Sáng sớm, Kỳ Vũ Thu bật dậy từ trên giường, trong đầu cậu là một mớ bòng bong, đêm qua cậu đã mơ một giấc mơ nhưng khi tỉnh lại thì không nhớ gì cả. Cậu gãi đầu, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa vậy, cậu lại nằm thêm một lúc, mới xuống lầu ăn cơm đúng giờ. 
Mẫn Dục đã đến công ty từ sớm, Kỳ Vũ Thu thở dài. Ấy vậy mà cậu lại ăn ít hơn thường ngày một cái bánh bao.
Chú Lưu lo lắng khi thấy tinh thần của Kỳ Vũ Thu không mấy phấn chấn, cảm thấy bản thân cần tạo ra cơ hội cho Kỳ Vũ Thu và Mẫn Dục ở chung. Người đang mang thai thường rất nhạy cảm, cần chồng bầu bạn nhất đấy!  
Cậu chủ nhà họ có sự nghiệp lớn, phải kiếm tiền nuôi gia đình, không có cách nào dành nhiều thời gian cho Tiểu Kỳ, chuyện này cũng không thể trách cậu chủ. Chú Lưu thở dài thườn thượt, bỗng nhiên nhớ ra một câu trong video mà dì giúp việc từng xem nói rằng: anh bê gạch thì không thể nào bế em được, mà anh bỏ gạch xuống thì không thể nào nuôi em được. Bây giờ ngẫm lại, còn không phải là đang ám chỉ người trẻ thời nay sao. Như cậu chủ nhà họ vậy, kiếm tiền thì không thể nào ở bên vợ con, ở bên vợ con thì sẽ trì hoãn công việc. 
Cơm nước xong xuôi, chú Lưu mỉm cười nói với Kỳ Vũ Thu đang định ra ngoài: “Tiểu Kỳ à, Tiểu Dục thật sự rất bận. cậu đừng có nghĩ gì nhiều nha". 
Kỳ Vũ Thu gật đầu: “Tôi biết mà, anh ấy rất bận". 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play