Xuyên Đến Văn Mẹ Kế, Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 10: Con không phải củ cải nhỏ


2 tuần

trướctiếp

Tháng sáu ở nông thôn, nơi xa có một cánh đồng xanh mượt, gió nhẹ thổi chào đón mùi hương lúa.

Ở mạt thế, ngay cả hô hấp một ngụm không khí mới mẻ có đôi khi cũng là một loại hy vọng xa vời.

Diệp Vân Linh nhịn không được hít sâu hai hơi, vẫn là không khí ở nơi này tốt hơn. Đầu của cô đột nhiên hơi choáng váng một chút, Diệp Vân Linh xoa xoa cái trán của mình.

Uh, không khí quá tốt nên cô hơi say oxy một chút.

Vừa lúc nghiêng đầu thì cô thấy hai cái tay nhỏ kia của Lục Tử Hạo hơi gắng sức đẩy hai vali hành lý, thỉnh thoảng chăm sóc Lục Ngữ Nịnh ở bên cạnh.

Diệp Vân Linh duỗi tay lấy hai cái vali của cậu bé lại đây, một cái đặt trên cái vali lớn của mình, một cái khác cũng đặt trên mặt đất đẩy.

Động tác quá nhanh, Lục Tử Hạo còn chưa kịp phản ứng lại.

Lục Tử Hạo nhìn bàn tay trống rỗng, cảm thấy rất khó hiểu: “Dì lại muốn làm gì ạ?”

Diệp Vân Linh rất không để ý mà nói: “Củ cải nhỏ, thấy con hơi đáng yêu nên dì sẽ giúp con một chút.”

Lời này là Diệp Vân Linh thuận miệng bịa chuyện, Lục Tử Hạo đương nhiên cũng không tin, cậu lại nghĩ rằng chắc cô định làm gì đó để chỉnh cậu không chừng.

Điều khiến Diệp Vân Linh không ngờ rằng là Lục Tử Hạo chấp nhận rất dễ dàng, nói: “Vậy cảm ơn dì Vân.”

Lần này đến lượt Diệp Vân Linh ngây ngẩn cả người, “……”

Chết tiệt, bản thân vậy mà bị tính kế.

*

Diệp Vân Linh mang nhiều hành lý nhất nhưng ngược lại lại là người đến đầu tiên, vừa đến nơi thì cô trực tiếp ngồi trên vali hành lý, thảnh thơi chơi game chờ những người khác.

Nửa tiếng sau, mọi người cũng lần lượt đến rồi. Tất cả mọi người đều trông rất mệt mỏi.

Mọi người đều không rảnh lo hình tượng, tất cả đều chọn ngồi trên vali hành lý.

Các bạn nhỏ cũng không khác lắm, tuổi nhỏ thì trực tiếp mệt mỏi ghé vào trên người của mẹ mình.

“Chào mừng mọi người đi vào thôn Vương Cổ.” Theo một giọng nói vang lên, Trương Hi Minh, người lần này là hướng dẫn viên du lịch dẫn bọn họ tham gia chương trình kiêm trưởng thôn xuất hiện, tự giới thiệu: “Tôi là hướng dẫn viên chuyến du lịch lần này của mọi người kiêm trưởng thôn. Mọi người đi du lịch có gặp bất kỳ vấn đề gì thì đều có thể đến tìm tôi.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Trương Hi Minh là người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình Lam, mấy mùa trước cũng đều do hắn đảm nhận vai trưởng thôn. Chủ yếu dẫn mọi người đi ghi hình quá trình nhiệm vụ và kiểm soát hiện trường.

Trương Duyệt Hân vừa nghe thì mở miệng hỏi bằng giọng điệu trẻ con: “Chú trưởng thôn, con có thể uống sữa bò được không? Con khát nước.”

Trương Hi Minh cười nói: “Chú không có sữa bò nhưng chú có chuẩn bị nước ô mai ướp lạnh cho mọi người uống.”

Hắn vừa dứt lời thì nhân viên công tác của chương trình đã bưng nước ô mai ướp lạnh từ trước đến, mỗi người đều cầm một chai.

Sau khi Trương Hi Minh đọc một đoạn quảng cáo nước ô mai thì bắt đầu tiếp tục ghi hình chương trình.

Phân đoạn đầu tiên đương nhiên là phải tịch thu đồ đạc trong vali của mọi người, trừ quần áo và tất cả đồ cần dùng trong sinh hoạt ra thì tất cả sản phẩm công nghệ cao và đồ ăn vặt, đồ chơi đều bị tịch thu, bao gồm cả tiền.

Một tiếng gào thét suy yếu vang lên, chủ yếu vẫn là có một số đứa trẻ không thể chấp nhận được việc đồ ăn vặt hoặc máy chơi game của bản thân bị tịch thu.

Trong khoảng thời gian ngắn không khí cũng rất náo nhiệt.

Diệp Vân Linh đã sớm dự đoán được ban tổ chức có chiêu này, trên người của cô còn trộm giấu một cái điện thoại di động khác.

Không có cách nào, sống ở mạt thế mười năm đột nhiên trở về sờ đến di động, trên đó còn có nhiều thứ chơi tốt như vậy. Cho dù là cô thì cũng rất khó để không nghiện Internet.

“Chú thôn trưởng, con tố cáo Diệp Vân Linh giấu một cái điện thoại ở trong túi lưng quần.”

Nụ cười trên mặt của Diệp Vân Linh dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Lục Tử Hạo đại nghĩa diệt thân.

Lông mày của Lục Tử Hạo hơi nhướng lên, hơi đắc ý mà nói: “Con không phải củ cải nhỏ nhé.”

Diệp Vân Linh tức giận đến bật cười. Được lắm, trả thù cô ở chỗ này đây. Chắc chắn trước khi xuất phát cô trộm giấu di động đã bị thằng bé phát hiện được.

Diệp Vân Linh chỉ vào Lục Tử Hạo, nói: “Trong quần của thằng bé còn giấu sữa viên đấy.”

Lục Tử Hạo nhíu mày, cậu bé phồng má lên, không phục nói: “Dì ấy còn giấu tiền ở trong đế giày.”

Diệp Vân Linh híp mắt nói: “Đừng cho là dì không biết trong vali đặc biệt của con, phía trong còn một bộ trò chơi xếp hình trí tuệ Hoa Dung và khối Rubik.”

Lục Tử Hạo phản bác nói: “Trò chơi xếp hình trí tuệ Hoa Dung và khối Rubik không phải đồ chơi, không thể tính.”

Diệp Vân Linh nói: “Nếu không phải đồ chơi vậy con giấu làm gì chứ?”

Lục Tử Hạo vội vàng la lên: “Con không giấu, con chỉ sợ nó hỏng nên mới cất an toàn một chút.”

Diệp Vân Linh thè lưỡi nói với cậu bé: “Nói vậy cũng nói cho được á.”

Lục Tử Hạo tức giận đến mặt cũng đỏ lên.

Có lẽ Lục Ngữ Nịnh cũng nhìn ra anh trai đang tức giận, cô bé nhanh chóng an ủi nói: “Anh đừng tức giận, trong túi của em còn giấu một túi kẹo chưa bị phát hiện.”

Trương Hi Minh: “……” Bây giờ đã phát hiện rồi.

Một ván này ba người của Diệp Vân Linh hầu như là lấy cách thương địch một vạn, hại mình tám trăm để kết thúc.

Cuối cùng vẫn là Lục Tử Hạo giành được thắng lợi nho nhỏ.

Bởi vì khi nhân viên công tác chuẩn bị tới thu trò chơi xếp hình trí tuệ Hoa Dung và khối Rubik thì Lục Tử Hạo nêu ví dụ nói chuyên gia nào đó đã từng nói trò chơi xếp hình trí tuệ Hoa Dung và khối Rubik có lợi cho việc huấn luyện tư duy của đại não. Đồng thời chỉ ra chương trình giáo dục nào hiện nay có dùng mấy thứ này, thuyết phục Trương Hi Minh không tịch thu.

Lục Tử Hạo tuổi còn nhỏ nhưng đứng trước một đám người lớn cãi cọ, nói có sách mách có chứng, lập tức bắt được không ít fan mẹ.

Nếu không phải nhìn thấy bộ dáng lúc nãy cậu bé cãi cọ với Diệp Vân Linh còn có vài phần bộ dáng trẻ con, mọi người đều cảm thấy nếu bỏ qua vẻ ngoài của cậu bé thì thật sự cậu bé còn hiểu chuyện và làm việc đáng tin cậy hơn so với rất nhiều người lớn.

Sau khi tịch thu hành lý xong, kế tiếp sẽ phải giải quyết vấn đề nhà ở.

Trong tay của Trương Hi Minh cầm năm tấm ảnh, cười nói: “Trên năm tấm ảnh này là ngôi nhà mà mọi người sẽ ở trong hai ngày tiếp theo. Tới đây, tôi cho mọi người nhìn xem trước là ngôi nhà trông như thế nào đi.”

Trương Hi Minh lần lượt cho xem những bức ảnh trong tay.

Trên bức ảnh đầu tiên là một ngôi nhà ngói hai tầng, có một cái cổng sắt lớn hai cánh, xuyên qua khe hở song sắt thì có thể nhìn thấy trong sân trồng không ít loại hoa xinh đẹp. Trương Hi Minh giới thiệu ở vườn sau ngôi nhà này còn trồng không ít rau dưa hữu cơ, chủ của ngôi nhà là một cặp vợ chồng mới kết hôn.

Trên bức ảnh thứ hai là một ngôi nhà trong vườn trái cây và cũng là ngôi nhà được xây bằng ngói, xung quanh trồng không ít cây ăn quả, nhìn dáng vẻ vừa vặn đã vào mùa hái trái cây.

Trương Hi Minh cười nói: “Nếu như vào ở trong ngôi nhà ở vườn trái cây thì có thể tự mình hái trái cây.”

Mấy đứa trẻ nghe thấy câu nói đó trực tiếp hoan hô, không ít người đều kêu muốn ở trong căn nhà này.

Trên bức ảnh thứ ba là một căn nhà gỗ, Trương Hi Minh giới thiệu: “Căn nhà này toàn bộ đều được chế tạo từ gỗ, chưa từng dùng qua một cây đinh sắt nào. Hơn nữa nhiều thế hệ chủ của ngôi nhà này đều là thợ mộc, người đó còn biết làm ngựa gỗ nữa đó.”

Căn nhà thứ tư là căn nhà bắp, trong sân treo đầy bắp và trên mặt đất còn trải không ít bắp. Nhìn dáng vẻ cũng thuộc về loại sạch sẽ ngăn nắp.

Bốn căn nhà kia chỉ nhìn từ vẻ ngoài thì ngôi nhà ngói đầu tiên là tốt nhất, những cái khác cũng không tệ lắm.

Cư dân mạng đã quen kịch bản lại biết ban tổ chức không có khả năng có lòng tốt như vậy, quả nhiên khi bức ảnh của căn nhà thứ năm bị tiết lộ thì mọi người chỉ nhìn một cái cũng cảm thấy thú vị.

Căn nhà thứ năm là căn nhà cỏ tranh, nhìn từ trên ảnh chụp thì nhà tranh không lớn, không giống như có người ở. Ngược lại thích hợp để quay loại phim kinh dị hơn, đặc biệt là khu rừng ở phía sau trông rất âm u.

Các cư dân mạng đang tự suy diễn ra một bộ phim kinh dị lấy bối cảnh nhà cũ trong núi sâu.

Vốn các khách mời khác đều chờ mong căn nhà số 1, nhìn từ ảnh chụp thì căn nhà số 1 là căn nhà đẹp nhất. Sau khi xem xong tất cả bức ảnh, mọi người lại nghĩ chỉ cần không phải căn nhà số 5 thì căn nhà nào khác cũng không sao hết.

Việc chọn nhà được quyết định bằng cách rút thăm, thứ tự rút thăm dựa vào thứ tự mọi người đi đến thôn Vương Cổ.

Lúc ấy Diệp Vân Linh đến sớm nhất và Diệp Vi Vi là người đến cuối cùng.

Trương Hi Minh nhét tất cả ảnh chụp vào trong phong thư, xáo trộn ngẫu nhiên để mỗi một nhóm lựa chọn.

Diệp Vân Linh nhìn tay của mình, là một nữ phụ ác độc nên cô rất rõ vận may của bản thân xui xẻo đến mức nào.

Cô nhìn Lục Tử Hạo đứng ở bên cạnh, nói: “Lục Tử Hạo, con đi rút thăm đi.”

Lục Tử Hạo ngẩng đầu nhìn cô một cái, cậu bé mím môi, có lẽ cảm thấy không hài lòng với việc Diệp Vân Linh sai khiến mình nhưng lại không nói thêm gì.

Cậu bé nắm tay Lục Ngữ Nịnh đi qua đó, rút một phong thư từ trong đó ra.

Sau khi rút được phong thư, chờ sau khi Diệp Vi Vi cũng rút xong, Trương Hi Minh nói: “Bây giờ mọi người có thể mở phong thư ra xem có rút được căn nhà mà mình thích hay không?”

Diệp Vân Linh mở phong thư ra, khi nhìn thấy căn nhà số 5 thì cô vậy mà có một loại cảm giác quả nhiên là như vậy. Vận may của nữ phụ ác độc chính là như thế, cho dù là gián tiếp cũng sẽ không làm bản thân thực hiện được.

===

Tên truyện: GẢ NHẦM LƯƠNG DUYÊN 

Tác giả: Đao Thượng Phiêu

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Hoan hỉ oan gia , Cung đình hầu tước , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 , Thị giác nữ chủ, Hài hước

Giới thiệu:

Thẩm Gia là mỹ nhân vô dụng nổi tiếng ở kinh thành, vẻ ngoài kiều diễm, trong bụng toàn cỏ dại, thường bị xấu mặt trong các loại yến tịch, bởi vậy bị chê cười khắp nơi. 

Hoài Ngọc là là con trai độc nhất của Phù Phong vương, từ nhỏ đã quậy phá náo loạn, quậy đến gà bay chó chạy, tai họa xóm giềng, được xưng tụng là “Tiểu sát tinh”. 

Một ngày nọ, hai người vốn chẳng liên quan gì lại vì một mực tiêu không thể cho ai biết mà cấu kết với nhau. 

Hoài Ngọc: Ta coi trọng tỷ tỷ ngươi nhưng cha ngươi hứa gả nàng cho Trạng Nguyên, ngươi giúp ta, ngày sau sẽ đền đáp ngươi xứng đáng. 

Thẩm Gia: Trùng hợp vậy! Ta thích Trạng Nguyên! Đang lo không biết làm thế nào để chia rẽ hai người bọn họ!

Bốn mắt nhìn nhau, đôi bên vừa lòng gật đầu.

Xác nhận qua ánh mắt, là người có thể liên thủ.

*

Vì nhiệm vụ thành công, Thẩm Gia quyết định hạ dược cho Trạng Nguyên, muốn gạo nấu thành cơm.

Sau khi bỏ thuốc vào ly xong, Hoài Ngọc trùng hợp đi tới bàn bạc mưu sâu kế hiểm với nàng.

Thẩm Gia hứng thú bừng bừng trần thuật kế hoạch của mình với hắn, Hoài Ngọc ngồi bên cạnh bổ sung, hai người càng nói càng hăng say, phảng phất như đã thấy ánh rạng đông thắng lợi.

Nói nhiều quá, Hoài Ngọc miệng khô lưỡi khô, thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn uống. 

Một nén nhang sau, hắn cảm giác bụng nhỏ có ngọn lửa dâng lên.

*

Sau khi Hoài Ngọc cùng Thẩm Gia đính thân, bá tánh khắp kinh thành mừng vui khắp nơi, bao cỏ và phế vật, tuyệt phối!

Mọi người sôi nổi ủng hộ mối hôn sự này, chỉ đính thân thôi thì chưa đủ. 

Hoài Ngọc: Đùa cái gì thế! Ta mà thú nữ nhân đanh đá kia á? 

Thẩm Gia: Ta thích người tài hoa, tiểu sát tinh hắn tính là cái thứ gì chứ!

Nhưng mà Thánh Thượng tự mình chỉ hôn, mối hôn sự này không thành cũng phải thành.

Sau khi thành hôn ngày thứ nhất, Hoài Ngọc hùng hổ vọt vào hoàng cung, tuyên cáo với Thái Hậu: “Ta nhất định phải hưu nữ nhân đanh đá kia!”

Lời này hắn vừa nói liền nói vài thập niên, không chỉ không hưu được, ngược lại lại cưng chiều Thẩm Gia nâng thành Hoàng Hậu.

*

Rất nhiều năm sau, Thẩm hoàng hậu nhớ tới lần đầu tiên nàng gặp tiểu sát tinh.

Khi đó nàng vẫn là thiên kim thủ phụ, chơi đánh đu trong hoa viên, khi đang bay lên cao thì thấy một thiếu niên áo gấm đai ngọc lén lút ghé vào trên tường viện nhà nàng.

“Người nào đó!” Nàng hô to một tiếng, bay khỏi bàn đu dây.

Mũi chân Hoài Ngọc nhẹ điểm, phi thân đón được nàng.

“Ta biết, lúc ấy là chàng tới xem tỷ tỷ của ta.”

Mỗi khi Hoàng Hậu nhớ tới việc này, trong lòng cũng có chút vướng bận.

Thánh Thượng ôm nàng vào trong lòng ngực, có chút đau đầu dỗ dành: “Ngốc à, nàng đó, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là nàng.”

Là tiểu cô nương đứng trên bàn đu dây, tà váy bay bay, mi mắt lạnh lẽo hô to về phía hắn “Người nào đó”.

Mỹ nhân ngu ngốc vs bá vương kinh thành

1. Bối cảnh hư cấu, xin đừng tra cứu

2. Chủ yếu viết những chuyện gà bay chó sủa sau khi thành thân 

Tag: Cung đình hầu tước, Yêu sâu sắc, Hoan hỉ oan gia, Nhẹ nhàng

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Hoài Ngọc; Thẩm Gia ┃ vai phụ: ┃ cái khác:

Một câu tóm tắt: Đôi tình lữ ngốc nghếch lật xe mỗi ngày.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp