Lời Kỳ Vũ Thu vừa nói khiến sắc mặt mấy người ở đây trừ Mẫn Dục trở nên rất khó coi, đặc biệt là Nghiên Hi, cô ta tức giận đến mức muốn tiến lên phía trước bịt kín miệng cậu.
Mẫn Dục thân là người ngoài hiển nhiên nhìn ra được ánh mắt của Thân Triệu Thanh có vấn đề, mặc dù kỹ năng diễn xuất của gã rất tốt, cả ánh mắt cũng rất vô hại, nhưng một ít toan tính và tham lam tình cờ lộ ra lại không qua được đôi mắt của Mẫn Dục.
“Cậu đang nói Nghiên Hi sao?” Thần sắc của Thân Triệu Thanh loé lên một chút tổn thương nhưng gã vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười, nắm lấy tay Nghiên Hi, nhìn vào mắt cô ta, thâm tình cùng kiên định: “Dù thân phận giữa tôi và Nghiên Hi chênh lệch, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng hết sức để khiến mình xứng đáng với em ấy.”
“Ngay cả khi phải cần thời gian, tôi tin Nghiên Hi sẽ chờ tôi. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, nhưng tình cảm giữa chúng tôi không phải cưỡng cầu mà có.” Nói xong, gã chuyển tầm mắt lên người Kỳ Vũ Thu lần nữa, vô cùng thờ ơ, hệt như chẳng hề có chút oán giận nào với lời cậu nói.
Nghiên Hi phẫn nộ nói: “Triệu Thanh, anh cảm ơn cậu ta làm gì, cậu ta có tư cách nhận lời cảm ơn của anh sao? Anh tốt tính quá rồi đó, để người ta khi dễ mình!”
“Tôi mặc kệ anh là ai, nói những điều như thế chỉ có thể chứng minh anh vừa mất lịch sự vừa không có văn hoá, mắt chó xem thường người khác! Triệu Thanh đã phấn đấu ngay thẳng trong sạch cho đến tận hôm nay, trong mắt tôi anh ấy là tốt nhất, mấy tên thiếu gia ỷ trong nhà có vài đồng tiền dơ bẩn rồi đi khinh thường người khác như mấy người mới là ghê tởm!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT