Nói ra cái cớ sợ tối, chính bản thân Thẩm Triều Mộ cũng cảm thấy rất hoang đường, nhưng đột nhiên từ trong phòng chạy ra ôm chặt lấy anh, dù sao cũng phải tìm cái lý do cho ra dáng.
Thẩm Triều Mộ và Thịnh Từ bốn mắt nhìn nhau, nghe thấy lời nói của Thịnh Từ, cậu do dự trong lòng, không biết nên thuận thế thừa nhận mình đúng là đang làm nũng, hay là cắn chết cũng nói mình thật sự sợ tối.
Hình như đều không phải là lựa chọn ổn thỏa.
Trong hai giây cậu rối rắm trong lòng này, Thịnh Từ đột nhiên đưa tay phủ lên mu bàn tay đang nắm chặt lấy áo choàng tắm Thịnh Từ của cậu, kéo tay cậu ra: “Đừng kéo, áo choàng tắm sắp bị em kéo lỏng rồi.”
Thẩm Triều Mộ lúng túng, nhìn áo choàng tắm hơi lộn xộn trên người Thịnh Từ, liên tưởng đến quần áo đang mặc mà anh vừa nói, cậu vội vàng buông tay ra, muốn thoát khỏi tay Thịnh Từ: “Vậy anh tiếp tục đi, em về phòng trước đây.”
Cậu nói xong thì xoay người muốn trở về phòng ngủ phụ, Thịnh Từ bỗng nhiên đưa tay ra ôm lấy eo Thẩm Triều Mộ từ phía sau, ôm người từ ngoài cửa vào, trong miệng hừ cười một tiếng: “Chạy tới ôm anh mà còn muốn chạy à?”
“!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT