Trên xe, Cố Trường Thanh cảm ơn Kỳ Vũ Thu thêm lần nữa, còn lấy món quà mà ông đã chuẩn bị cho cậu, đó là một cái hồ lô bằng ngọc khắc Bát quái đồ tinh xảo, ông có được nó trong một buổi đấu giá cách đây không lâu.
Kỳ Vũ Thu nhận lấy hồ lô bằng ngọc, cậu thích nó vô cùng. Cái hồ lô này không chỉ là một món trang sức, trên bề mặt của nó được khắc hình Bát quái, bên trong được điêu khắc kinh văn của Đạo gia, là pháp khí đã được một người có đạo pháp cao thâm sử dụng qua.
“Ông Cố, tôi nhận món quà này, chuyện của ông, tôi sẽ giúp ông giải quyết.”
Cố Trường Thanh hơi kinh ngạc, ba ông đã liên hệ với Kỳ Vũ Thu trước đó rồi à?
Kỳ Vũ Thu thấy vậy cười nói: “Ông có sống mũi cao, ngũ quan đầy đặn, là một người chính trực, đáng ra mọi chuyện đều sẽ thuận lợi. Nhưng bây giờ, sơn căn xuất hiện nếp nhăn, gầy đây chắc chắn sự nghiệp có xảy ra vấn đề, tốn kém tiền bạc nhưng không xử lý được tai họa.”
“Hơn nữa, ấn đường của ông biến thành màu đen, e rằng người cùng trực hệ với ông sẽ gặp tai họa chết người.”
Cố Trường Thanh nhớ lại chuyện hôm qua, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên. Nếu không phải có lá bùa kia e rằng bây giờ ông đã nằm trong bệnh viện rồi.
Tiền tài là vật ngoài thân, mất thì thôi, nhưng người nhà ông tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
“Cậu Kỳ, chuyện này nhờ cậu vậy!”
Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Nửa tiếng sau, xe chạy vào nhà cũ của nhà họ Cố, Kỳ Vũ Thu vừa xuống xe, tên nhóc đang ngồi xổm ở cửa giống như một quả đạn pháo nhào vào trong lòng cậu.
“Anh ơi!” Đôi mắt Tiểu Hi sáng rỡ, cười ngọt lịm, ngẩng đầu nhìn cậu.
Kỳ Vũ Thu xoay người bế cậu nhóc, cười tủm tỉm nói: “Anh đã nói với em là chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi mà!”
Tiểu Hi hôn một cái chóc lên mặt cậu, làm ổ trong lòng cậu, cười hì hì, người ba ruột – Cố Trường Thanh đứng bên cạnh, trong miệng cảm thấy chua chua.
“Tiểu Hi, con đi tìm ông nội chơi nhé, sau khi anh trai xong việc sẽ lại chơi với con sau.” Cố Trường Thanh phẩy tay, để dì ôm Tiểu Hi đi.
Tiểu Hi ôm lấy Kỳ Vũ Thu không buông tay, cuối cùng vẫn là cậu hứa hẹn sau khi xong việc sẽ tới tìm cậu bé chơi thì cậu bé mới chịu buông ra.
Cố Nhân nhìn cảnh tượng trước mặt, cười ha ha nói: “Cậu nhóc à, Tiểu Hi với cậu có duyên. Cậu nhìn xem, ba ruột của nó nó cũng không quan tâm mà chỉ ôm cậu không buông tay.”
Kỳ Vũ Thu hôn lên tay nhỏ núng nính thịt của Tiểu Hi, tươi cười hớn hở nói: “Chắc là vì cháu trông khá đẹp nhỉ?”
Cố Trường Thanh đang sức đầu mẻ trán cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Sau khi ông cụ Cố ôm cậu bé vào trong nhà, Kỳ Vũ Thu đảo mứt nhìn quanh căn nhà cũ của nhà họ Cố rồi nói: “Các thế hệ của nhà ông đều làm việc thiện, con cháu được hưởng phúc, chuyện lần này không phải do ông trời mà hoàn toàn là do người gây ra.”
“Do người gây ra?” Cố Trường Thanh cắn răng. Ông chẳng gây thù oán với ai, mặc dù trên phương diện làm ăn cũng thường xuyên có xung đột, nhưng từ trước tới nay ông đều quang minh chính đại, chẳng giở thủ đoạn bẩn thỉu bao giờ, rốt cuộc là ai lại ra tay độc ác với ông như thế?
Kỳ Vũ Thu gật đầu, cậu đi về phía trước, dạo quanh vườn hoa một vòng, theo con đường nhỏ đi về hướng vườn ở sau nhà. Vườn sau nhà có một cánh cửa nối thẳng với một gò núi nhỏ, leo lên trên đó có thể quan sát toàn bộ khu vực.
Vị trí căn nhà cũ của nhà họ Cố này rất tốt. Mảnh đất của khu biệt thự này chắc chắn đã từng mời thầy phong thủy tới xem, một khe suối trong vắt chảy ra từ núi Long Tuyền, giống như đầu rồng chảy từ đông qua tây, uốn lượn bao quanh toàn bộ khu vực, khu biệt thự này của nhà họ Cố nằm ngay ở vị trí đầu rồng.
Long mạch nho nhỏ này mặc dù rất yếu, nhưng vẫn dư sức phù hộ những người ở xung quanh đó, nhà cũ nhà họ Cố nằm ở vị trí đầu rồng đã chiếm hết ba phần vận may của cả long mạch này. Long mạch và phúc đức tổ tiên để lại hỗ trợ lẫn nhau, muốn không thịnh vượng cũng khó.
Nhưng long mạch vừa mới thành hình đã chết, Kỳ Vũ Thu đứng ngay vị trí đầu rồng, cảm nhận được hương vị mục nát đang tới gần, đó là hỗn hợp của cảm giác bị phản bội, oán hận và không cam lòng.
Mà nhà họ Cố nằm ở phần đầu rồng, tất nhiên cũng tiếp nhận lửa giận của long mạch, nếu như không phải có tổ tiên phù hộ thì cả nhà Cố Trường Thanh đã nhà tan cửa nát từ lâu rồi.
Sắc mặt Kỳ Vũ Thu tối sầm, linh vật của đất trời như thế này, một khi không phải bị chôn vùi tự nhiên thì oán khí to lớn của nó sẽ tiêu diệt tất cả sự sống xung quanh nó trong thời gian ngắn.
Tới lúc đó, cho dù là con người hay động vật đều sẽ xếp hàng tự sát, dùng cái chết để tế long mạch này mất.
Vì muốn đối phó với Cố Trường Thanh mà lại hại chết nhiều mạng người như thế thật sự đáng hận!
“Cậu Kỳ, cậu có phát hiện gì à?” Cố Trường Thanh thấy sắc mặt cậu không tốt, trong lòng hồi hộp hơn, ông tới gần hỏi thăm.
Kỳ Vũ Thu gật đầu: “Trừ nhà ông ra, những nhà xung quanh đây có xảy ra chuyện gì không?”
Cố Trường Thanh suy nghĩ rồi nói: “Đa số các nhà quanh đây đều chỉ có người già ở, hai tuần trước, ba Lão Chu đã chết. Có điều ông cụ ấy đã hơn tám mươi tuổi, cũng xem như hỉ tang.”
Kỳ Vũ Thu nhíu mày nói: “Vậy sau khi ông cụ nhà họ Chu chết thì trong nhà họ có xảy ra chuyện gì khác không?”
Cố Trường Thanh lắc đầu: “Không thấy nói trong nhà Lão Chu có chuyện gì cả.”
Oán khí đã theo long mạch tản ra cả khu biệt thự, lúc này ông cụ ấy qua đời chắc chắn là do ảnh hưởng từ oán hận của long mạch, không nên như vậy chứ nhỉ?
“Ông dẫn tôi đi xem thử.”
Cửa lớn nhà họ Chu đóng chặt, Cố Trường Thanh ấn chuông cửa cũng không có ai trả lời, ông muốn lấy điện thoại gọi cho Lão Chu, thế nhưng Kỳ Vũ Thu đã đưa tay ra ngăn cản: “Ông đừng gọi, e là bọn họ đã không còn ở đây nữa rồi.”
Cố Trường Thanh không nhìn thấy, nhưng cậu có thể nhìn thấy rõ ràng, một nhúm màu đen bị Kỳ Lân đá trong nhà đè ở trong ao, không thể giải thoát, thỉnh thoảng kêu lên những tiếng thảm thiết mà người thường không nghe thấy.
E rằng đây chính là ông cụ Chu đã chết hai tuần trước. Vốn dĩ ông cụ ấy chết ở chỗ oán hận của long mạch, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới người trong nhà, nhưng bây giờ ông cụ ấy được đặt ở đây, người trong nhà đã không còn bị ảnh hưởng, còn có thể khiến sau khi long mạch hoàn toàn biến mất lại thay nhà họ Chu ngăn cản một kiếp nạn này.
Đúng là một công đôi việc.
“Ông cụ Chu thật sự là hỉ tang sao?” Kỳ Vũ Thu lạnh lùng cười, nếu thế thì đúng vừa khéo thật!