhìn thẳng vào Trương Hi Minh nghiêm túc giải thích: “Anh xem bây giờ có phải tôi đang ở trên thuyền không? Có phải đã rời khỏi bờ rồi không? Có phải tôi đang ở trên hồ nước không? Vậy tại sao có thể nói là tôi không tham dự thi đấu chứ, nhiều nhất là tôi chỉ chèo thuyền không tốt mà thôi.”

Trương Hi Minh giật giật khóe miệng, hắn vậy mà lại không thể phản bác nổi lời ngụy biện của Diệp Vân Linh. Dựa theo cách thi đấu này của cô thì không chỉ là thành tích không tốt mà căn bản là người cuối cùng đã được quyết định xong rồi.

Cá mặn như vậy à, không quan tâm đến camera sao? Không phải ai cũng nói Diệp Vân Linh thích náo loạn, thích cướp màn ảnh sao?

Hắn lại nhìn về phía Lục Tử Hạo bên này, có vẻ cũng không thích thú mấy.

Tuổi còn nhỏ mà bỏ một tay vào túi quần, vẻ mặt hờ hững nhìn mọi người đang chèo thuyền trong hồ, cho dù là tiếng gào nhiệt tình vang lên bên cạnh cũng không hề ảnh hưởng đến cậu bé một chút nào. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Bộ dáng kia quả thật là một Tổng giám đốc nhỏ, vẻ mặt ngầu, dáng vẻ lạnh lùng lại làm mê mệt fan mẹ trước màn hình.

Trương Duyệt Hân ở bên cạnh tiến lại gần, hỏi: “Anh Tử Hạo, tại sao anh không kêu cố lên thế?”

Lục Tử Hạo nói: “Quá ồn ào.”

Trương Duyệt Hân không hiểu tại sao Lục Tử Hạo không thích ồn ào, nhiều người chơi rất vui mà!

Cô bé dứt khoát nói với Lục Ngữ Nịnh: “Em Ngữ Nịnh, chúng ta cùng nhau kêu cố lên đi.”

Lục Ngữ Nịnh gật đầu nói: “Được. Mẹ của Duyệt Hân cố lên, mẹ của Duyệt Hân cố lên.”

Trương Hi Minh: “……” Bảo bối, có phải con cổ vũ nhầm người rồi không?

Nhìn Lục Ngữ Nịnh phía bên kia đang cố gắng cỗ vũ cho người khác và Lục Tử Hạo có vẻ mặt rất ngầu không nói lời nào. Sau đó lại nhìn về phía Diệp Vân Linh đang phơi nắng trên hồ nước như bà chủ.

Hắn cảm thán phong cách của ba người nhà này có hơi kỳ lạ.

Dáng vẻ thi đấu tiêu cực này của Diệp Vân Linh, đừng nói là Trương Hi Minh cảm thấy sốt ruột mà ngay cả hệ thống cũng cảm thấy sốt ruột.

Hệ thống thúc giục: 【Chủ nhân, cô phải di chuyển đấy! Nhiệm vụ nhiệm vụ nhiệm vụ nhiệm vụ nhiệm vụ……】

Hệ thống thúc giục như niệm kinh, thật sự làm Diệp Vân Linh có hơi chịu không nổi, cô dứt khoát tắt âm, che nó lại.

【Diệp Vân Linh có phải chơi không nổi không? Mọi người đều đang thi đấu nghiêm túc mà cô ta làm biếng ở chỗ đó. Cô ta không biết xấu hổ sao?】

【Tốt xấu gì cũng là cầm tiền tới ghi hình chương trình, cô ta chỉ có loại tinh thần làm việc này thôi sao?】

【Mọi người mau nhìn xem tiên nữ Vi Vi kìa, cô ấy chèo thuyền rất ổn định. Còn chèo vừa nhanh vừa ổn.】

【Woa, chèo thuyền ở trên hồ. Hình ảnh này thật sự rất đẹp, tôi không có văn hóa nên chỉ biết nói một câu ‘WTF’ với thế giới.】

【Trước kia Vi Vi từng quay phim cổ trang, bên trong có cảnh chèo thuyền. Vì muốn thể hiện tính chân thật nên cô ấy từng học qua.】

【Đều là họ Diệp, tại sao hai người họ lại khác nhau lớn như vậy chứ?】

【Lầu trên đừng nhắc đến người kia được không? Đừng đặt thứ gì kia so sánh với tiên nữ Vi Vi nhà của chúng tôi. Đó là đang làm nhục cô ấy đấy.】

Có bao nhiêu người mắng Diệp Vân Linh không chuyên nghiệp thì càng có nhiều người khen Diệp Vi Vi chèo thuyền vừa tốt vừa ổn định, thuận tiện còn cổ xuý biểu hiện làm việc chuyên nghiệp trước kia của cô ấy.

Hình ảnh hai bên phòng phát sóng trực tiếp quả thật có sự tương phản rõ ràng.

Mặc kệ cư dân mạng mắng như thế nào thì Diệp Vân Linh vẫn làm theo ý mình.

Cuộc thi đấu của mọi người cũng đang tiếp tục diễn ra sôi nổi, Trương Hi Minh cũng luôn chú ý đến tình huống thi đấu.

