Hai người một lớn một nhỏ cứ giằng co như vậy, ai cũng không chịu nhường ai.
Bộ dáng hai người giằng co làm cho PD đứng ở ngoài cửa ghi hình hai người đều nhịn không được mà mở miệng nói: “Cái đó, nếu không thì lấy bao nilon bọc giày lại được không?”
Nói xong, hắn còn chỉ mấy cái túi dư thừa sau khi Diệp Vân Linh mở ra lấy khăn trải giường.
Diệp Vân Linh: “Cũng được.”
Lục Tử Hạo nhìn thoáng qua mấy cái túi ném trên mặt đất, cậu bé nhặt lên tròng lên giày của mình.
Diệp Vân Linh nhận thấy rõ ràng từ trong cái liếc mắt kia của cậu bé nhìn thấy được vẻ chê bai đối với cái túi nilon kia.
Tuổi còn nhỏ mà lấy đâu ra nhiều tật xấu như vậy chứ?
Chờ sau khi cậu bé chuẩn bị xong, Diệp Vân Linh lại móc từ trong hành lý ra một cái nệm được hút chân không và hai cái khăn trải giường mới đặt ở trên giường, nói: “Con tự làm mấy thứ còn lại đi.”
Nói xong cô cầm một cái khăn trải giường khác và đi ra khỏi nhà.
Lục Tử Hạo nhìn Diệp Vân Linh đi ra khỏi ngôi nhà, trên gương mặt nho nhỏ kia lộ ra vẻ trầm tư không phù hợp với tuổi tác. Cậu bé mím chặt môi như đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng cậu vẫn không có nói lời nào, đỡ ván giường bò lên trên giường bắt đầu làm việc. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nhưng thật ra các cư dân mạng cảm thấy ngây người khi nhìn thấy Diệp Vân Linh biến ra một cái rồi lại một cái khăn trải giường.
【Diệp Vân Linh đang bán sỉ khăn trải giường sao? Nhà ai đi ghi hình chương trình mà mang theo nhiều khăn trải giường như vậy chứ?】
【Chẳng lẽ cô ấy đã sớm biết bản thân sẽ rút được căn nhà không tốt nên chuẩn bị trước sao?】
【Đùa cái gì vậy? Cô ta có chỉ số thông minh cao như vậy á? Tôi cho rằng cô ta đã sớm biết quy trình của ban tổ chức.】
【Ban tổ chức rác rưởi, có phải lại bị Diệp Vân Linh thu mua tiết lộ đề trước không?】
Chuyện này khiến ban tổ chức cảm thấy rất oan uổng, thứ ban tổ chức muốn xem là cảnh những minh tinh bình thường cao cao tại thượng* đó gặp đủ các loại rắc rối và xấu hổ trong chương trình thực tế thì mới có chuyện để xem. Ai lại còn tiết lộ đề cho người khác chứ?
*Cao cao tại thượng: đại loại là một thành ngữ chỉ bộ dáng đạo mạo, nghiêm túc, kiểu bề trên nhìn kẻ dưới
Quan trọng nhất là cô ấy cầm một cái khăn trải giường đi ra ngoài làm cái gì chứ?
Rất nhanh tổ đạo diễn và các cư dân mạng đều đã biết đáp án.
Diệp Vân Linh vậy mà cầm khăn trải giường buộc ở hai cái cây lớn bên cạnh nhà tranh để làm thành một cái võng đơn giản.
Lục Ngữ Nịnh cảm thấy vui vẻ khi nhận được con chuồn chuồn trúc, cô bé tò mò tiến lại gần, hỏi một cách khó hiểu: “Dì Vân, dì đang làm bàn đu dây sao ạ?”
Diệp Vân Linh vừa kiểm tra cái võng vừa trả lời: “Có thể làm bàn đu dây, cũng có thể làm thành nơi để ngủ vào ban đêm.”
Đúng lúc này Lục Tử Hạo đi ra ngoài, Diệp Vân Linh nói: “Con người của dì thích ngủ một mình cho nên buổi tối dì sẽ ngủ ở nơi này.”
Ngụ ý chính là hai người bọn họ ngủ ở trong nhà tranh.
Nói xong Diệp Vân Linh nói với Lục Tử Hạo: “Dì muốn nghỉ ngơi, con dẫn em gái đi vào nhà đi và đừng làm ảnh hưởng đến chuyện dì nghỉ ngơi.”
Lục Ngữ Nịnh còn hơi tò mò với cái võng của Diệp Vân Linh, nhìn dáng vẻ cô bé muốn bò lên trên chơi thử xem nhưng Diệp Vân Linh không nói gì nên cô bé lại không dám.
Cuối cùng cô bé bị Lục Tử Hạo lôi kéo vào nhà nghỉ ngơi.
Nhà tranh vốn nhìn dơ và lộn xộn được thu dọn xong nên trông rực rỡ hơn hẳn.
Sau khi trên giường lót cái đệm màu trắng và khăn trải giường màu hồng nhạt, Lục Ngữ Nịnh bò lên trên thì cảm thấy rất vui vẻ, lại có một loại cảm giác mới mẻ.
Bận việc cả ngày, vừa ngồi máy bay vừa đi đường, sau khi hai đứa nhỏ vào nhà nằm ở trên giường ngủ rất nhanh.
Diệp Vân Linh nằm trên võng, tay gối lên cái ót, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu. Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, chiết xạ trên gương mặt cô làm cho khuôn mặt nhỏ vốn trắng nõn kia càng thêm trắng sáng nổi bật.
Diệp Vân Linh cầm lấy cái nón đặt trên eo che gương mặt sau đó đi ngủ.
Trong tổ đạo diễn, đạo diễn Tần nhìn thấy cảnh này thì sững sờ. Cô ấy thật sự ngủ như vậy sao?
Vốn đạo diễn Tần sắp xếp cảnh này là muốn làm cho ba người chen chúc trên cái giường nhỏ 1m2, đến lúc đó mẹ - con trai / con gái không thân thiết này chắc chắn sẽ rất có chuyện để xem. Ai có thể nghĩ rằng cô ấy sẽ chọn dùng cách như vậy.
Mấu chốt là Diệp Vân Linh thật sự đi ngủ, cô ấy không chê cái khăn trải giường kia đè nén khó chịu sao?
Cơn gió nhẹ ngày mùa hè chậm rãi, tiếng ve kêu ríu rít.
Sau khi nghỉ ngơi khoảng hai giờ, một tiếng âm nhạc du dương truyền đến từ cái loa.
Diệp Vân Linh cầm lấy cái mũ đặt trên mặt xuống, nhìn về phía nơi giọng nói phát ra, sau đó cô lưu loát nhảy xuống bàn đu dây làm bằng khăn trải giường, hơi sửa sang lại quần áo của bản thân một chút.
Âm nhạc vang lên khoảng một phút, trên cái loa vang lên giọng nói của Trương Hi Minh, “Các mẹ và các con thân yêu, sau giấc ngủ trưa thoải mái nên tinh lực của mọi người đã khôi phục một ít đúng không? Bây giờ mời mọi người cùng tập hợp ở sân thể dục trong thôn. Xin mời các mẹ dẫn con đi tập hợp trong thôn.”
Nửa tiếng sau, mọi người đều đứng trên sân thể dục.
Sau khi những cặp mẹ con nghỉ ngơi xong thì không còn vẻ mệt mỏi như trước, mỗi người trông đều rất có tinh thần.
Trương Hi Minh nói với mọi người: “Các mẹ và các con có nghỉ ngơi tốt không?”
Diệp Vân Linh trả lời theo mọi người: “Nghỉ ngơi khá tốt.”
Trương Hi Minh lại hỏi: “Bây giờ sắp đến giờ ăn cơm, tôi tin mọi người đều cảm thấy đói bụng đúng không?”
“Đói bụng.”
Trương Hi Minh nói: “Bây giờ tôi sẽ dẫn mọi người đi lấy nguyên liệu nấu ăn.”
Phía sau thôn Vương Cổ có một hồ nước rộng khoảng bốn mẫu, đây là hồ nước thuộc về trong thôn. Bình thường dùng để nuôi cá và tôm, khi sắp đến thời gian ăn tết thì các thôn dân sẽ tiến hành hoạt động bắt cá tập thể. Căn cứ vào sản lượng năm đó sẽ chia cho mỗi nhà mỗi hộ một phần trước, còn dư lại bao nhiêu thì lấy ra đi bán và tiền được chia đều cho thôn dân.
Mọi người nhìn trung tâm hồ nước, hoặc xa hoặc gần có thả tổng cộng năm cái rổ, vừa nhìn đã biết nguyên liệu nấu ăn đêm nay của bọn họ ở chỗ đó.
Trương Thư Du hỏi: “Trưởng thôn, không phải là anh muốn kêu chúng tôi chèo thuyền đến trung tâm hồ nước đúng không?”
Trương Hi Minh cười nói: “Mẹ của Duyệt Hân rất thông minh. Không sai, mọi người phải tự mình chèo thuyền đi lấy nguyên liệu nấu ăn.”
Trương Thư Du cười nói: “Việc chèo thuyền này chú trọng kỹ thuật, tôi không biết chèo thuyền. Đến lúc đó rơi xuống hồ nước là chuyện nhỏ nhưng mất mặt trước mặt con mới là chuyện lớn.”
Diệp Vi Vi nhìn con thuyền kia nói: “Trước kia tôi từng học qua một chút, tuy nhiên cái kia chỉ là thuyền trúc, vẫn khác với con thuyền này. Tôi đoán có lẽ không thể dễ dàng điều khiển được.”
Trương Hi Minh dầu muối không ăn nói: “Cho nên các mẹ phải cố lên, đương nhiên trước khi lên thuyền chúng ta nhất định phải làm biện pháp chuẩn bị chống thấm nước, phải mặc áo phao. Ngoài ra chúng tôi còn chuẩn bị nhân viên cứu hộ biết bơi rất tốt.”
Tưởng Mỹ Hàm đưa mắt nhìn cái rổ ở phía xa, hỏi: “Anh có thể tiết lộ trước cho chúng tôi biết trong rổ có nguyên liệu nấu ăn gì không?”
Trương Hi Minh nói: “Trong mỗi cái rổ đều có nguyên liệu nấu ăn khác nhau, có tôm cá lớn, cũng có khả năng chỉ có khoai tây và khoai lang đỏ, có thể lấy được cái dạng nguyên liệu nấu ăn gì hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của các mẹ.”
Diệp Vân Linh đứng yên tại chỗ vừa nghe trưởng thôn Trương Hi Minh nói quy tắc thi đấu vừa phân tâm nhìn hệ thống vừa mới tuyên bố nhiệm vụ cốt truyện.
[Diệp Vân Linh nhìn mấy cái rổ nổi trên mặt nước ở phía xa, trong lòng âm thầm quyết định một lúc nữa nhất định phải lấy được một cái rổ có nguyên liệu nấu ăn nhiều nhất và tốt nhất, bày ra kỹ năng nấu ăn của cô ấy làm cư dân mạng……]
Cốt truyện sau đó đương nhiên là không thành công, tác dụng của nữ phụ ác độc chính là dùng để vả mặt.
Dựa theo cốt truyện trong sách, lúc ấy nguyên chủ rất cố gắng chèo thuyền muốn đi lấy nguyên liệu nấu ăn nhưng cái thuyền kia cứ mãi xoay quanh tại chỗ. Ngược lại là Diệp Vi Vi có được hào quang nữ chính nên thuận buồm xuôi gió đi tới bên cạnh cái rổ, vừa vặn lấy được cái rổ có nguyên liệu nấu ăn nhiều nhất kia.
Lúc ấy nguyên chủ còn ở trên thuyền, khi nhìn thấy thuyền của Diệp Vi Vi đi ngang qua thì bắt đầu chơi khăm. Cô ta ý định lật thuyền của Diệp Vi Vi, nhân cơ hội tốt cướp đi rổ nguyên liệu nấu ăn.
Kết quả trộm gà không được lại mất nắm gạo, tự làm bản thân rơi xuống hồ khiến mình chật vật, bị chê cười.
Nhìn kết quả định mệnh kia, Diệp Vân Linh cảm thấy cũng không cần phải cố gắng.
Nằm yên đi.
===
TN Team: Còm men nhiều lên nha cả nhà!! Mong mọi người nhiều lắm ó!!