Đời trước khi hắn ở trên đường chạy nạn gặp được Kim Dục, nàng đã bị hai lưu dân đói cực kì này chặt đầu và tay chân, thi thể đã sớm lạnh như băng.
Nhớ tới nàng là vị hôn thê của hắn lại là người cùng thôn, hắn đánh chết hai lưu dân kia, cứu thi thể Kim Dục, tùy tiện đào cái hố mai táng.
Lần này sống lại, hắn tỉnh lại ở dưới sườn núi, vì bảo vệ cha và muội muội, hắn một mình dẫn dắt giặc cỏ, lăn xuống sườn núi, đụng vào tảng đá, giống đời trước, hôn mê ngủ nửa canh giờ.
Tỉnh lại phát hiện mình sống lại, về tới ngày Kim Dục chết hôm nay, nên vội vàng chạy tới nơi này.
May mắn, hắn tới kịp lúc, Kim Dục chưa chết.
Đầu và chân vẫn còn đó.
Nhưng, người này lại trở nên có hơi không giống.
Lương Nguyên đưa mắt nhìn lưu dân bị côn gỗ nhọn giết chết, người này đời trước không phải là cách chết này, là bị hắn đánh chết, nhưng lần này lại vào trước khi hắn đến đã chết...
Kim Dục không biết Lương Nguyên sống lại, cũng không biết trong lòng hắn có chút ngờ vực vô căn cứ đối với mình, đột nhiên bị ôm lên, nàng cảm thấy khẩn trương lại kỳ diệu, theo bản năng đưa tay vòng cổ Lương Nguyên tìm kiếm cảm giác an toàn.
Lúc trước nàng chỉ được người lớn ôm trước bảy tuổi, sau bảy tuổi thì không được ôm nữa, bởi vì ba mẹ nàng vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn qua đời, hơn nữa nàng càng ngày càng béo, không ai có thể ôm được.
Lúc này Lương Nguyên nhìn thấy một thứ gì đó giống như mảnh vụn, ôm nàng đi tới, đang chuẩn bị khom người nhặt lên nhìn, Kim Dục bỗng nhiên giãy dụa rơi xuống đất, đầu óc choáng váng không để ý tới đau đớn, bò qua nhặt lên "mảnh vụn" kia.
Lương Nguyên nhíu chặt mày, quả nhiên rất quái lạ, Kim Dục chẳng lẽ cũng sống lại?
Kim Dục không phát hiện Lương Nguyên đang nhìn chằm chằm vào đầu cô, nàng đang quỳ rạp trên mặt đất kích động nhìn thứ trong tay.
Di động!
Thứ vừa rồi nàng ném ra ngoài đập người là điện thoại di động.
Điện thoại di động của nàng thế mà cũng xuyên qua!
Vui sướng qua đi, Kim Dục nhíu mày.
Điện thoại di động tới đây có ích lợi gì?
Nơi này không có điện không có chuyển phát nhanh không có người bán hàng, tiền trong điện thoại di động không dùng được, mua đồ không ai đưa tới, hết điện không có chỗ sạc pin.
Đây là xuyên cho nàng chơi?
Chơi cái rắm!
Chết đói rồi đây!
Lúc này, Kim Dục thật sự hy vọng điện thoại di động này là bánh ngọt.
Nàng thử cắn.
Phi! Thật cứng rắn.
Không cẩn thận ấn nút khởi động máy, màn hình sáng lên, bảo nàng nhập mật khẩu mở khóa.
Đói đến choáng váng, nàng run rẩy mở khóa ngón tay.
Lại không biết, người đàn ông phía sau bị điện thoại di động trong tay nàng làm cho hoảng sợ.
Hai mắt sợ hãi nhìn chằm chằm điện thoại di động của nàng.
Yêu vật gì?
Thế mà biết phát sáng.
Gạch thần?
Chờ đã, Kim Dục đang làm gì vậy?
Ngón tay nàng chọc tới chọc lui để làm gì?
Hả? Hình ảnh gạch thần thay đổi?
Rất nhiều bức tranh nhỏ rất thật, những chữ lộn xộn này hắn không nhận ra.
Thấy sau khi điện thoại di động mở khóa thế mà trực tiếp tiến vào một trang mua sắm, một giây sau trong đầu Kim Dục nhiều hơn vài thứ.
Điện thoại di động của nàng đã không còn chức năng gọi điện nhắn tin chơi trò chơi xem video vân vân, chỉ có thể mua sắm.
Nền tảng mua sắm này gọi là Vườn Đào, vì làm ruộng mà tồn tại, chỉ có mấy phân loại tài khoản, hạt giống, nông cụ, thực phẩm, đồ hàng ngày, không gian, không có những phân loại quần áo, giày dép, đồ điện, tươi sống, đồ chơi, y dược vân vân này, tuy rằng không đầy đủ giống như Tao Bao, nhưng đây là ngón tay vàng ông trời ban cho nàng, lượng điện vĩnh viễn đầy đủ, không cần sạc điện, mua đồ phải dùng tiền, tiền bạc cổ đại cũng có thể chuyển đổi thành số dư, một văn tiền bằng một đồng, một lượng bạc bằng một ngàn đồng.
Ngoại trừ mua sắm, trong Vườn Đào còn có không gian, không gian không chỉ có thể trữ vật giữ tươi, bên trong còn có linh tuyền, linh tuyền có thể cường thân kiện thể, xúc tiến động thực vật sinh trưởng.
Điều khiển không gian và linh tuyền có hai loại phương thức, một là dùng điện thoại di động, hai là dùng ý niệm.
Nàng là chủ nhân Vườn Đào, chỉ có nàng mới có thể sử dụng Vườn Đào, người bên ngoài nếu muốn cướp đoạt, điện thoại di động sẽ tự động thành màn hình đen, cũng trở lại không gian.
Không đợi Kim Dục tiêu hóa hết nội dung trong đầu, một cái đầu lông nhung lại gần: "Đây là cái gì vậy?"
Kim Dục hoảng sợ, kêu lên một tiếng giấu di động ra sau lưng, cảnh giác nhìn Lương Nguyên: "Ngươi muốn làm gì?"
Mẹ ơi! Đói quá, chỉ muốn ăn, quên mất phía sau còn có một người đàn ông.
Hắn nhìn thấy điện thoại di động, có thể cướp đoạt hay không?
Trách nàng ngu xuẩn, đói đến tâm đề phòng cũng không còn.
Mới xuyên qua, ngón tay vàng liền bại lộ!
“Ngươi mau nói cho ta biết, ta mới vừa nhìn thấy phía trên đồ nhỏ này khi di chuyển có một ít đồ ăn rất chân thật, có thể biến ra sao?"
Lương Nguyên cười híp mắt ghé sát vào Kim Dục, giống như một tên lưu manh không có ý tốt: "Ta đói bụng ba ngày rồi, mới vừa rồi chỉ tìm được hai lượng bạc và hai cái hồ lô từ trên người hai người kia, không tìm được đồ ăn, hiện tại rất muốn ăn gì đó, ngươi so với ta càng muốn ăn hơn.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hắn giơ tay phải lên, nghiêm túc nói: "Ta thề, tuyệt đối sẽ không nói bí mật của ngươi ra, nếu không trời sẽ đánh sét.”
Hắn xem như nhìn ra, Kim Dục trước mắt không phải vị hôn thê của hắn, sợ là bị tinh quái nhập thân.
“Viên gạch" này hẳn là pháp khí của tinh quái.
Trọng sinh hắn cũng có thể tiếp nhận, tiếp nhận tinh quái cũng thú vị.
“Ta không tin ngươi.” Kim Dục vẫn rất cảnh giác, tuy Lương Nguyên là ân nhân cứu mạng của nàng, nhưng điện thoại di động của nàng quá thần kỳ, rất khó không gây phiền toái.
Đạo lý giữ của trong người dễ gặp tai nạn nàng vẫn là hiểu.
Lương Nguyên đưa tay bắt lấy điện thoại di động trong tay nàng, Kim Dục muốn bảo vệ điện thoại di động, nhưng không có sức lực, rất dễ bị hắn đoạt lấy.
Điện thoại di động vừa thoát khỏi tay Kim Dục, trong nháy mắt màn hình đen đi, biến mất khỏi tay Lương Nguyên, tự động vào không gian.
Lương Nguyên cả kinh lật qua lật lại nhìn bàn tay của mình.
Kim Dục thấy vậy trong lòng âm thầm đắc ý, nàng có thể cảm giác được, không gian của nàng là một căn nhà gỗ rộng mười mét vuông, bên cạnh có một con suối, điện thoại di động đang lẳng lặng nằm trong căn nhà gỗ.
Kim Dục cười lạnh một tiếng: "Điện thoại di động chỉ có ta... có thể sử dụng, nó và ta... vốn là một thể, rơi vào tay người khác... chính là phế vật.”
Lương Nguyên nhíu mày: "Ta không muốn cướp đồ của ngươi, chỉ tò mò lấy ra xem.”
Kim Dục: "..." Ta tin cái quỷ nhà ngươi!
Lương Nguyên nhún vai: "Ngươi không tin ta cũng không được, ta biết ngươi không phải Kim Dục thật, cũng phát hiện bí mật của ngươi, giết người diệt khẩu là không thể nào, ngươi đánh không lại ta, với tình huống hiện tại của ngươi, một mình ngươi không sống nổi, rời khỏi ta, ngươi rất nhanh sẽ bị người ta theo dõi, sau đó bị cắt thành tám miếng bị người ta chia ăn.”
Kim Dục: "..." Con mẹ nó này là đang dọa nàng? Còn đoán được nàng không phải nguyên chủ?
Không thể không nói, hắn nói chính là sự thật, cũng rất đáng sợ.
Thấy được đáy mắt Kim Dục chứa sợ hãi, Lương Nguyên đưa tay sờ sờ đầu Kim Dục: "Nếu muốn sống sót, phải nghe lời ta, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cùng sống. Có ta che chở, bí mật của ngươi sẽ không bại lộ, không có ta che chở, ngươi sẽ chết rất thảm.”
Vất vả lắm mới hồn xuyên, còn có được bàn tay vàng, Kim Dục rất muốn sống sót, mặc kệ Lương Nguyên có đáng giá tín nhiệm hay không, giờ phút này nàng đều phải cùng hắn hợp tác.
Dù sao điện thoại di động của nàng ai cũng không cướp được, nàng chết đối Lương Nguyên cũng không có lợi, điện thoại di động của nàng có thể mua lương thực, Lương Nguyên nếu là người thông minh sẽ không giết chết nàng, còn phải bảo vệ nàng thật tốt.
Suy tư một lúc lâu, Kim Dục yếu ớt thở dài, quyết định đánh cược một phen, nàng gật đầu, đổi điện thoại ra: "Điện thoại của ta đúng là có thể biến ra đồ ăn, nhưng cần tiền.”
Nàng hiện tại vừa khát vừa đói, nói mấy câu sau càng thêm mệt mỏi, chuẩn bị mở điện thoại di động ra mua một chai nước tới uống, thuận tiện cho Lương Nguyên nhìn xem, nàng thật sự rất hữu dụng.
Nhưng cách đó không xa bỗng nhiên có mấy nhân ảnh xuất hiện, lén lút nhìn bên này.