Sau khi hai người bàn bạc xong, Kỳ Vũ Thu, Mạc Quân và Thường Tiên Kiến vừa chạy tới cùng nhau lên xe chạy tới trấn Ninh Thọ.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, xe dừng lại trước một cây cầu đá. Đây là đường vào trấn Ninh Thọ nhưng bây giờ đã bị người ta chăng dây chặn lại rồi. Một ông lão mặc bộ đồ rách rưới đang nằm ngủ trên chiếc vải bạt đầy chỗ vá.
Mạc Quân kéo cửa kính xe xuống hét lên với ông lão đang chắn ngang cầu: "Này ông lão ơi, ông nhường đường cho tụi tôi qua một chút, tụi tôi muốn vào trong!"
Nghe có người gọi mình, ông lão kia vội vàng bật dậy chạy chậm tới trước xe bọn họ, sau đó quỳ sụp xuống đất dưới ánh mắt ngờ vực của ba người trên xe. Sau khi quỳ xong, ông lão mới cười nịnh nọt rồi đưa cho bọn họ một tờ giấy.
Trên giấy viết ông ta là một người câm điếc, mấy ngày rồi không có cơm ăn nên giờ đã đói meo, hy vọng họ có thể cho ông ta ít tiền để ăn cơm.
Thường Tiên Kiến cản Mạc Quân đang định lấy tiền lại rồi cười nói: "Nhìn là biết ngay giả vờ tàn tật để lừa tiền người qua đường. Lúc tôi và thầy tôi ra ngoài trải nghiệm đã từng gặp tình huống này rất nhiều lần rồi. Mấy người chặn xe này cơ bản toàn là mấy tên tham ăn lười làm cả, không cần để ý đến bọn họ đâu."
Mạc Quân nhìn ông lão đã đến gần chỗ mình một cái rồi xấu hổ nói: "Nhưng người ta cũng đã dập đầu rồi, không cho ít tiền thấy sao á."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT