Tạ Lãng vừa chợp mắt một lát, lúc tỉnh dậy thì phát hiện ra sáng sớm ông chủ của anh ta đã gửi tin nhắn yêu cầu anh ta hủy chuyến đi hai ngày, đây chính là món quà của một ngày mới.
Khi đến công ty, Tạ Lãng phát hiện ra món quà này càng làm anh ta choáng váng hơn, thì ra ông chủ của anh ta không những thay đổi lịch trình mà còn không hề đến công ty, vì thế Tạ Lãng liền gọi điện cho ông chủ nhà mình, muốn xác nhận những việc gấp cần giải quyết và đồng thời cũng muốn biết anh đang ở đâu.
Ai có thể ngờ rằng Lương Nham vừa nhấc máy, còn chưa kịp đợi Tạ Lãng mở miệng thì anh đã lên tiếng trước: “Ôn Tinh vừa mới ngủ, lát nữa tôi sẽ liên lạc lại với cậu.” Vừa nói xong câu này liền cúp máy, Tạ Lãng nghi ngờ lỗ tai của mình vừa bị điếc.
Trong mắt Tạ Lãng, nửa năm nay Lương Nham cũng không nhắc tới Ôn Tinh, anh ta còn cho rằng ít nhiều sự nhiệt tình và hứng thú đã qua, dù sao thì một người đàn ông trưởng thành dễ dàng gì chấp nhận tình cảnh suốt ngày đuổi theo con gái chứ, huống chi người nọ là Lương Nham. Cho nên Tạ Lãng thật sự trăm triệu lần cũng không nghĩ tới thì ra Lương Nham không đề cập tới Ôn Tinh không phải là sự nhiệt tình của anh đã biến mất, mà là bởi vì anh rất kiên nhẫn. Không thể không nói, anh ta rất bội phục ông chủ của mình ở trên phương diện tình cảm cũng có thể có lòng dạ như vậy, có thể ẩn nhẫn lâu dài như thế, và cuối cùng một kích liền trúng.
Lương Nham cúp điện thoại và nhìn Ôn Tinh đang nằm trên giường bệnh với vẻ mặt bần thần. Sau khi bọn họ ngắm bình minh trên bãi biển rồi trở về khách sạn ăn sáng, dường như tâm trạng của Ôn Tinh rất tốt, nhưng còn chưa kịp ăn hai miếng thì cô đã lập tức đã chạy ra ngoài nôn mửa kịch liệt.
Sau khi nôn mửa, sắc mặt Ôn Tinh liền trở nên tái nhợt, Lương Nham sờ trán cô, phát hiện cô bị sốt nên liền tức tốc đưa cô đến bệnh viện.
Ở trong bệnh viện hồi lâu, Ôn Tinh được tiêm thuốc, sắc mặt cô mới dần dần khôi phục lại, có sức lực trở lại và từ từ chìm vào giấc ngủ. Trước khi đi ngủ, cô nhờ Lương Nham gọi điện cho khách sạn và nhờ dịch vụ chăm sóc thú cưng của khách sạn chăm sóc con mèo của cô. Lương Nham vừa gọi xong, lúc anh quay lại thì thấy cô đã ngủ say và hoàn toàn buông bỏ khả năng tự vệ, bộ dạng cô lúc này trông vô cùng vô hại và mong manh. Lương Nham thầm nghĩ, đối với một người như Ôn Tinh, ai dám nói cô là người mạnh mẽ chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play