Đột nhiên hắn nhìn thấy Diệp Vân Linh vốn đang Phật hệ* đột nhiên bắt đầu dùng sức chèo thuyền, tốc độ kia vừa ổn định vừa nhanh.

(*Phật hệ: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.)

【Vãi, Diệp Vân Linh chèo thuyền nhanh như vậy sao? Tốc độ này được nha!】

【Không phải là cô ta không biết chèo thuyền sao? Tại sao lúc nãy không di chuyển chứ?】

【Cô ta biết chèo cái rắm đó, cậu nhìn xem hướng mà cô ta chèo kìa.】

Diệp Vân Linh chèo thuyền tốt nhưng lại không phải chèo về phía rổ nguyên liệu nấu ăn ở bên kia mà là chèo ngang về phía bên kia.

Khi mọi người đang suy đoán Diệp Vân Linh rốt cuộc có thể chèo thuyền được không thì nhìn thấy cô đứng lên nhanh chóng cởi áo phao ra, trực tiếp nhảy vào trong hồ.

Cư dân mạng: “……”

Trương Hi Minh là người phản ứng lại trước, hắn hô to: “Nhanh lên, nhân viên cứu hộ đâu, Diệp Vân Linh nhảy xuống rồi. Mau đi cứu cô ấy.”

Sau khi nhân viên cứu hộ mặc áo phao và nhảy xuống hồ, đáng tiếc sau khi Diệp Vân Linh nhảy xuống hồ thì không nổi lên. Vừa rồi nước trong hồ đã bị khuấy động nên bùn ở dưới hồ đều bị khuấy lên, mặt nước của hồ nước đục ngầu đến mức không thể nhìn thấy rõ phía dưới.

Thư Nhã nhìn trên bờ trở nên hỗn loạn, cô phát hiện không nhìn thấy con trai của mình trước, lập tức hô to: “Hứa Nặc, Hứa Nặc nhà tôi đâu? Đạo diễn, con trai của tôi đâu?”

Lúc này tổ đạo diễn cũng mới phát hiện thì ra trong nhóm đứa trẻ đứng chung một chỗ thiếu Hứa Nặc.

Cho nên vừa rồi Diệp Vân Linh nhảy xuống hồ là đi cứu Hứa Nặc sao?

Thư Nhã muốn chèo thuyền về phía xảy ra tai nạn nhưng đáng tiếc lúc nãy cô đã làm rơi mái chèo, cô lo lắng đến mức bật khóc: “Mau cứu con trai của tôi, mau cứu thằng bé. Thằng bé không biết bơi.”

Nói xong Thư Nhã cũng tự nhảy xuống thuyền bơi về phía bên kia.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đều lo lắng đến mức trái tim dâng lên đến cổ họng.

【Chương trình này cũng thật sự không có trách nhiệm, một đứa trẻ rơi vào trong nước mà bọn họ cũng không phát hiện ra.】

【Tuy rằng tôi không thích Diệp Vân Linh nhưng lúc này tôi thật sự hy vọng cô ấy không có việc gì, có thể thuận lợi cứu được đứa trẻ.】

【Người của ban tổ chức bị thiểu năng sao? Nhiều người như vậy mà không có người nào phát hiện ra có đứa nhỏ rơi xuống nước sao?】

【Ủa, tại sao màn hình đen thui vậy. Tình huống ban tổ chức như thế nào?】

Trái tim của đạo diễn Tần đã nhấc lên tới cổ họng, mặc kệ là Hứa Nặc hay là Diệp Vân Linh. Nếu bất kỳ người nào xảy ra chuyện ở trong chương trình thì ban tổ chức của bọn họ đừng nghĩ tiếp tục làm việc nữa.

Lại qua khoảng nửa phút, rốt cuộc Diệp Vân Linh cũng ngoi lên từ trong nước. Tay của cô còn kéo một đứa trẻ, đó không phải là con trai Hứa Nặc của Thư Nhã sao? Nhìn dáng vẻ thì có vẻ đã hôn mê rồi.

Sau khi Diệp Vân Linh kéo người lên trên bờ, cô giải thích ngắn gọn tình huống một chút: “Vừa rồi khi cậu bé ngã xuống thì đầu cắm vào trong bùn, có lẽ có bùn cát ở trong miệng và mũi.”

Lúc này người của ban tổ chức cũng không rảnh lo nên nói cái gì, bọn họ nhanh chóng sắp xếp bác sĩ đi theo tiến hành kiểm tra.

Diệp Vân Linh khoác chiếc khăn tắm mà nhân viên công tác đưa qua rồi bước sang bên cạnh.

Thư Nhã bơi trở về từ phía bên kia hồ nước, cô kéo thân thể ướt dầm dề, vẻ mặt nôn nóng nhìn con trai vẫn luôn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, nước mắt chảy ra liên tục.

Sau khi Hứa Nặc được bác sĩ đi theo cấp cứu thì một lúc sau đã tỉnh lại, vì lý do an toàn nên ban tổ chức vẫn lái xe chở Hứa Nặc đến kiểm tra ở bệnh viện.

Thư Nhã cũng đi chung.

Thiếu một người nhưng ban tổ chức vẫn tiếp tục ghi hình.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp