Bãi biển vịnh Đại La thực sự rất gần Nhạc Thành và chỉ mất từ hai hoặc ba giờ lái xe đến đó. Ở đó có một khách sạn nghỉ dưỡng cho phép mang theo vật nuôi, và bọn họ có thể mang theo Mike cùng đi du lịch.
Bây giờ là mùa hè, trời còn rất sớm, hai mẹ côn Ôn Tinh xuất phát từ nhà vào khoảng năm giờ và cố gắng đến bãi biển trước tám giờ, khi đó ánh nắng mặt trời chưa gay gắt lắm nên bọn họ có thể thoải mái đi dạo trên bãi biển và tận hưởng gió biển, sau đó chậm rãi đi đến một quán ăn ven đường để ăn sáng.
Bên cạnh bãi biển có một cửa hàng ăn sáng bình thường, chỉ đơn giản bán trứng ngâm trà và trứng oden, trong tủ đông thì chứa đồ uống lạnh, cao lương, súp đậu xanh, đậu phụ đá và trái cây đóng hộp. Buổi sáng ăn đồ lạnh không tốt, trên quầy có vài nồi cơm điện với cao lương nóng, canh chà là đỏ, canh đậu xanh, canh đậu phộng, cháo gạo đen... Loại canh nào cũng có thể trộn với nhau, chẳng hạn như cao lương và đậu phộng. Canh trộn với nhau không cần thêm đường, chỉ cần thêm hai quả nho khô, và ăn kèm với món bánh duy nhất trong quán là bánh da hổ và kèm theo một quả trứng trà, quả là một bữa sáng sảng khoái và thoải mái.
Ăn sáng xong bọn họ lại về khách sạn đã đặt trước để nhận phòng. Lúc này ai nấy đều cảm thấy có hơi mệt mỏi nên tranh thủ nghỉ ngơi một giấc tại khách sạn, sau khi tỉnh dậy thì đi xuống ăn trưa, và ngồi thẳng đến gần chạng vạng tối rồi mới chịu đứng dậy đi đến bờ biển để ngắm mặt trời lặn. Sau khi mặt trời lặn lại là bữa tối, thịt nướng ven đường tràn ngập mùi thơm mê người, tất cả mọi người nhìn qua đều rất thanh thản và không có phiền não. Ôn Tinh hy vọng cô và Giang Lăng cũng có thể trở thành một thành viên trong đám đông của bọn họ.
Vốn bọn họ đã hẹn cuối tuần đi tắm biển thì nào ngờ trời lại đổ mưa to, Nhạc Thành và vịnh Đại La đều đang mưa, Ôn Tinh và Giang Lăng chỉ có thể ở trong khách sạn xem Mike leo trèo khắp phòng. Hai người đều nói không sau, lần sau có thể đi bù, đến cuối tuần, Giang Lăng đã tiến vào đợt hóa trị thứ ba, tóc bà ấy ngày càng rụng nhiều, sau khi trở về tinh thần cũng không tốt lắm, nằm trên giường mê man suốt một tuần.
Một tuần sau, Giang Lăng mới có thể hồi phục một chút và sắp trải qua đợt hóa trị thứ 4, kể từ đó bà ấy vẫn luôn sống trong bệnh viện, kế hoạch đi biển cũng tạm được gác lại.
Mỗi ngày Ôn Tinh đều ở bệnh viện với Giang Lăng nên cô gần như quen thuộc với các bệnh nhân và người nhà đi cùng, có một bé gái cũng có hoàn cảnh tương tự cô, mẹ của cô bé đó cũng bị bệnh, nhưng so với cô bé thì Ôn Tinh may mắn hơn rất nhiều, bởi vì bây giờ cô đã trưởng thành và tương lai của cô cũng đang dần được hình thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT