Vẻ mặt bạn gái không biểu tình, “Vậy chúng ta có thể tua nhanh tới khi cả hai đều nằm trong khoang cấp cứu.”

“Trực tiếp từ bỏ đi, không lấy được học phần cũng sẽ không chết.”

“Có lẽ biểu hiện anh dũng của anh có thể gây ấn tượng đến đạo sư cho điểm .”

“Ý anh là thi thể của anh hả?”

Tô Anh đi phía sau bọn họ, nghe có chút buồn cười.

Sau đó chợt nhận ra rằng, nếu cô được giao nhiệm vụ phòng ngự, chẳng hạn như ngăn cản người máy tiến vào một phạm vi nhất định, cô có khả năng cũng sẽ sứt đầu mẻ trán.

Đương nhiên, cô có trách nhiệm bảo trụ mạng của mình, còn lại đại khái phải xem biểu hiện của đồng đội như nào.

Cân nhắc đến việc anh thành công ngụy trang thành nhân loại rất nhiều năm, chắc hẳn hành xử cũng hợp lý, chí ít phù hợp với thân phận của anh.

Tô Anh tâm tình phức tạp rời khỏi toà nhà dạy học.

Cô đến đúng giờ tiến vào cảng hàng không.

Đối với sinh viên tại Đại học Tinh Hạm Liên Bang, dù là sinh viên năm nhất hay sinh viên năm cuối chưa chọn chuyên ngành thì khóa học thực chiến này là bắt buộc.

Tổng số tín chỉ của nó rất cao, đòi hỏi cần nhiều lần tham gia đánh giá.

Do đó, có rất nhiều sinh viên đăng ký kiểm tra.

Lại thêm rất nhiều người sống gần trường học và lên lớp bằng máy bay thậm chí là tàu vũ trụ nhỏ, vì vậy các loại phương tiện khác nhau không ngừng xuất hiện bay lên hạ xuống từ xa đến gần, tiếng gầm rú của động cơ vang liên tục khiến toàn bộ sân bay vô cùng náo động.

Xuyên qua qua khu vực đậu tàu vũ trụ tư nhân chính là địa bàn thuộc về trường học.

Một chiếc phi thuyền du lịch khổng lồ dừng ở vị trí bắt mắt nhất.

Đầu tàu đứng sừng sững gắn một huy hiệu hoa lệ, là tác phẩm điêu khắc hình chiến hạm làm bằng pha lê và vàng.

Cô cần tìm chỗ của mình trên thuyền.

Bởi vì quá nhiều người muốn lên thuyền, dù đội ngũ có tốc độ di chuyển rất nhanh nhưng cũng còn nguyên một hàng thật dài.

Hai phút sau, cô ở lối vào quét quang não đi vào .

Loại phi thuyền chở khách cỡ lớn này có nhiều khoang và boong tàu, trông giống một tòa nhà di động khổng lồ, bên trong còn có thang máy quan sát lên xuống.

Thậm chí còn có đại sảnh ở tầng 1, phía trung tâm là một mặt nước có tiểu cảnh cây xanh, xanh um tươi tốt và tràn đầy sức sống.

Gần đó là kho vũ khí cần giao dịch, trạm y tế cung cấp dịch vụ sơ cứu và bổ sung các loại dược tề về dị năng, phía trước đều tụ tập một đám người.

Tân sinh chung quy là số ít, trong phi thuyền phần lớn là học viên niên cấp khác, trên đường đi cơ hồ tất cả đều là khuôn mặt xa lạ.

Rất nhiều người đều liếc nhìn cô, rồi bắt đàu thì thầm cùng đồng bạn bên cạnh, nhìn khẩu hình miệng như nhắc đến tên cô.

Tô Anh nhanh chóng làm quen với việc này.

Dù sao đều do cuộc bầu chọn giáo hoa giáo thảo chết tiệt đó gây hoạ.

Mà lại, cái cuộc bỏ phiếu quỷ kia cũng không chỉ có một mình cô tham gia.

Như thanh niên có tóc bạc đi ngang qua cầu thang phía trước.

Các học sinh gần đó gần nhao nhao nín thở, vô thức tránh ra, không ngừng nhìn chằm chằm mặt của người kia không rời mắt.

Lại như phía trước những bức tường kính trồng cây thủy canh, một cô gái trẻ với mái tóc xoăn đỏ đứng chắp tay sau lưng.

Người chung quanh mỗi lần đi qua đều tái diễn một khẩu hình, tựa như đều biết hết tên của họ.

Nhân vật phong vân trong trường cũng nhiều lắm.

Tô Anh không rảnh đi quan tâm những thứ này, cô chỉ muốn vượt qua bài kiểm tra đầu tiên, xác định bản thân sẽ không chết như kết cục trong nguyên tác.

Đám đông xung quanh chen chúc lắc lư, nhiều người nói chuyện ồn ào bất luận đang lo lắng hay thoải mái.

“…"

Tô Anh vô cớ cảm thấy bực bội.

Cô rất muốn trực tiếp phát năng lực chạy đi, nhưng mà chiếc thuyền này có mười mấy khoang, cô lần đầu tới cũng không cách nào xác định được vị trí chính xác, tốt nhất nên thành thật đi thang máy.

Đợi đến một ngày, bản thân cô có thể bảo trì khả năng trong vài phút hoặc thậm chí vài giờ, cô có thể đi lang thang tùy thích.

Tô Anh nghĩ tới đây, cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút.

Trong đại sảnh có hơn chục thang máy ngắm cảnh, không gian bên trong cực lớn, đủ để chứa hơn mười người, lên xuống là có thể nhìn thấy phong cảnh phía ngoài, mặc dù bây giờ trong đại sảnh đều đầy ắp thí sinh.

Rất nhiều người cũng không vội về chỗ của mình, dù sao từ lúc này đến khởi hành lại đến tới nơi còn một khoảng thời gian.

Tô Anh tìm thang ít người đi vào.

Bên trong trùng hợp còn có những bạn học cùng lớp, họ đều chào cô, nhưng nhìn không nhiệt tình lắm.

Có lẽ vì cảm thấy cô sẽ không phản ứng với họ.

Tô Anh nhìn họ nở nụ cười, nhìn bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Đúng rồi, nghe nói cậu không có vào đội của Lâm Hà?”

Có vẻ nhìn cô thấy dễ nói chuyện, một người trong đó trực tiếp mở miệng hỏi thăm.

Tô Anh gật đầu.

Một người khác tò mò hỏi: “Vì sao thế? Cậu không phải vẫn luôn muốn cùng hắn tổ đội sao?”

Trước đó, nguyên thân đã hỏi Lâm Hà liệu cô ấy có thể cùng đội với hắn hay không trước mặt mọi người.

Lâm Hà còn bởi vậy gặp mấy lần khiêu khích thậm chí khiêu chiến về vấn đề này, bất quá tốt xấu cũng là nhân vật nam chính, ứng phó tình huống khá tốt.

Tô Anh: “Đồng đội của hắn rõ ràng không thích tớ, hơn nữa hắn hình như cũng không thích tớ gia nhập đội, nếu không tại sao phải cân nhắc vài ngày?”

Đương nhiên là bởi vì hắn đang xoắn xuýt nguyên thân có phải mưu đồ làm loạn hay không.

Những người khác không biết nội tình, nghe vậy nhao nhao gật đầu.

“Quả thực, nếu cậu hỏi thăm chính là chúng tớ, chúng tớ sẽ đồng ý ngay lập tức rồi”

“Mà lại, cậu cảm thấy Yến Phi không thích cậu à?”

Có người cười nhạo một tiếng: "Rất bình thường mà, cô ta là bạn học từ cao trung của Lâm Hà, hai người bọn họ quan hệ không tệ, cô ta đại khái là không thích tất cả người tiếp cận Lâm Hà, đăc biệt là cô gái như cậu ——”

“Cả ngoại hình lẫn tài năng đều vượt xa cô ta mấy con phố.”

Người bên cạnh đối với Yến Phi cũng không có ấn tượng gì tốt, nói thẳng ra miệng.

Tô Anh từ chối cho ý kiến.

Cô không thấy được kết cục của Yến Phi trong nguyên tác, mà ở thời điểm nhảy chương đọc cho nhanh, mơ hồ thoáng nhìn thấy cái tên này xuất hiện ở phía sau.

Xem ra là phản bội nam chính.

Dù trong đó cái ẩn tình gì, nhân vật này khẳng định không đơn giản như nhìn thấy.

Các độc giả trêu chọc Lâm Hà làm người mạnh nhất vũ trụ nhưng phải trả giá bằng việc cô đơn một mình.

—— Tất cả những người khác giới tiếp cận hắn, hoặc là người xấu mưu đồ làm loạn, hoặc là người tốt mệnh mỏng như tờ giấy, hoặc là cũng lợi dụng lẫn nhau không có chút tình cảm nào.

Tô Anh không nói thêm gì nữa, những người khác lại nói chuyện khá sôi nổi, cũng không biết Yến Phi đắc tội bọn họ ở nơi nào.

Sau đó họ đột nhiên im lặng.

Cánh cửa thang máy vừa đóng lại mở ra.

Lâm Hà dẫn đầu đi vào, Trần Việt đứng bên cạnh hắn, Yến Phi không biết đi đâu rồi.

Ở gần đó còn có vài tân sinh khác, nhưng có vẻ ngại đi trước mặt bọn hắn nên đành chậm một bước theo phía sau.

Tô Anh như không có việc gì đứng ở trong cùng thang máy, xung quanh chỉ có thưa thớt sáu bảy người, bề ngoài của cô khá dễ thấy, nên gần như bị nhìn thấy ngay lập tức.

Lâm Hà quăng tới một loại ánh mắt kỳ quái.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt còn có ý ẩn nhẫn phẫn nộ.

Tô Anh lơ ngơ.

—— Gì? Chỉ vì cô không cùng hắn tổ đội, cho hắn leo cây nên vậy à?

Hắn chẳng lẽ không nên thấy nhẹ nhõm sao?

Dù sao hắn tạm thời có thể loại trừ cô mang lòng ác ý, cũng không cần trong lúc kiểm tra thời thời khắc khắc đều đề phòng người sau lưng đánh lén.

“Xin chào!”

Trần Việt hắng giọng hô lên, trong giọng nói tràn đầy đều là cười trên nỗi đau của người khác, giống như chuẩn bị nhìn người chê cười.

“Cậu có đội ngũ phải không? Đồng đội của cậu đâu rồi?”

Đảo mắt nhìn lên, Tô Anh đứng bên cạnh một nhóm người.

Mấy vị kia hắn đều biết, giá trị năng lực đều khoảng 95-100 điểm, là đội ngũ sớm đã đầy.

Tô Anh không thể nào là thành viên của bọn họ được.

Trần Việt kéo khóe miệng: “Làm sao chỉ có một mình cậu thôi vậy?”

Bất cứ ai không tham gia đội trong thời hạn sẽ được chia đội ngẫu nhiên, cho nên Tô Anh không có khả năng một người tham gia kì thi.

Cô tất nhiên có đội ngũ.

Nhưng mà đội viên của cô không ở bên cạnh.

—— 90% là gia hỏa này ghét bỏ giá trị năng lực của đồng đội quá thấp, không muốn cùng đội đi chung một chỗ.

“Tô Anh, cậu và đồng đội ở chung không tốt sao?”

Trần Việt nghĩ đến đã cảm thấy khả năng này lớn nhất, trong lòng tràn ngập khoái ý.

Tô Anh lúc này mới kỳ quái nhìn hắn một lần, “Cậu đang nói chuyện với tôi sao? Tôi và cậu có quen à?”

Bên cạnh mấy vị đồng học phì cười.

Trần Việt: “?!”

Trần Việt âm thầm mài răng: “Cậu căn bản là không tìm được đồng đội nào tốt ơn  ——”

Tô Anh: “Cái gọi là ‘ tốt hơn ’ ám chỉ cái gì?”

Trần Việt cười lạnh: “Đương nhiên là giá trị năng lực cao hơn chúng ta ——”

Tô Anh: “Vậy giá trị năng lực của tôi so với ba người các cậu đều cao hơn, đối với mấy cậu mà nói, tôi chính là người đồng đội tốt hơn kia đi.”

Trần Việt biết rõ cô đang nói nhảm, dù sao cô có mạnh hơn cũng không thể một người tham gia kiểm tra, lại nói cô chỉ là phụ trợ, cũng không phải loại một người quét ngang toàn trường.

Nhưng mà cô nói cũng đúng sự thật, cô vốn chính là tân sinh có giá trị năng lực cao nhất.

Tô Anh: “Đây chính là lý do cậu khó ở? Bởi vì tôi không gia nhập đội ngũ của mấy cậu, làm cậu mất đi đồng đội tốt hơn?”

“Cậu ——”

Trần Việt bị nghẹn nói không nên lời.

“Cho nên.”

Lâm Hà không nóng không lạnh mở miệng: “Chúng tôi có thể biết được không, đồng đội của cô có giá trị năng lực đến tột cùng là bao nhiêu?”

Trong thang máy các sinh viên đều nhìn qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play