Lương Nguyên cảm giác nhạy bén, chú ý tới mấy người kia, hắn đè tay Kim Dục lại: "Có người tới, tránh gây phiền toái, chúng ta đổi chỗ khác ăn.”
Nói xong nhặt dao phay nhuộm máu trên mặt đất lên đưa cho Kim Dục, bảo nàng cầm, cũng dặn dò nàng đừng lau máu trên dao phay, giữ lại phòng thân hù dọa người, sau đó ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Kim Dục, bảo nàng leo lên.
“Đi lên, ta cõng ngươi, ngươi bây giờ không có khí lực đi lại.”
Kim Dục nhìn sau lưng Lương Nguyên, thu điện thoại di động vào không gian, mặc kệ, với thể chất nhu nhược hiện tại của nàng, chỉ có thể lựa chọn đi theo Lương Nguyên.
Dao phay ở trong tay nàng, hắn thật dám làm cái gì, nàng sẽ một đao chém qua, cho dù đánh không lại, chết cũng phải cắn hắn một cái.
Leo lên lưng Lương Nguyên, Kim Dục ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, lẩm bẩm: "Trên người ngươi thối quá.”
“Cũng thế, ngươi cũng thối lắm.” Lương Nguyên hai tay nâng nàng về phía sau, đứng lên cãi lại.
Kim Dục: "..." nàng cúi đầu ngửi mình, mùi chua cay xông vào mũi, đúng là rất khó ngửi.
Hạn hán năm nay, nước uống cũng không có, càng miễn bàn rửa mặt tắm rửa, bọn họ cũng không biết bao lâu không rửa mặt, một đám đều hôi thối, giống như lăn qua lăn lại trong canh chua quá hạn.
Lương Nguyên cõng Kim Dục, thân thể cao gầy vững vàng đi về phía trước, ánh mặt trời chiếu xuống, mặt đất vàng không có một ngọn cỏ để lại một mảnh bóng dáng.
Sau khi hai người đi, mấy đạo nhân ảnh kia chạy tới, thấy bên cây hòe có hai cỗ thi thể mới mẻ, cũng mặc kệ đối phương chết như thế nào, kéo thi thể rời đi.
Lương Nguyên đói bụng ba ngày, trên đầu có thương tích, hiện tại lại cõng Kim Dục đi về phía trước dưới ánh mặt trời chói chang, thể lực dần dần chống đỡ hết nổi, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, môi trắng bệch khô nứt.
Kim Dục cũng không khá hơn chút nào, đã quen với cuộc sống an nhàn hiện đại, lúc này thay đổi một vùng đất cằn cỗi, đói đến cả người không còn sức lực, trên người vừa ngứa vừa thối, nàng khó chịu đến mức rất muốn ngất đi, nhưng lại sợ sau khi ngất đi sẽ không tỉnh lại được nữa, muốn uống chút nước linh tuyền để bổ sung thể lực, lại sợ bị Lương Nguyên phát hiện, điện thoại di động đã bị Lương Nguyên nhìn thấy, bàn tay vàng Linh Tuyền này cũng không thể bị hắn phát hiện nữa, mơ mơ màng màng nghĩ như thế, Kim Dục liền dùng sức cắn rách môi dưới, dùng đau đớn để cho mình bảo trì thanh tỉnh.
Con đường họ đi là đường chính, cỏ dại ven đường bị nhổ tận gốc, để lại nhiều hố nhỏ, cây cối bị lột da, không có lá.
Dọc theo đường có rất nhiều lưu dân gầy như que củi sắc mặt vàng như nến, còn có mấy bộ thi thể mục nát, có mấy con quạ đen kêu quàng quạc bay qua, đứng ở trên thi thể nhìn bọn họ bên này.
Nhìn thấy những người này cùng thi thể, Kim Dục không đành lòng dời mắt đi.
Nàng sống ở thời đại thái bình thịnh vượng, chưa bao giờ lĩnh hội qua những thứ này.
Những gì tận mắt chứng kiến ở đây còn gây chấn động lớn hơn cả những cảnh thiên tai trong phim.
Nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Lương Nguyên, nhưng lại không có khí lực hỏi.
