Editor: Cá

Tô Anh: “?”

Cô đúng là không biết năng lực của Lăng Tước là bao nhiêu.

Hôm qua chỉ trong thông tin đồng đội nhìn thấy cái tên, cô bị dọa ngay tại chỗ, nào có tâm tình đi chú ý tin tức khác .

Tô Anh rơi vào trầm tư.

Chờ chút để nhìn cái.

Nếu không cô còn không biết khả năng của đồng đội mình, trong mắt người khác cũng rất kỳ quái.

Thang máy yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cô biểu hiện trầm mặc không nói, khiến mọi người hiểu lầm.

Bọn họ cho rằng đồng đội của cô có năng lực quá thấp, cô xấu hổ nói ra.

Mấy đồng học khác liếc nhìn nhau, vẻ mặt có chút tiếc hận.

Thang máy đúng lúc ngừng lại.

Có hai người muốn đi cầu tàu bên ngoài tham quan nên cùng nhau bước ra khỏi thang máy, vừa đi vừa châu đầu ghé tai.

“Quá thảm, khẳng định cậu ấy lấy không được bao nhiêu tín chỉ......”

“Tớ nhớ được lúc đó rất nhiều người muốn cùng cô ấy tổ đội a.”

“Cậu ta muốn cùng Lâm Hà một đội, cự tuyệt những người khác rồi?”

“Chà, còn không phải là ghét bỏ bọn họ không đủ năng lực? Kết quả bây giờ không biết bị phân đến chỗ nào đâu.”

“Cho nên nói, cậu ấy vì sao hôm qua bỗng nhiên thay đổi chủ ý?”

Hầu hết các học phần môn tác chiến thực địa đều đến từ cuộc đánh giá ngoài trường.

Độ khó nhiệm vụ căn cứ vào giá trị trung bình đội viên mà phân phối.

Mỗi lần kiểm tra có thể nhận được số điểm tín chỉ, phụ thuộc bởi độ khó nhiệm vụ  —— độ khó càng cao tín chỉ càng nhiều.

Đương nhiên đây là tiền đề bạn phải hoàn thành nhiệm vụ, không hoàn thành thì rất nhiên không có điểm nào.

Thanh âm nói chuyện của bọn họ rất nhỏ, nhưng nhũng người trong thang máy đều có thể chất tốt, nên khó tránh khỏi nghe được vài câu.

Lâm Hà giật giật khóe miệng.

Trần Việt trong mắt tràn đầy trào phúng: “Quên đi, không muốn nói thì đừng nói.”

Sau đó lại cố ý hạ giọng: “Chỉ sợ ba người cộng lại cũng chưa tới 250 đi.”

Tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

Tô Anh còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không nói chuyện.

Trần Việt thấy bộ dáng của cô liền tức giận, vừa định nói cái gì, thang máy ngừng lại, bên ngoài lại đến một nam một nữ.

Hai người thân thân mật mật kéo tay, cỏ vẻ là một đôi tình nhân.

Bọn họ khoác đồng phục in sáu bảy huy chương, hiển nhiên là cấp cao.

“?”

Mấy tâm sinh nhao nhao mở to hai mắt.

Họ thấy một số huy hiệu có viền vàng và bạc, tượng trưng cho các khóa học chỉ có thể tham gia với giá trị năng lực lần lượt là 150 và 200 điểm.

Dù là chưa chắc là năng lực thiên về chiến đấu, số lượng đẳng cấp như vậy cũng đủ khiến người ta phải kính sợ.

Hai vị tiền bối cao thủ đứng ngay bên cạnh, khí thế của Trần Việt trong nháy mắt xẹp xuống, không dám tùy ý mở miệng, sợ quấy rầy bọn họ.

Khoang tàu của cấp cao ở tầng thấp hơn, hai người này chắc vừa mới đi cầu tàu chơi đùa, chờ một lúc chắc sẽ là người bước ra thang máy trước.

Các tân sinh tất cả đều an tĩnh lại, lời gì cũng không nói, trong lúc nhất thời âm thanh hô hấp nhẹ đi nhiều.

Bỗng nhiên, vị học tỷ như có cảm giác ngẩng đầu.

Cô nàng vui vẻ ra mặt nói: “Tô Anh? Em tới khá sớm đó.”

“?”

Trần Việt trợn mắt há mồm.

Lâm Hà cũng kinh ngạc nhìn sang.

Những người khác càng nín thở yên lặng hơn.

Tô Anh cảm thấy may mắn vì cô không phải chung đội với tên bại não Trần Việt.

Gia hỏa này nói chuyện rất không dễ nghe, hết lần này tới lần khác còn không tự giác, ngay cả nguyên thân còn chịu không được, còn muốn sau khi giết Lâm Hà, thuận tiện đem Trần Việt và Yến Phi giết luôn.

—— Thái độ của Yến Phi đối với cô vẫn luôn chẳng ra sao.

Tô Anh ngược lại không hận đến mức tự tay giết người, chỉ muốn cách bọn họ xa chút.

Sau đó cô nghe được có người gọi tên mình.

Tô Anh vô thức ngẩng đầu, trông thấy bạn của Lăng Tước hôm qua cô gặp, hình như họ học cùng lớp với anh.

“Học tỷ học trưởng chào buổi sáng.”

Cô khéo léo lên tiếng chào.

“Chào em, tiểu Tô.”

Học trưởng hướng cô gật gật đầu, “Có căng thẳng không?”

Tô Anh nhún vai: “Còn tốt, em ngược lại không quan trọng, chỉ là có chút lo lắng cản trở đồng đội.”

Bọn họ cứ như vậy không coi ai ra gì mà tán gẫu.

“???”

Mấy tân sinh tròng mắt đều muốn rơi xuống.

Bởi vì thực lực cách biệt lớn, nhóm cấp cao tường rất ít giao lưu cùng tân sinh viên, ngoại trừ gặp nhau trong giảng đường, song phương gần như không qua lại gì.

Còn có sinh viên lớp trên căn bản khinh thường nói chuyện với tân sinh.

Nguyên nhân rất đơn giản, hàng năm những người không đạt được tín chỉ nhất định hoặc năng lực không đạt tiêu chuẩn sẽ bị buộc thôi học, mà bộ phận này chiếm tỷ lệ phần lớn trong sinh viên năm nhất.

—— Sang năm nói không chừng liền lăn, làm gì cần phải phản ứng với bọn họ?

“Tô Anh?”

Trần Việt quai hàm gần như rớt xuống: “Mọi người biết nhau à?”

Học tỷ bên cạnh kỳ quái nhìn hắn: “Đồng đội của Tô Anh là bạn học của chúng tôi, đương nhiên là biết rồi.”

“?!?!”

Trần Việt bối rối vờ lờ.

Trong bối cảnh này, bạn học khẳng định là chỉ người học chung lớp.

Trần Việt nghẹn họng nhìn trân trối vẫn không tin: “Không thể nào, Tô Anh, cậu dám cùng người 200 điểm năng lực trở lên tổ đội?”

Học tỷ cười một tiếng: “Gì mà có dám hay không? Cái gọi là không dám, nói cho cùng cũng chỉ là bản thân không tốt mà thôi.”

Vẻ mặt Trần Việt đột nhiên trở nên khó coi, vô ý thức muốn phản bác, nhưng lại không dám nói với người cấp cao, kìm nén đến mức mặt tái xanh.

Cửa thang máy lại mở.

“Chúng ta tới rồi, đi thôi.”

Tô Anh nhìn số tầng, cùng đi ra theo hai người tiền bối cấp cao.

Bên ngoài là một lối đi rộng rãi, một bên vách tường có những ô cửa sổ to lớn, ở giữa có một khu phục vụ rải rác với ghế sofa và ghế ngồi, xung quanh tốp năm tốp ba nam nữ tụ tập, áo khoác của họ đều in số lượng không ít hơn năm huy chương.

Thừa dịp trước khi cửa thang máy khép lại, những tân sinh thò đầu thăm dò.

Lâm Hà nhíu mày nhìn bóng lưng Tô Anh càng đi càng xa, trực tiếp đến gần một người thanh niên nào đó đứng cạnh cửa sổ.

Người kia lúc đầu đang nhìn cửa sổ trầm tư, cảm giác có người đến gần nên quay đầu lại, đối diện với lúm đồng tiền thiếu nữ, liền lặng lẽ nhẹ gật đầu.

Hai người còn nói vài câu, rồi cùng nhau sóng vai đi xa.

Nhìn rất quen thuộc và ăn ý.

Lâm Hà cúi đầu, ánh mắt ảm đạm không rõ.

—— Chỉ vì lời trêu chọc của Trần Việt, Tô Anh lập tức đổi sắc mặt, từ bỏ ý định lập đội với bọn hắn, hiển nhiên là rất chán ghét khi bị gán cho cái danh "Có hảo cảm với Lâm Hà", dù là nói đùa cũng không nhân nhượng.

Cho nên, cô thật ra là sợ ai hiểu lầm sao?

Vẻ mặt của Trần Việt bên cạnh càng thêm xấu xí.

Từ đầu đến cuối, Tô Anh đều biểu hiện lãnh lãnh đạm đạm, ngay cả khi bị chế giễu vẫn là bộ dáng không quan trọng, giống như từ trong đáy lòng không quan tâm bọn hắn chất vấn đùa cợt.

Kết hợp với tình hình hiện tại, thái độ như thế càng khiến cho người ta xấu hổ.

Trong thang máy các bạn học quăng tới ánh mắt tràn ngập giễu cợt và mỉa mai trắng trợn, như những con dao sắc nhọn bắn qua, khiến mặt có cảm giác đau đớn.

“Đại lão chính là đại lão, người ta dám tổ đội với cấp cao đó.”

“Quả nhiên là vậy, có đánh chết tớ cũng không dám.”

“Cậu ta không phải là phụ trợ sao?”

“Cậu không biết à? Bình thường dám chơi như thế, đại đa số đều là loại phụ trợ.”

“Cũng không hẳn, nghe nói còn có loại công kích và phòng ngự, à, cũng có thể người ta không nhìn giá trị năng lực.”

Trần Việt tức giận bất bình quay đầu qua, tình cờ nhìn thấy trong mắt bạn mình lóe lên cảm xúc khó hiểu.

“Đừng xoắn xuýt nữa, không chừng cô ta thẳng lưng đi vào nhưng lại nằm ngang đi ra, chỉ là một đứa phụ trợ, bản thân không có năng lực công kích còn giả bộ lợi hại.”

Trần Việt cười lạnh: “Phụ trợ mãi mãi chỉ là phụ trợ, không có người giúp đỡ cô ta, ngay cả mạng sống cũng thành vấn đề.”

“Không cần phải nói loại lời này.”

Lâm Hà ngược lại là bình tĩnh lắc đầu: “Đàn chị nói đúng, chúng ta đúng thật chưa tốt, còn chưa đủ mạnh.”

Hắn nhìn cửa thang máy khép lại, đem thế giới bên kia triệt để tách biệt.

...…

Tô Anh hoàn toàn không biết bọn họ đang não bổ cái gì.

Trong nguyên tác Lâm Hà giết cô, dù cho hắn chỉ đánh trả, Tô Anh đối với người này vẫn luôn giữ khoảng cách, không quá muốn cùng hắn thậm chí người bên cạnh hắn có quá nhiều tiếp xúc.

Lại thêm cô còn cùng nhân vật phản diện lớn nhất truyện trở thành đồng đội, tâm tư của cô cũng bay đến trên người Lăng Tước, căn bản lười phản ứng với người khác.

Tô Anh cũng đại khái đoán ra, bởi vì trước kia không hiểu sao lật lọng, bản thân cô đã đắc tội Lâm Hà.

Nhưng mà, nhiệm vụ chính tuyến của Lâm Hà ở giai đoạn đầu và giữa là thăng cấp bản thân trở nên mạnh mẽ hơn để chiến đấu chống lại các đại gia tộc. Chẳng bao lâu sẽ có một đống kẻ thù xuất hiện muốn lấy mạng hắn, phân tán sự chú ý và thù hận của hắn.

Làm cái so sánh, cô nhiều lắm chỉ là một đứa bạn cùng lớp đáng ghét mà thôi.

Chỉ cần cô tìm cách tránh xa hắn, sớm muộn gì hắn cũng quên mất cô không còn một mảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play