Thiên Tai Chạy Nạn Cầm Điện Thoại Di Động, Ta Được Người Đàn Ông Mạnh Mẽ Sống Lại Nuông Chiều

CHƯƠNG 5: Ta bị chôn?


2 tuần


Điện thoại di động của nàng ở trước mặt Lương Nguyên đã không phải là bí mật, nhưng lòng phòng bị không thể không có, lúc trước là đói đến choáng váng sơ suất, về sau cũng không thể lơ là nữa, nàng phải tự mình mạnh lên mới được.

Không chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, còn phải tìm được phụ thân mẫu thân cùng đệ đệ muội muội.

Nàng mặc dù là ma ốm, nhưng phụ thân mẫu thân của nàng cùng đệ đệ muội muội đều rất cưng chiều nàng, ăn mặc đều sẽ cho nàng trước, bằng không bằng thể chất ốm yếu của nàng sao có thể sống đến bây giờ.

Lúc nàng bị Nhị thúc đánh ngất xỉu vứt bỏ, phụ thân mẫu thân đệ muội đều bị chen tán loạn, biết được nàng không thấy đâu, nhất định sẽ tới tìm nàng.

Tìm không thấy người thì đi Khánh Vinh phủ, đó là mục tiêu kế tiếp của bọn họ, cách nơi này còn lộ trình nửa tháng, người một nhà đã sớm nói rồi, nếu phân tán lại không tìm thấy người, vậy thì đi về phía Khánh Vinh phủ, tập hợp ở cửa thành.

Dân chúng đi xa cần giấy chứng nhận hộ tịch, không có giấy chứng nhận không thể vào thành, rất nhiều bất tiện không nói, còn dễ bị người ta bắt đi bán đi, cả đời quy về nô tịch.

Chứng minh hộ tịch ở trên người phụ thân, không muốn bị coi là hắc hộ, nàng phải tìm được người nhà.

Nghĩ vậy, Kim Dục nói với Lương Nguyên: "Ta muốn đi tìm phụ thân mẫu thân và đệ đệ muội muội, chúng ta đã thỏa thuận rồi, nếu phân tán, không tìm được người thì đi Khánh Vinh phủ.”

Lương Nguyên gật đầu: "Được, vậy đi về phía Khánh Vinh phủ, trước đó chúng ta nghỉ ngơi nửa canh giờ, khôi phục chút thể lực rồi lên đường.”

Hắn nhớ rõ thân nhân của Kim Dục ở đâu, cũng nhớ rõ phụ thân và muội muội hắn ở đâu, kiếp trước khi hắn tìm được bọn họ, bọn họ đều gặp nạn, đời này có Kim Dục, chỉ cần ăn uống no đủ có khí lực lên đường, bọn họ nhất định có thể tìm được người trước khi bi kịch phát sinh.

Kim Dục gật đầu, phất tay thu nước và bánh mì còn lại vào không gian, Lương Nguyên lấy đá lửa đốt rác, đi qua một bên ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kim Dục cũng rất mệt mỏi, nhưng vẫn chịu đựng không thể hiện, thấy Lương Nguyên nhắm mắt lại, nàng xoay người, lấy ra một chai nước khoáng vặn nắp chai, lại đưa về không gian, dùng ý niệm rót nước, đổi thành nước linh tuyền lại lấy ra, cẩn thận uống hai ngụm.

Rất thanh ngọt, uống vào khiến người ta cả người thoải mái, so với nước khoáng uống tốt hơn nhiều.

Kim Dục vui sướng trong lòng, thân thể hiện tại của nàng, cần mỗi ngày uống nước linh tuyền mới có thể khỏe mạnh lên, chờ thân thể tốt lại nhặt võ thuật kiếp trước lên luyện lại, là có thể trở nên mạnh mẽ tự bảo vệ mình.

Quay đầu nhìn Lương Nguyên một cái, đáy mắt Kim Dục hiện lên vẻ phức tạp, có nên cho hắn uống nước Linh Tuyền hay không, còn có vết thương trên đầu hắn, trong điện thoại di động không thể mua thuốc, dưới tình huống không có thuốc dùng nước Linh Tuyền giúp hắn rửa sạch vết thương có lẽ sẽ khỏi nhanh hơn một chút. Nhưng Nước linh tuyền một khi lấy ra, bí mật sẽ bại lộ, dù sao Nước linh tuyền và nước bình thường khác nhau rất lớn, vừa uống sẽ có thể nếm ra khác biệt, nhưng Lương Nguyên là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng sau này còn phải dựa vào hắn, nếu không có Lương Nguyên, nàng là nữ tử ốm yếu, cho dù có bàn tay vàng trong người, ở thế giới tàn khốc này cũng là cất bước gian nan...

Tránh thường xuyên lấy điện thoại di động ra thu hút sự chú ý, Kim Dục thừa dịp Lương Nguyên còn đang ngủ, dùng điện thoại di động mua sắm khắp nơi.

Như bánh mì, những tạp thất tạp bát thực phẩm không thích hợp xuất hiện ở triều đại này, vụng trộm ăn còn có thể, nhưng sau này còn phải chạm mặt phụ thân mẫu thân muội muội nguyên chủ, tránh phiền toái, phải mua chút lương thực thường thấy, vì thế, Kim Dục trước tiên mua mười cân gạo, mười cân bột mì, mười cân bánh bao nhỏ, mười cân bánh bao nhỏ, hai mươi trứng gà kho, mua xong suy nghĩ một chút, lại mua một cân chocolate nhiệt lượng cực cao đặt ở trong không gian.

Những thứ này tốn 256 tệ, số dư còn lại 9718 tệ.

Mua đồ ăn xong, Kim Dục nhìn ba loại hàng nông cụ, hạt giống, hàng ngày.

Nông cụ tên như ý nghĩa, bán đều là công cụ làm việc nông, chỉ là trong này bán đều là nông cụ giả cổ, không có nông cụ cơ giới hóa hiện đại, so sánh với giá cả của triều đại này, giá cả nông cụ trong này rẻ hơn rất nhiều. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Phân loại bán hạt giống này đều là các loại lương thực trồng rau giống cây ăn quả, chủng loại đầy đủ hết, giá cả không chỉ rẻ hơn so với triều đại này, sau khi mua hạt giống, sẽ có phương pháp trồng trọt truyền tới trong đầu nàng, để nàng trong nháy mắt học được cách trồng những hạt giống này.

Nàng muốn học không biết trồng trọt cũng khó.

Đồ hàng ngày đều là đồ dùng hàng ngày, cũng đều là đồ cổ? Lại còn có băng vệ sinh?

Kim Dục kinh ngạc vui vẻ, thời cổ đại đến kỳ kinh nguyệt dùng vải bố hàng tháng, rất bất tiện, dễ bị rò rỉ, bây giờ có băng vệ sinh, nàng yên tâm hơn nhiều.

Nhưng giá cả rất đắt, thế mà cần hai mươi văn tiền một bao, chỉ có một chủng loại, không biết là nhãn hiệu gì.

Xem lướt qua một vòng, Kim Dục thật sự không ngừng được cơn buồn ngủ, thả điện thoại di động về không gian, ngủ thiếp đi, sau đó mơ thấy linh hồn của mình trở lại hiện đại, đi tới một nghĩa trang công cộng, bay ở giữa không trung, nhìn thấy rất nhiều người đang hướng dâng hương về một khối bia mộ.

“Ông trời ơi, xin phù hộ Kim tiểu thư sau khi chết vào thiên đường, ăn ngon ngủ ngon, chúng tôi vô cùng cảm kích.”

"Cô ấy là người tốt, giết tên sát nhân, cứu tôi một mạng, người tốt có hảo báo, hi vọng Kim tiểu thư có thể chuyển thế đầu thai tốt, hạnh phúc an khang."

Những lời như thế, bay tới trong tai Kim Dục.

Nàng chăm chú nhìn, trên bia mộ thế mà dán ảnh của nàng, còn viết tên của nàng, sợ tới mức trong nháy mắt tỉnh táo.

"Mẹ ơi, con bị chôn rồi!"

Lương Nguyên mở mắt, nhìn nàng một cái.

Kim Dục cười hì hì: "Gặp ác mộng thôi.”

Nhìn thấy bộ dáng vừa bẩn vừa yếu của nàng, Lương Nguyên cảm thấy xấu quá, không để ý đến nàng, đứng dậy đi ra ngoài nhìn sắc trời, lại trở về nhặt dao phay trên mặt đất đặt ở bên hông, cõng nàng lên: "Thời gian không còn sớm, chúng ta tiếp tục lên đường, chờ ngươi có thể tự mình đi lại, ta sẽ không cõng ngươi nữa, nếu ngươi muốn ngủ thì nằm sấp trên lưng ta ngủ.”

Nói xong liền cõng Kim Dục đi ra ngoài, trước mặt chính là mặt trời chói mắt, khiến Kim Dục có cảm giác xâm nhập sa mạc Sahara.

Hai người rời khỏi miếu đổ nát không bao lâu, một chiếc xe ngựa chậm rãi mà đến, dừng lại ở cửa miếu đổ nát, từ trong xe ngựa đi ra ba nam tử.

Trong đó một người chính là thiếu niên tướng mạo tuấn dật, hắn ta mặc dù mặc trường sam màu xanh rất cũ, lại khí chất bất phàm, giữa hai lông mày lộ ra cơ trí chi quang.

“Thiếu gia, chúng ta lên đường đã lâu, hiện tại miếu này nghỉ ngơi một đêm đi.”

“Có thể, các ngươi đi vào thu thập sạch sẽ trước.” Thiếu niên ba một tiếng mở quạt xếp trong tay ra, nhíu mày quét mắt nhìn cảnh hoang bốn phía.

Hạn hán nghiêm trọng như vậy, phụ hoàng còn trầm mê sắc đẹp, cuộc sống khổ cực của bách tính khi nào mới kết thúc.

Chạy nửa canh giờ đường, Lương Nguyên mặc dù mệt chết đi nhưng vẫn không buông Kim Dục xuống, vẫn kiên trì đi về phía trước.

Thấy vậy, Kim Dục vẫn không nhịn được, thừa dịp xung quanh không có ai, lấy bình nước Linh Tuyền từ trong không gian ra, đưa tới bên miệng Lương Nguyên: "Uống một ngụm.”

Lương Nguyên cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi, há mồm để cho nàng đút cho mình.

Chờ hắn uống nửa bình Nước linh tuyền, Kim Dục mới cười cất vào không gian: "Ngươi không sợ ta ở trong nước hạ độc?"

Lương Nguyên: "Độc chết ta không tốt cho ngươi.”

Kim Dục: "Ngươi chết rồi sẽ không ai biết bí mật của ta.”

Lương Nguyên: "Ngươi muốn chết thì bây giờ ta có thể bỏ lại ngươi.”

Đừng, nói đùa thôi.

Lương Nguyên mặc kệ nàng, cõng nàng đi vào một con đường nhỏ.

“Chờ một chút, ngươi muốn đi đâu?”

“Đi tìm phụ thân mẫu thân ngươi.”

"Nhưng ta ở trên đường lớn đi lạc phụ thân mẫu thân..."

“Ít nói nhảm, chỉ cần có thể tìm được phụ thân mẫu thân ngươi là được, ngươi quản ta đi đường nào.” Lương Nguyên hừ lạnh một tiếng, bước nhanh hơn.

Con đường nhỏ này cũng có thể thông tới phủ Khánh Vinh. Kiếp trước, sau khi gia đình Kim Dục bị giặc cỏ phân tán, chạy trốn tới con đường này hội hợp. Biết được Kim Dục đã mất tích, phụ thân mẫu thân, đệ đệ, muội muội của nàng và người Kim gia náo loạn một hồi, đoạn tuyệt quan hệ, thoát ly đội ngũ tới tìm Kim Dục, giờ phút này đang ở trên con đường này.

Lúc ấy hắn hôn mê trong miếu đổ nát, trời tối mới tỉnh lại, ngày hôm sau khi đi theo quý nhân đi tìm phụ thân và muội muội, trên con đường này gặp phụ mẫu Kim Dục, bốn người bọn họ gặp phải hai tên cướp cầm đao, phụ thân và đệ đệ muội muội của Kim Dục đều bị giết, chỉ có mẫu thân nàng còn lại một hơi thở.

Hắn cứu Kim mẫu, nhưng Kim mẫu thấy ba người Kim phụ đã chết, chính mình cũng gãy chân, nghĩ đại nữ nhi có thể cũng đã chết, không có ý niệm sống sót, đâm đầu vào tảng đá lớn.

Trước mắt thời gian còn sớm, tai nạn còn chưa phát sinh, bọn họ còn có thể theo kịp tìm được bốn người Kim phụ, chờ tìm được bọn họ, lại theo con đường này đi ba canh giờ, là có thể tìm được nơi phụ thân và muội muội hắn ẩn thân.

Kim Dục không biết Lương Nguyên nghĩ gì, nàng nằm sấp trên lưng Lương Nguyên, không chống đỡ được mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Thấy Kim Dục đột nhiên im lặng, Lương Nguyên dừng lại quay đầu nhìn lại, thấy Kim Dục không chỉ ngủ, khóe miệng còn chảy chút nước miếng bẩn thỉu trên người hắn.

Lương Nguyên vẻ mặt ghét bỏ: "Vừa yếu vừa xấu vừa bẩn, phụ thân mẫu thân ngươi có thể nuôi ngươi lớn như vậy thật không dễ dàng.”

Lại bẩn bọn họ cũng không thể rửa mặt, dọc theo đường đi đều là lưu dân, nếu chỉ có trên người bọn họ sạch sẽ, không làm người khác chú ý mới là lạ.

Kim Dục bị muỗi cắn tỉnh dậy, vừa mở mắt, trời đã tối, Lương Nguyên ngồi dưới đất dựa vào một thân cây ngủ nông, bên cạnh cắm một cây đuốc cháy và một cái gùi cũ nát, nàng đang nằm sấp trên đùi Lương Nguyên ngủ, trên người khoác áo khoác của Lương Nguyên, bốn phía tối đen muỗi vui vẻ ồn ào.

“Tỉnh rồi thì mau đứng lên, chân cũng bị ngươi dựa vào tê dại.” Lương Nguyên chợt mở mắt.

Kim Dục cả kinh đứng thẳng dậy, đưa tay chạm vào ngực Lương Nguyên.

Lương Nguyên liếc nàng một cái: "Bỏ tay ra, đừng chiếm lời của ta.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play