Nơi Mẫn Dục muốn đưa Kỳ Vũ Thu đến chính là một nhà hàng tư nhân, mỗi ngày chỉ tiếp ba bàn khách, muốn đến đây ăn cơm phải đặt lịch sớm trước ba ngày.
Bất kể là ai đến đây ăn cũng đều không được gọi món, ông chủ cho ăn cái gì thì ăn cái nấy, dù vậy, khách xếp hàng đặt bàn đã dài đến nửa năm sau.
Mẫn Dục và ông chủ cũng có chút thân quen, anh gọi điện nhờ ông chủ tăng thêm một bàn.
Trên cánh cửa gỗ màu sắc cổ kính có treo một tấm biển đề hai chữ "Trình Nguyên" bên trên, đẩy cánh cửa gỗ ra, thứ đập vào mắt là bức tường đầy dây leo và dòng nước bằng đá kỳ lạ chảy xung quanh, phong cảnh rất độc đáo.
Mẫn Dục dẫn Kỳ Vũ Thu men theo đường mòn vào đại sảnh, một người đàn ông mặc áo lục giác vải màu xanh đang dựa vào khung cửa không ngừng thăm dò, nhìn thấy Mẫn Dục và Kỳ Vũ Thu ở phía sau anh, trên mặt anh ấy nở một nụ cười trêu chọc.
"Này, tôi còn tưởng anh đã hoàn toàn biến thành một cỗ máy làm việc, hôm nay anh thật sự có thời gian đưa người bạn nhỏ ra ngoài chơi, xem ra vẫn còn là người sống."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT