Kim Dục đạp trúng đầu gối nam tử, nhưng nam tử lại không ngã xuống, chỉ là thân hình lảo đảo hai cái đã đứng vững.
Kim Dục: "......"
Mẹ ơi! Thiếu chút nữa đã quên, ta hiện tại không phải là cô nàng mập mạp lực lớn, mà là gậy trúc gầy đói đến dạ dày chua xót toàn thân như nhũn ra, chân voi biến thành chiếc đũa, ngay cả đường cũng đi không nổi, chớ nói chi là đạp người.
Lúc trước có thể đạp trúng mệnh căn của người này là may mắn, hiện tại không đạp gãy chân của mình thật sự là vạn hạnh.
Nam tử bị đạp một cước, càng thêm phẫn nộ, lần nữa hung ác chém tới.
Kim Dục khàn khàn kêu lên một tiếng, trước mắt bỗng nhiên có gì chợt lóe lên, trên tay phải có thêm một vật thể không rõ, không kịp nhìn là gì, nàng theo bản năng dùng hết sức bình sinh đập vật thể không rõ kia tới người nam tử.
"Phanh!” Đập trúng trán nam tử.
"A! Tiện nhân! Ngươi đi chết đi!” Nam tử đau đớn lui về phía sau hai bước, ngay sau đó càng thêm phẫn nộ vung đao chém tới.
Kim Dục sinh lòng tuyệt vọng, lúc này nàng đã hết sức rồi.
Xong rồi! Xong rồi!
Vừa xuyên tới, nàng đã sắp trở thành thịt nướng của người khác trên giá lửa, nàng là người xuyên không thảm nhất.
Ông trời chó, ông nhất định là bạn trai cũ bệnh kiều đời trước bị ta vứt bỏ.
Chuyên môn gài bẫy ta.
Vì sao là kiếp trước, bởi vì kiếp trước nàng quá béo chưa từng yêu đương, không có bạn trai để vứt bỏ.
Phanh!
Lúc tuyệt vọng, một nhân ảnh bỗng nhiên mà đến, một cước đá văng nam tử.
Kim Dục: "......"
Tình huống gì?
Anh hùng cứu mỹ nhân?
Anh hùng là một nam nhân thân hình cao lớn, hắn mặc vải thô kiểu ngắn, bởi vì động tác đánh người quá nhanh, Kim Dục đói đến choáng váng hoa mắt, không thấy rõ dung mạo của hắn.
Nam tử bị đạp ngã sấp xuống đất, dao phay rơi xuống một bên, còn chưa kịp đứng lên, nam nhân đã phi thân đi qua, một quyền lại một quyền nện vào đầu hắn ta, cho đến khi nam tử không còn hơi thở, hắn mới dừng tay.
Thấy một màn như vậy, Kim Dục mím chặt môi.
Vị anh hùng này, là một kẻ ác!
Kim Dục là một người bình thường, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy hai người chết thảm, tuy rằng trên mặt nàng xem như trấn định, nhưng trong lòng lại sợ muốn chết, hai tay cũng không nhịn được run rẩy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Thật hy vọng đây đều là nằm mơ.
Xác định nam tử đã chết, nam nhân lục soát hết đồ trên người hắn ta, lại đi lục soát xong thân thể một người khác, mới đi về phía Kim Dục.
"Nàng không sao chứ?” Giọng nam trầm thấp nghe không ra bất kỳ cảm xúc phập phồng nào, lại cực kỳ dễ nghe.
Kim Dục lập tức lấy lại tinh thần, nhìn về phía hắn.
Nam nhân thoạt nhìn khoảng mười tám tuổi, lông mày kiếm mắt tinh, mũi nhọn môi mỏng, da thịt màu đồng cổ, ánh mắt lộ ra sắc bén và tàn nhẫn không phù hợp tuổi tác.
Hắn không chỉ có bề ngoài cao lớn đẹp trai, khí chất lại càng phóng khoáng ngang ngạnh, lộ ra chút tính công kích, trán của hắn bị rách một lỗ, vết máu màu đỏ sậm đã khô dính ở trên trán, hơn nữa chút râu xanh trên mặt đại biểu cho nửa thành thục, khiến cả người hắn có thêm vài phần mị lực dương cương cuồng dã.
Đẹp trai quá mức quy định rồi!
Lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông có khí chất như vậy, ánh mắt Kim Dục sáng lên, cũng may nàng không phải mê trai, nhanh chóng thu hồi ánh mắt quan sát, chắp tay với hắn ta, giọng nói vừa khàn vừa yếu: "Đa tạ anh hùng đã cứu giúp, xin hỏi anh hùng họ gì? Trên người của ngươi có đồ ăn không?”
Thấy nàng không bị dọa ngốc, còn làm bộ không nhận ra mình, người đàn ông bỗng nhiên cười, tự báo tên: "Không có gì ăn, ta tên Lương Nguyên."
Vừa nghe không có đồ ăn, Kim Dục thương tâm không thôi, đói quá!
Bỗng nhiên nàng mở to hai mắt, chỉ vào Lương Nguyên kinh ngạc nói: "Ngươi là nguyên... vị hôn phu của ta?"
Lương Nguyên là thợ săn cùng thôn, mười tám tuổi, lớn hơn nàng ba tuổi, bọn họ có hôn ước từ nhỏ, định hôn từ nhỏ này là ông nội Kim lão đầu mặt dày mày dạn của nàng đi tới cùng phụ thân Lương Nguyên định ra.
Lúc ấy nguyên chủ mới ra đời hai ngày, Kim lão đầu lên núi đốn củi gặp phải một con lợn rừng nhỏ, sợ tới mức rơi vào trong rãnh, may mắn được phụ thân Lương Nguyên Lương Hoành cứu.
Lương Hoành cứu người, còn giết lợn rừng, Kim lão đầu thèm lợn rừng, tự ý chủ trương cùng Lương gia định hôn từ nhỏ, dùng cháu gái báo đáp ân cứu mạng của Lương Hoành, để Lương gia sớm lấy lợn rừng làm lễ hỏi.
Sau đó Lương gia biết được nguyên chủ là ma ốm, sống không quá mười sáu tuổi, mới cảm thấy định hôn từ nhỏ này là mình thiệt thòi, muốn đổi ý, nhưng gia gia nguyên chủ không đồng ý, còn nói giải trừ hôn ước sẽ ảnh hưởng thanh danh cháu gái ông ta, ngày sau không gả được, còn không bằng chết cho xong, nàng nếu chết, chính là do Lương gia hại chết.
Nguyên chủ ốm yếu, vốn sống không lâu, chết há có thể trách đến trên đầu Lương gia, lấy thể chất ma bệnh của nàng, cũng căn bản không người sẽ cưới, Kim lão đầu chính là sợ nàng không gả được, đổi không được tiền sính lễ lại nuôi không, cho nên mới có thể quấn quít lấy Lương gia không buông.
Vì thanh danh của nguyên chủ, hôn sự định từ bé không giải trừ.
Về sau, Lương gia xảy ra chuyện, biến thành người nghèo nhất trong thôn, Lương Nguyên vì hung danh nuôi gia đình ở bên ngoài, lại săn thú nên trên người cũng có thể có thương tích, đánh người chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, mắng chửi người so với người đàn bà chanh chua trong thôn còn lợi hại hơn, phụ mẫu nguyên chủ bảo vệ nghé con, càng chướng mắt Lương Nguyên, hai em họ của nàng ghen tị nàng bởi vì bệnh tật ốm yếu, có thể ở nhà làm nữ công bán tiền trợ cấp gia dụng, không cần đi làm việc trong ruộng, mỗi ngày ở trước mặt nàng nói xấu Lương Nguyên.
Nguyên thân quanh năm đóng cửa không ra, chưa bao giờ gặp Lương Nguyên, bị phụ mẫu em họ lừa dối như vậy, đối với Lương Nguyên không có chút ấn tượng tốt, thật sự cho rằng hắn là lưu manh vô lại nghèo rớt mồng tơi, rất chán ghét Lương Nguyên, cho rằng Lương Nguyên không xứng với mình, muốn giải trừ hôn ước, ở nhà nháo vài lần, khiến cho cả thôn đều biết nàng chán ghét Lương Nguyên, sau đó còn dẫn theo cha mẹ đến Lương gia nháo, bị Lương Nguyên mắng máu chó đầy đầu.
Lão gia tử sống chết không đồng ý giải trừ hôn ước, còn muốn cho nàng trước khi chết sớm gả qua Lương gia đổi chút món ăn dân dã, nhưng không đợi nàng xuất giá, hạn hán đã tới.
Lúc chạy nạn, người trong thôn đều ghét bỏ Lương gia không phải bệnh thì là tàn phế, không ai nguyện ý đi cùng bọn họ, nhà nàng cũng là như thế.
Nhưng lúc này, Lương Nguyên lại tới cứu cô.
Người thân vứt bỏ nàng, người chán ghét nhất lại cứu nàng, châm chọc biết bao.
Nhưng đời trước độc thân ba mươi lăm năm, chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, đời này vừa mới bắt đầu, đã có vị hôn phu, loại cảm giác này còn rất kỳ diệu.
Bởi vì ấn tượng của Kim Dục đối với Lương Nguyên rất không tốt, ấn tượng của Lương Nguyên đối với nàng cũng không tốt.
Từ nhỏ biết mình và Kim Dục có quan hệ hôn ước từ nhỏ, hắn từng tò mò vị hôn thê của mình trông như thế nào, lén lút đến Kim gia thăm Kim Dục, vừa lúc tận mắt thấy Kim Dục tìm cái chết muốn giải trừ hôn ước, còn đổ tội cho hắn không đúng tý nào, cho nên hoàn toàn không thích Kim Dục vừa trắng vừa gầy, sau đó Kim Dục và phụ mẫu nàng đến nhà hắn cố tình gây sự, bảo hắn đừng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, bảo hắn chủ động đi từ hôn, còn nói lợn rừng là do Kim lão gia tử lấy, không liên quan đến đại phòng bọn họ.
Hắn cũng không phải bám lấy Kim Dục, cần phải làm cho người ta phản cảm như vậy sao!
Nếu Kim gia nói chuyện tử tế, trả lại lợn rừng, không khắp nơi hạ thấp hắn, hôn ước đã sớm giải trừ.
Lúc này nghe thấy Kim Dục nhắc tới ba chữ vị hôn phu, đáy mắt Lương Nguyên mang theo ý cười trêu tức: "Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng ta thật sự là vị hôn phu của ngươi, ngươi chán ghét ta, ta cũng ghét bỏ ngươi, yếu đuối thì thôi, còn xấu xí như bộ xương khô, một chút cũng không xứng với ta."
Kim - bộ xương khô - Dục: "..." Đúng là một nam nhân độc mồm độc miệng!
Không đợi Kim Dục nói, Lương Nguyên kéo nàng dậy: "Còn có thể tự đi được không? Đi được thì tự đi, ta không muốn bế ngươi, tất cả đều là xương, cấn người lắm."
Kim - toàn xương - Dục: "..." Ngươi nhất định độc thân cả đời!
Nàng nghiến răng nghiến lợi trừng Lương Nguyên một cái: "Ai thèm cho ngươi ôm, ta có thể tự mình đi, chê ta gầy cấn người, ta còn sợ bị thịt cứng của ngươi cấn gãy xương!"
Nàng bảo Lương Nguyên buông tay ra, muốn tự mình đi, nhưng Lương Nguyên vừa buông ra, chân nàng đã mềm nhũn ngã về phía sau.
Lương Nguyên tức thời ôm ngang nàng: "Đói đến không còn sức lực cũng đừng cậy mạnh, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm người nhà, đừng nói nhảm nữa, còn nói nhảm nữa sẽ ném ngươi xuống đất, ôm ngươi là hành động bất đắc dĩ, đừng nghĩ ta chịu trách nhiệm với ngươi."
Thân thể gầy như que củi của cô nương nhẹ nhàng bay bổng, ôm không hề nặng, cảm nhận được ấm áp trong lòng, trong lòng Lương Nguyên hưng phấn vạn phần.
Hắn thật sự sống lại!