Nhận thấy thân hình Lương Nguyên dưới thân có chút run rẩy, Kim Dục khàn giọng cố sức nói: "Nếu không ngươi...... thả ta xuống, ta tự mình đi được không?”
“Câm miệng đi, để ngươi tự đi, đi đến khi trời tối chúng ta cũng không đến được nơi nghỉ ngơi.” Lương Nguyên nâng nàng lên, cắn răng bước nhanh hơn: "Yên lặng nằm sấp trên lưng ta đừng làm ta thêm phiền, rảnh rỗi thì lấy tay áo giúp ta lau mồ hôi.”
Dọc theo con đường này lại đi nửa khắc đồng hồ, liền có thể nhìn thấy một gian miếu đổ nát, nơi đó vừa bị giặc cỏ cướp sạch qua, người còn sống đều bị dọa chạy, lúc này là lúc an toàn nhất.
Kiếp trước hắn ở trong miếu đổ nát hôn mê, còn gặp được quý nhân, nhưng đời này hắn không muốn gặp lại người kia, cũng không muốn lại hiệu lực vì hắn ta.
Tuy rằng Lương Nguyên nói đều là lời thật, nhưng Kim Dục vẫn rất tức giận, người này không thể nói chuyện đàng hoàng sao, cần phải độc mồm độc miệng như vậy.
Trong lòng khó chịu, nhưng Kim Dục vẫn ngoan ngoãn lấy tay áo lau mồ hôi cho Lương Nguyên.
Trên đường lưu dân đều là kết bè kết đội, ít nhất là năm người đồng hành, chỉ có nàng cùng Lương Nguyên là hai người, nàng còn là xấu nữ yếu đuối da bọc xương, có rất nhiều người đều không nhịn được nhìn về phía bọn họ bên này, châu đầu ghé tai đưa ra chủ ý quỷ quái gì.
Kim Dục chú ý tới những người này, nghĩ tới lời dặn dò của Lương Nguyên, bóp đùi cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, cố gắng giữ vững tinh thần, một tay ôm lấy cổ Lương Nguyên, tay kia giơ dao phay dính máu lên, nhìn về phía những người đó lộ ra một nụ cười khát máu tàn nhẫn.
Mà Lương Nguyên cũng đồng dạng phối hợp lộ ra ý cười âm ngoan, tàn nhẫn trừng mắt nhìn những người đó một cái, sợ tới mức những người đó quay đầu bỏ chạy.
Chờ bọn họ chạy xa, Kim Dục mới trút giận, tay giơ dao phay lập tức buông xuống, mệt đến thở hổn hển, lưỡi dao thiếu chút nữa cắt vào ngực Lương Nguyên.
Lương Nguyên sợ tới mức gầm nhẹ: "Ngươi ổn định một chút cho ta, chém vào ta thì ta cho ngươi đi luôn đấy. Xem ngươi có tiền đồ chưa kìa, một con dao phay cũng cầm không vững.”
Kim Dục hữu khí vô lực xốc mí mắt lên liếc ót Lương Nguyên, không nói gì, nàng thật sự không còn sức lực, thầm nghĩ nhanh chóng tìm được chỗ nghỉ ngơi, ăn chút gì lấp đầy bụng.
Lại đi nửa khắc đồng hồ, ngay tại thời điểm Kim Dục sắp chịu không nổi chết đi, trong lúc mơ hồ, nàng thấy được một gian miếu đổ nát, cửa trên mặt đất có một mảnh vết máu.
Lương Nguyên thở hồng hộc cõng nàng vào trong miếu đổ nát, đặt lên bãi cỏ, kéo bước chân nặng nề trong ngoài kiểm tra một vòng, mới đi trở về nói: "Nơi này rất an toàn, có thể yên tâm ăn cái gì đó.”
Nói xong, liền ngồi xuống đất, thở hổn hển nhìn Kim Dục không chớp mắt: "Ăn.”
Nếu không ăn, hắn chống đỡ không được bao lâu.
Kim Dục nghe vậy lập tức nâng cao tinh thần, biến điện thoại di động ra, nhanh chóng tìm được nước và bánh mì, run rẩy ngón tay trả tiền mua.
Trong nháy mắt thanh toán thành công, trong đầu nàng vang lên một tiếng đinh, giây tiếp theo, nhắc tới sáu chai nước khoáng nhỏ cùng một thùng bánh mì xé tay xuất hiện ở trong nhà gỗ không gian của nàng.
Kim Dục ý niệm vừa động, biến đồ vật từ trong không gian ra.
Nhìn thấy nước khoáng và bánh mì trống rỗng xuất hiện trên mặt đất, Lương Nguyên: “......” Những thứ này là cái quái gì?
Kim Dục ngồi dưới đất, buông tay tựa vào tường, uể oải nói: "Ta hết sức rồi, ngươi tới xé...... Mở bao bì ra, lấy nước và bánh mì ra.”
Lương Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng: "Làm sao để xé ra?”
Kim Dục: "...... Ta dạy ngươi, rất đơn giản." Thiếu chút nữa đã quên, con hàng này là cổ nhân, chưa từng thấy đồ hiện đại.
Dựa theo lời Kim Dục dạy, Lương Nguyên nhanh chóng xé mở bao bì nước khoáng, xoay một chai nước, đưa cho Kim Dục trước, lại mở một chai cho mình.
Uống nước, lại ăn bánh mì, Kim Dục mới có cảm giác sống lại, thấy Lương Nguyên vẫn nhìn chằm chằm bình nước và bánh mì xé tay, miệng còn nói thầm không ngừng, không nhịn được cười cười.
Người xưa xem hàng hiện đại, xem cái gì cũng ngạc nhiên.
Nàng cầm lấy điện thoại di động, điểm mở tài khoản xem xét, kiếp trước trước khi chết, nàng nạp giá trị năm ngàn đồng tiền lẻ đến bên trong wechat, hiện tại năm ngàn đồng kia cũng xuyên qua, mua nước và bánh mì tốn hai mươi sáu đồng tiền, bây giờ chỉ còn lại có 4974 đồng.
Mua đồ phải dùng tiền, tiền này dùng hết làm sao kiếm thêm?
Đáng thương cho hơn mười triệu tiền gửi ngân hàng trong thẻ ngân hàng của nàng! Nếu biết sớm thì chuyển hết vào tiền lẻ, không gửi định kỳ nữa.
Nàng quay đầu nhìn về phía Lương Nguyên nói: "Đồ vật ăn không hết ta có thể thu lại, chờ lúc muốn ăn lại lấy ra, nhưng đồ vật chúng ta ăn đều là dùng tiền mua, vừa rồi tốn hai mươi sáu văn tiền, trên người ta đã không còn tiền..."
Nàng còn chưa nói xong, Lương Nguyên cũng rất thượng đạo móc ra mấy khối bạc vụn từ trong ngực đưa cho nàng: "Nơi này có năm lượng bạc, có hai lượng là từ trên người hai người kia lục soát ra, có ba lượng là của ta, toàn bộ đều cho ngươi.”
Kim Dục sáng mắt lên, mừng rỡ nhận lấy: "Số tiền này có thể mua rất nhiều đồ ăn.”
Năm lượng bạc, nhưng chính là năm ngàn đồng, tiết kiệm dùng, có thể dùng rất lâu!
Ý niệm vừa động, năm lượng bạc trong tay lập tức trống rỗng biến mất không thấy, trong tài khoản điện thoại di động nhiều ra năm ngàn đồng tiền, nàng giương mắt nhìn trộm phản ứng Lương Nguyên. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nhìn thấy bạc biến mất, Lương Nguyên trong lòng kinh ngạc, con ngươi ngăm đen nhìn Kim Dục một cái, cái gì cũng không hỏi nhiều.
Chỉ sợ hỏi quá nhiều, tiểu nha đầu xù lông.
Chỉ cần có thức ăn, có thể sống sót tìm được người nhà, dẫn theo bọn họ tìm được địa phương an toàn là được, những thứ khác đều không quan trọng.
Kiếp này, hắn chỉ muốn bảo vệ người nhà, trải qua cuộc sống bình thường.
Trên người Kim Dục có nhiều bí mật và hấp dẫn hơn nữa, hắn có hứng thú cũng sẽ không cướp đoạt.
Thấy Lương Nguyên cái gì cũng không hỏi, Kim Dục âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trước mắt xem ra, ân nhân cứu mạng này tạm thời có thể tín nhiệm.