Suốt hai ngày trời, hai người đều không ra khỏi cửa, Thẩm Triều Mộ mơ mơ màng màng tỉnh lại vài lần, tùy tiện ăn một chút gì đó, lại bị kéo vào trong vòng xoáy xóc nảy.
Có lúc tỉnh lại là nửa đêm, có lúc tỉnh lại là giữa trưa, ngay cả cảm giác về thời gian cũng bị mất, thứ duy nhất không thay đổi chính là người bên cạnh, phảng phất như người ở giữa trời đất bấp bênh, chỉ còn lại đối phương để có thể nương tựa vào nhau.
Lúc kết thúc, Thẩm Triều Mộ thật sự mệt đến mức ngay cả sức lực chớp mắt cũng không có, chỉ cảm giác hai ngày nay đã bằng với lượng vận động nửa tháng của cậu.
Ngoài cửa sổ bóng đêm nồng đậm, sao trời lóe sáng, cậu buồn ngủ, ngã ở trên giường ngay cả sức lực để giơ tay cũng đều không có.
Thịnh Từ lại gần hôn cậu, Thẩm Triều Mộ buồn ngủ không chịu nổi, vẫn ngoan cường vươn tay từ chối: “... Không được nữa rồi.”
Cả người đều mềm nhũn, ngay cả sức lực để đáp lại cũng không có.
Thịnh Từ ôm cậu, ngọn đèn bàn nhỏ trong phòng ngủ nhu hòa sáng lên, có thể nhìn thấy phần thân cường tráng lộ ra bên ngoài của anh tràn đầy vết cào, trên người hai người cũng đều có đủ loại dấu vết: “Không làm nữa, chỉ hôn em.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT