Cô nhìn thoáng qua Lục Tử Hạo ở bên cạnh, Diệp Vân Linh đưa phong thư trong tay qua, nói: “Vận may của con cũng không được.”

Khi Lục Tử Hạo nhìn thấy căn nhà số 5 thì sắc mặt khẽ thay đổi.

Bên cạnh truyền đến tiếng hoan hô của Diệp Vi Vi và con trai, Diệp Vân Linh không cần xem thì biết căn nhà số 1 tốt nhất chắc chắn là bị Diệp Vi Vi rút được. Ai kêu cô ta có hào quang nữ chính chứ.

Tâm trạng của những người khác cũng không tệ lắm, dù sao thì không rút được căn nhà cỏ tranh là tốt rồi.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lục Tử Hạo, Trương Duyệt Hân tiến lên vỗ vỗ bờ vai của cậu bé, an ủi: “Anh Tử Hạo, anh đừng lo lắng. Buổi tới anh có thể đến chỗ của em ngủ. Nhà em là vườn trái cây, có rất nhiều trái cây để ăn.”

Lục Tử Hạo lại có vẻ ngoài lạnh lùng và đẹp trai, khi cậu bé không nói lời nào trông rất ngầu, khi nói chuyện với em gái lại có giọng nói dịu dàng.

Từ nhỏ Trương Duyệt Hân chính là một người thích cái đẹp, cô bé lại là đứa trẻ duy nhất trong nhà nên từ nhỏ đã hy vọng có kiểu anh trai vừa đẹp trai vừa yêu thương em gái giống như Lục Tử Hạo.

Ngoại trừ Trương Duyệt Hân còn có những đứa trẻ khác cũng đến mời Lục Tử Hạo đến nhà bọn họ ở, trong khoảng thời gian ngắn Lục Tử Hạo nhìn có vẻ rất được yêu thích.

Diệp Vân Linh nhìn Lục Tử Hạo bị mọi người vây quanh, cô lại nhìn nam chính nhỏ Phương Từ còn chưa lớn lên đứng bên cạnh cậu bé.

Tốt lắm, Lục Tử Hạo không hổ là nhân vật còn được chào đón hơn so với nam chính ở trong tiểu thuyết. Tuổi còn nhỏ đã bày ra năng lực trêu hoa ghẹo nguyệt, mũi nhọn này đã sắp áp qua cả nam chính rồi.

Đáng tiếc người ta là một người rất thương yêu cưng chiều em gái, một lòng một dạ chỉ tập trung vào việc chăm sóc em gái.

Cô nhớ trong tiểu thuyết, lúc nguyên chủ rút được căn nhà số 5 này, cũng có không ít người mời Lục Tử Hạo đến ở nhà của bọn họ, lúc ấy Lục Tử Hạo muốn dẫn em gái đến ở nhà của người khác.

Tuy nhiên nguyên chủ không đồng ý, cô ấy lấy lý do sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác mà từ chối lời mời của mọi người.

Đó là cốt truyện trong sách, nếu hệ thống không cưỡng chế yêu cần làm theo đoạn cốt truyện này thì Diệp Vân Linh cũng không muốn ép buộc chúng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nếu hai đứa đến ở nhà của người khác, một mình cô còn có thể tự do một chút. Dù sao hoàn cảnh khó khăn như thế nào cô cũng đã ở qua, nhà tranh cũng khá tốt.

“Cảm ơn mọi người, tớ không cần.”

Diệp Vân Linh đã chuẩn bị tốt tinh thần ở một mình, cô hơi ngạc nhiên khi nghe thấy lời từ chối.

Cái tên nhóc yêu thương cưng chiều em gái này không lo lắng cho em gái ở không tốt sao?

Lăn lộn một ngày, trưởng thôn kêu mọi người mang theo vali hành lý đi tìm căn nhà của mình và có thể nghỉ ngơi một buổi trưa.

Trên đường đều có bảng chỉ đường nên họ tìm cũng nhanh.

Hơn mười phút sau, Diệp Vân Linh và hai anh em Lục Tử Hạo đứng ở phía trước nhà tranh. Cô phát hiện ban tổ chức còn tàn nhẫn hơn so với trong tưởng tượng của cô.

Căn nhà khoảng sáu bảy mét vuông, trừ một chiếc giường thì cái gì cũng không có. Khi cô đặt vali vào trong nhà thì việc đi đường cũng phải chen chúc nhau.

Từ khi Lục Ngữ Nịnh ra đời đến nay chưa từng đến nông thôn, mới đầu cô bé còn cảm thấy rất vui vẻ, dọc theo đường đi nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, nhìn thấy hoa cỏ cũng cảm thấy đáng yêu.

Bây giờ đứng ở trước căn nhà tranh, cô bé muộn màng nhận ra đêm nay bọn họ phải ngủ ở chỗ này. Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như búp bê Barbie bắt đầu nhíu mày, chu miệng nói: “Anh, em không muốn ở chỗ này, em muốn về nhà.”

Sau khi nói xong, nước mắt bắt đầu rơi trên mặt.

Lục Tử Hạo dỗ dành đối phương: “Ngoan, chúng ta chỉ ở hai buổi tối mà thôi.”

Lục Ngữ Nịnh lắc đầu: “Em không chịu, căn nhà này nhìn rất tối. Em sợ.”

Lục Tử Hạo tiếp tục dỗ dành.

Diệp Vân Linh liếc nhìn hai anh em ở bên cạnh một cái, cô đứng ở bên cạnh nói: “Bây giờ các con đi ở nhà dì bên cạnh còn kịp đó.”

Lục Tử Hạo trừng mắt nhìn cô một cái, tức giận nói: “Con không cần dì quan tâm.”

Diệp Vân Linh nhún vai, cô tự xách vali đi vào trong nhà.

Bộ dáng thờ ơ này của cô làm các cư dân mạng vốn cảm thấy đau lòng cho hai anh em Lục Tử Hạo trực tiếp bùng nổ.

【Diệp Vân Linh, cô có trái tim không? Tử Hạo vì ai mới ở lại nơi này chứ?】

【Đứa trẻ nhỏ như vậy đi cùng cô tới chịu khổ ở nơi này, ngay cả một câu an ủi cô cũng không nói. Quả thật là không tim không phổi.】

【Tôi đã bắt đầu tức giận rồi.】

【Có nhà tư bản ở trong nước nào có thể chèn ép Diệp Vân Linh một chút không? Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô ta.】

【Tuy không phải fan của trẻ em nhưng tôi cũng cảm thấy hai anh em Lục Tử Hạo quá đáng thương, vừa rồi hai đứa nên đến ở trong nhà của các khách mời khác thì hơn.】

Phát sóng trực tiếp và camera ghi hình nhìn thấy Diệp Vân Linh tách ra với hai đứa trẻ, nhà tranh quá nhỏ nên VJ quay phim không đi vào theo, chuyển camera về phía của hai anh em Lục Tử Hạo.

Lục Ngữ Nịnh khóc càng lớn tiếng, tiếng mắng Diệp Vân Linh của các cư dân mạng trở nên càng nhiều.

Sau khi Diệp Vân Linh đi vào thì bắt đầu thu dọn căn nhà.

Trên giường hơi dơ một chút, Diệp Vân Linh bắt đầu tìm một cái chậu rửa mặt và bắt đầu lau.

Người làm việc ở trong nhà và tiếng khóc điếc tai ở bên ngoài hình thành một loại hình ảnh kỳ quái.

Có lẽ sau khi thu dọn nửa tiếng, Diệp Vân Linh nghe thấy tiếng khóc bên ngoài vẫn không nhỏ xuống.

Diệp Vân Linh vỗ vỗ bụi ở trên tay, cô lấy một cái gương nhỏ từ trong vali hành lý và đi ra ngoài. Cô đưa tới trước mặt Lục Ngữ Nịnh, nói: “Tự con xem đi.”

Lục Ngữ Nịnh nhìn thấy đôi mắt của bản thân khóc đến sưng lên, trên mặt treo đầy nước mắt, nước mũi còn chảy ra ngoài.

Hình ảnh rất xấu.

Tiếng khóc đột nhiên im lặng.

“Con còn khóc nữa không?” Diệp Vân Linh hỏi.

Lục Ngữ Nịnh nhanh chóng lắc đầu: “Con không khóc.”

Diệp Vân Linh đưa cho cô bé một gói khăn giấy, nói: “Con nhanh chóng sửa sang bản thân lại đi.”

Lục Ngữ Nịnh điên cuồng gật đầu.

Lục Tử Hạo nhìn cảnh tượng không thể hiểu được này với vẻ mặt ngơ ngác, cậu không hiểu tại sao bản thân dỗ dành nửa tiếng cũng không dỗ được nhưng tại sao Diệp Vân Linh chỉ cần đưa một cái gương thì em gái không khóc nữa.

Diệp Vân Linh nhìn về phía Lục Tử Hạo chậc một tiếng, nói: “Loại trai thẳng như con không thể hiểu được suy nghĩ của con gái đâu.”

【Tôi biết trả lời câu hỏi này, bởi vì Lục Ngữ Nịnh thích xinh đẹp nên nhìn thấy bộ dáng xấu xí khi khóc của mình nên chịu không nổi.】

【Tuy rằng cách của Diệp Vân Linh thô bạo nhưng rất hữu dụng với các cô gái thích xinh đẹp.】

【Lúc này Diệp Vân Linh sẽ ra làm người tốt, lúc nãy cô ta mặc kệ Lục Ngữ Nịnh khóc ở đó. Nói đến cùng còn không phải là cô ta vô trách nhiệm sao?】

【Cho dù làm mẹ kế của người ta thì cũng đã hưởng thụ đủ loại chỗ tốt do nhà họ Lục mang đến, cô ta cũng nên làm tròn trách nhiệm làm mẹ. Tôi chưa bao giờ gặp người nào không tim không phổi như vậy.】

Đúng lúc này Lục Ngữ Nịnh ngước mắt nhìn về phía cô, cô bé lau khô nước mắt và nước mũi. Đôi mắt vẫn đỏ bừng như mắt thỏ con.

Do khóc quá nhiều nên chóp mũi cũng hơi đỏ lên, khi nhìn về phía cô còn khóc nấc một cái.

Diệp Vân Linh nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy không ổn, đứa nhỏ này đang quyến rũ cô.

Đáng chết, cô còn hơi cảm thấy rung động cơ đấy.

Lục Tử Hạo có gương mặt đẹp trai, là em gái của cậu nên nhan sắc của Lục Ngữ Nịnh đương nhiên cũng ổn.

Một đôi mắt vừa sáng vừa đen như quả nho, ngũ quan vừa mượt mà, vừa đáng yêu. Khi chớp mắt nhìn người khác quả thật khiến trái tim người khác đều tan chảy.

Hình ảnh này khiến các cư dân mạng ngồi ở trước màn hình hô to ‘đáng yêu’.

【Khuôn mặt nhỏ thật sự đáng yêu, thật sự muốn xoa bóp.】

Mọi người cách màn hình cũng cảm nhận được huống chi là Diệp Vân Linh đối mặt trực tiếp.

So với Lục Tử Hạo có khí chất Tổng giám đốc ngầu ngầu thì loại phong cách khiến trái tim bạn tan chảy giống như Lục Ngữ Nịnh mới là thứ mà Diệp Vân Linh không thể kháng cự được.

Cô thật sự nhịn rồi lại nhịn mới không ra tay vuốt ve gương mặt nhỏ của đối phương, cô nói: “Con lau khô mặt trước đi.” Nói xong cô lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra đưa cho đối phương. ( truyện trên app T Y T )

Lục Ngữ Nịnh hít mũi, hơi sợ hãi cầm lấy khăn giấy, cô bé cẩn thận lau mặt, thỉnh thoảng còn lấy gương nhìn xem đã lau khô chưa? Sau đó cô bé lại vuốt đầu tóc vài cái.

Tuổi còn nhỏ mà đã nhìn ra được lòng yêu cái đẹp rồi.

Cô bé ngước mắt nhìn về phía Diệp Vân Linh, thầm dò hỏi.

Diệp Vân Linh trả lời: “Sạch sẽ rồi.”

Nói xong cô đi sang bên cạnh, vừa lúc bên cạnh nhà tranh có mấy cây cây trúc hoang dã. Diệp Vân Linh duỗi tay hái vài lá cây trúc, bắt đầu đan.

Lục Ngữ Nịnh tò mò nhìn cảnh này, một lúc sau cô bé nhìn thấy lá cây bình thường biến thành một con chuồn chuồn trong tay Diệp Vân Linh. Đôi mắt ngập nước kia có vẻ mặt không thể tin tưởng.

Diệp Vân Linh đưa con chuồn chuồn trúc tới trước mặt Lục Ngữ Nịnh, hỏi: “Con có thích không?”

Lục Ngữ Nịnh nhìn con chuồn chuồn trúc được làm rất sống động trong tay Diệp Vân Linh, cô bé do dự, hơi sợ hãi mà gật đầu.

Diệp Vân Linh nói: “Cho con chơi cái này, con cho dì mượn anh trai dùng một chút có được không?”

Khóe miệng của Lục Ngữ Nịnh cong cong, cô bé nín khóc mỉm cười gật đầu trả lời: “Dạ.”

Lục Tử Hạo bị bán đi trong giây lát: “……”

Sau khi Diệp Vân Linh nhét con chuồn chuồn trúc kia vào trong tay của Lục Ngữ Nịnh, cô nhìn về phía Lục Tử Hạo đứng bên cạnh, nói: “Đi thôi, đi làm việc giúp dì đi.”

Lục Tử Hạo nhìn về phía em gái đang chơi chuồn chuồn trúc, nhìn có vẻ cảm xúc đã ổn định nên cậu mới yên tâm đi theo Diệp Vân Linh đi vào nhà.

Khi đi vào cái nhà tranh nho nhỏ, Lục Tử Hạo phát hiện bên trong thay đổi rất lớn.

Ngôi nhà tranh lúc đầu có vẻ âm u chật chội,

Cậu bé ngẩng đầu hỏi: “Dì cần con giúp việc gì ạ?”

Diệp Vân Linh chỉ vào nhà tranh, nói: “Con giúp dì kéo bức màn kia một chút.”

Lục Tử Hạo hơi mê mang, giống như không hiểu lắm. Lần này Diệp Vân Linh dễ nói chuyện như vậy sao?

Diệp Vân Linh đi về phía trước hai bước, cô nhìn thấy Lục Tử Hạo không theo kịp, quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của cậu bé, cô thúc giục nói: “Nhanh lên.”

Lục Tử Hạo bước chân qua, khi đi cậu bé cẩn thận tránh những đống đất lộn xộn, cố gắng giữ cho giày của mình sạch sẽ.

Cảnh tượng nhìn như cẩn thận này đều bị Diệp Vân Linh thu vào trong mắt. Trong lòng cô không khỏi chậc lưỡi nói: Tuổi nhỏ mà đã rất chú trọng vẻ ngoài.

Sau khi Lục Tử Hạo đi vào theo, hơi kinh ngạc với sự thay đổi bên trong.

Vốn toàn bộ bốn phía đều được xây bằng cỏ, bây giờ ba mặt đều treo khăn trải giường màu hồng nhạt, ngay cả trên đỉnh đầu cũng thay khăn trải giường màu hồng nhạt.

Lục Tử Hạo hỏi: “Những thứ này đều là do dì làm sao?”

Diệp Vân Linh nói: “Chứ không thì sao. Con giúp dì kẹp góc bên kia lại một chút, cố định lại. Cái này giao cho con.”

Những cái khác trên cơ bản đều đã làm xong, trừ cái tường mà cái giường dựa vào kia. Muốn làm cái kia thì nhất định phải cởi giày leo lên giường mới được, Diệp Vân Linh không muốn cởi giày ra.

Lục Tử Hạo nhìn ván giường hơi ướt kia, cậu không muốn làm bẩn vớ của mình.

Diệp Vân Linh nhìn thấy cậu bé không cởi giày ra, định trực tiếp dẫm lên, cô nhanh chóng ngăn cản: “Con đừng dẫm, dì vừa mới lau khô đó.”

Lục Tử Hạo nhíu mày: “Ướt.”

Diệp Vân Linh kiên trì nói: “Vậy cũng không được, dì mới lau xong mà. Nếu con làm bẩn thì dì phải lau lại lần nữa.”

Lục Tử Hạo cũng cứng đờ, cậu không muốn cởi giày ra dẫm lên.

Diệp Vân Linh nhìn cậu bé, lúc trước cô còn nghĩ rằng Lục Ngữ Nịnh khó hầu hạ nhưng không ngờ rằng tên nhóc này còn khó hầu hạ hơn. Chắc cậu bé không có thói ở sạch đúng không?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play