Giải trí Tụ Thượng là một trong những công ty hàng đầu trong làng giải trí. Sau khi vào sảnh chính, Kỳ Vũ Thu nhìn thấy không ít minh tinh có tên tuổi. Nhưng trong giới giải trí này tốt xấu lẫn lộn, có nhiều người bề ngoài thì trông rạng rỡ xinh tươi, nhưng mang lại cho cậu một cảm giác không mấy thoải mái.

Những người đó nhìn thấy Kỳ Vũ Thu, đã tỏ ra khinh thường và né tránh cậu ngay từ đằng xa, thậm chí cả những người đang đợi thang máy cũng nhường chỗ, sợ mình sẽ bị cậu vạ lây.

Kỳ Vũ Thu đi lên lầu với vẻ vô cùng điềm tĩnh, tìm đến văn phòng của Lý Kỳ. Đặng Triêu và Lý Kỳ đang đợi cậu ở đó.

Khi nhìn thấy Kỳ Vũ Thu bước vào, Lý Kỳ lấy ra hai cuốn sách đưa cho cậu: “Em hãy đăng bài lên weibo, giải thích rõ ràng vụ việc hôm qua.”

Kỳ Vũ Thu nhận lấy hai cuốn sách và xem lướt qua, một cuốn là <Tâm lý học hiện đại>, còn một cuốn là <Hoàng Đế nội kinh>

“Đăng là đăng cái gì? Em đọc không hiểu.” Cậu mở cuốn <Tâm lý học hiện đại> ra và lướt qua vài lần.

Lý Kỳ móc điện thoại của cậu ra một cách rất dứt khoát, chụp bức ảnh cậu đang giở trang sách cái “tách”, rồi đăng lên weibo.

Kỳ Vũ Thu: Giới thiệu đến các bạn hai cuốn sách mà tôi đã rút ra nhiều bài học. [Hình ảnh] ]

Cư dân mạng lập tức vào bình luận.

[ Vậy ra ý của anh là hôm qua anh cứu được người ta do đọc cuốn <Hoàng Đế nội kinh> à? Thôi được, anh đã nói thế thì em tin. ]

[ Ha ha ha, lại là kiểu hình tượng quần què gì nữa đây? Tôi xem mà chả hiểu gì à. ]

[ Tôi đã nói rồi, chiêu trò lăng xê cả đấy, hôm qua làm long trời lở đất, hôm nay bày đặt sống cuộc đời bình yên, mới mẻ quá đi thôi! Nói đến đây đã hiểu chưa? ]

[ Bái phục đại thần. ]

[ Bái phục đại thần+1 ]

Đặng Triêu thấy antifan lại giãy nảy lên vì bài đăng này, thấy khó hiểu: “Anh Lý, anh đang làm gì vậy?”

“Chả làm gì cả, anh chỉ giải thích bình thường thôi, lát nữa kiểu gì cũng có đám vào spam cho xem, giảm thiểu ảnh hưởng từ vụ việc lần này xuống mức thấp nhất.” Lý Kỳ trả điện thoại cho Kỳ Vũ Thu: “Sau này em không thể tiếp tục làm cái mê tín cổ hủ rành rành ra nữa, biết chưa?”

Kỳ Vũ Thu gật đầu: “Em không làm lộ liễu nữa, em sẽ làm lén.”

Cậu vẫn còn ôm mộng bán bùa trả nợ.

“Anh Kỳ siêu vậy, chắc chắn không giấu được mãi đâu, tài năng nào rồi cũng sẽ được tỏa sáng thôi.” Đặng Triêu không đồng ý với Lý Kỳ, chuyện như vậy có thể giấu được sao?

Lý Kỳ thấy cạn lời với cặp đôi ngu ngốc này, lại nhìn lên trời thở dài.

Khi ký hợp đồng của Trình Vũ gửi tới xong, Lý Kỳ cho cậu rời đi lập tức, anh ấy sợ hai người này nói thêm vài câu thì bệnh tim của anh ấy sẽ tái phát.

Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Lúc đi ra khỏi cửa thì Kỳ Vũ Thu thấy có người ở một góc nhìn về phía bên này, đến khi cậu và Đặng Triêu đang đứng đợi thang máy thì có vài người xô đẩy nhau đi đến.

Giữa nhóm người chen chúc là một chàng trai xinh xắn, trắng trẻo, đôi mắt long lanh to tròn, thật khiến người khác không khỏi cảm thấy thương xót.

Chàng trai nhỏ rụt rè khẽ nhìn Kỳ Vũ Thu, ánh mắt đó như thể nói lên nhiều nỗi oan ức.

Người qua đường nhìn thấy cảnh này, đều mong đợi được xem “drama”, bèn nấp vào một góc. Dù Tề Hàm chỉ là người mới vào nghề, nhưng ỷ có người chống lưng, hắn lấn lướt cả những tiền bối không mấy nổi tiếng.

“Haiz, Tiểu Hàm, hôm nay em nhớ phải chuẩn bị kỹ càng đấy, rất khó giành được vai nam phụ của đạo diễn Thường.” Người phụ nữ đứng cạnh chàng trai là quản lý của hắn, nhìn Kỳ Vũ Thu với vẻ chế nhạo, khoe khoang.

Chàng trai tên Tiểu Hàm này lại rụt rè nhìn Kỳ Vũ Thu, khẽ gật đầu, sau đó quay sang cậu nói: “Anh Kỳ, em xin lỗi, em không cố ý cướp vai của anh đâu.”

Kỳ Vũ Thu không hiểu gì cả, nhìn hắn: “Cậu nói cái gì?”

Đặng Triêu phản ứng nhanh hơn Kỳ Vũ Thu, nghe đến chỗ “vai nam phụ của đạo diễn Thường” thì đã hiểu, vai của anh Kỳ đã bị thằng nhóc này cướp mất, cướp thì cứ cướp đi, còn giả vờ xin lỗi thế này thế nọ, thấy phát gớm!

“Chậc chậc, anh Kỳ, mùi trà xanh ở đâu ra nồng thế? Chắc em chết ngạt mất.”

“Anh!” Vẻ mặt đáng thương, nhút nhát của Tiểu Hàm biến sắc, hắn trợn mắt với Đặng Triêu, một thằng trợ lý quèn mà dám chửi hắn là trà xanh, thằng chủ nó bị mất vai còn chưa nói gì cơ mà!

Quản lý của Tiểu Hàm càng cáu bẳn hơn, Tiểu Hàm nhà bọn họ có thanh thế, có thực lực, tiền đồ vô biên, làm sao đến lượt một thằng trợ lý tự tiện hống hách như vậy, cô ta giơ thẳng bàn tay lên, hung dữ quật mạnh vào mặt Đặng Triêu.

Chát!

Tiếng của cú tát vang lên, nhưng Đặng Triêu không hề hấn gì, mà trên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Hàm lại in dấu một bàn tay to chảng. 

Kỳ Vũ Thu thổi nhẹ vào những ngón tay mới vừa đẩy cánh tay của người quản lý, nói: “Người của tôi mà chị cũng dám đụng vào à?”

Đặng Triêu cảm động chảy nước mắt, anh Kỳ anh thực sự rất ngầu!

Những người xung quanh đều bàng hoàng, động tác của Kỳ Vũ Thu quá nhanh, họ chưa kịp nhìn rõ, cú tát đã đổi hướng!

Tề Hàm ăn một cú tát, không giữ bình tĩnh nổi, nhìn Kỳ Vũ Thu trừng trừng với vẻ đầy oán giận, nói: “Anh đánh tôi!”

Kỳ Vũ Thu bị vu oan, Đặng Triêu cậy có anh Kỳ chống lưng, trợn mắt: “Não cậu có vấn đề à? Rõ ràng là bà chị này đánh cậu mà, ở đây có cả camera giám sát, đừng hòng đổ tội lên anh Kỳ của tôi!”

Tiểu Hàm mắt ngấn lệ nhìn sang quản lý: “Rõ ràng là anh ấy đánh em, phải không chị?”

Người quản lý sợ xanh mặt, nghe hắn hỏi thế liền giơ điện thoại lên: “Là cậu ta đánh đấy, chị có hình này, cậu ta không thể chối!”

Trên màn hình, Tiểu Hàm che mặt nhìn Kỳ Vũ Thu đầy oan ức, đóng vai nạn nhân bị bắt nạt thê thảm.

“Ở đây có camera giám sát, mấy người điên hết rồi à? Muốn đạp anh tôi xuống cũng phải động não tí chứ?” Đặng Triêu cảm thấy phổi mình như sắp nổ tung, đám người này, người nào người nấy đổi trắng thay đen, không sợ gặp quả báo.

“Camera giám sát á? Nó bị hư rồi.” Người quản lý đắc ý cười thầm: “Kỳ Vũ Thu, cậu là một nghệ sĩ vừa hết thời vừa dính scandal, tận dụng chút độ hot cuối cùng để trải đường cho người mới cũng coi như phế vật còn lợi dụng được, sếp tổng có đến cũng không cho cậu xem camera đâu.”

Những người đứng hóng chuyện lặng lẽ lắc đầu, họ đã chứng kiến nhiều trường hợp ỷ thế hiếp người, có tiền chống lưng rồi. Kỳ Vũ Thu không có ô dù, còn dám dây vào Tề Hàm, đúng là không biết tự lượng sức.

Kỳ Vũ Thu rất bình tĩnh, cậu chờ những người này chửi rủa xong, mới lên tiếng: “Mấy người có thời gian đi chửi người khác chi bằng đi lên chùa thắp hương lễ Phật thì hơn, vận đen ám lên mặt cậu rồi kìa, mùi khét đau cả đầu.”

“Tình trạng của tôi bây giờ rất tốt, không cần anh lao tâm khổ tứ, anh cứ lo cho bản thân mình đi.” Tề Hàm nhìn Kỳ Vũ Thu với ánh mắt khinh bỉ, hắn đã có được mối quan hệ với các lãnh đạo của công ty, có được mọi nguồn lực một cách dễ dàng, cuộc sống rất rạng rỡ.

“Thật vậy sao?” Kỳ Vũ Thu cười như không cười: “Để coi, cậu đắc ý được mấy ngày.” 

Từ khi Tề Hàm vào công ty, ai thấy hắn cũng phải nhún nhường ba phần, chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, Tề Hàm không nhịn được, cười khẩy: “Anh cứ chờ bị cấm sóng đi, ngoan ngoãn ngồi ở nhà xem tôi sẽ đắc ý đến khi nào.”

Một nghệ sĩ đã hết thời như Kỳ Vũ Thu, lại không có nguồn lực, không có chống lưng, còn dám lên mặt, để khi về hắn tố cáo lên trên sẽ khiến cậu không nhận được bất kỳ hợp đồng nào.

Mặc dù có vài người đồng cảm với Kỳ Vũ Thu, nhưng họ cũng cảm thấy hiện tại cậu không còn giá trị gì nữa, đúng là người ta có thể khiến cậu bị cấm sóng hoàn toàn chỉ vì để làm cho vui.

​​Tề Hàm chưa nói hết câu​​, cửa thang máy đã mở ra, sếp tổng của Giải trí Tụ Thượng bước ra cùng một người.

“Sếp Tôn, ngài đến đây có việc gì vậy?” Tề Hàm nhìn thấy sếp tổng, lập tức trở mặt, biến thành một chàng trai ngây thơ đáng thương, còn cố tình để lộ khuôn mặt hơi sưng.

Sếp Tôn lạnh lùng, liếc sang hắn rồi nói: “Bu hết ở đây làm gì?”

Người quản lý vội nói: “Kỳ Vũ Thu biết Tiểu Hàm sắp vào vai nam phụ của cậu ấy nên đã nổi điên đánh người, ngài phải làm chủ cho Tiểu Hàm!” 

Tề Hàm bày ra vẻ mặt đáng thương, vẻ như muốn nói rồi lại thôi, nhìn Kỳ Vũ Thu lẩm bẩm: “Em không sao cả, anh ấy cũng không cố ý, em không trách anh ấy.”

Nói xong, hắn liếc sang Kỳ Vũ Thu, vẻ rất khoái chí.

Đám người đứng hóng chuyện đều ghê tởm thái độ giả tạo của hắn, không biết xấu hổ đến mức độ này, không ai có thể bì kịp!

Đặng Triêu chán ngán, nói: “Sếp tổng, họ tự đánh nhau, đánh xong lại muốn đổ thừa lên đầu anh Kỳ của tôi!”

Tề Hàm xì một tiếng khinh rẻ tên trợ lý quèn này, hiện tại tiền đồ của hắn vô cùng rộng mở, sếp tổng nhất định sẽ ủng hộ hắn!

Tuy nhiên, sếp Tôn không quát mắng Kỳ Vũ Thu như hắn đã nghĩ, mà ném cho hắn một cái nhìn sắc lẹm, nói: “Sự việc này chắc chắn có hiểu lầm, cậu hãy đi xử lý khuôn mặt của mình trước đi.”

Sắc mặt của Tề Hàm trở nên xấu xí, hắn chợt nhớ ra, sếp tổng và người chống lưng cho cậu có chút bất hòa, nhưng cũng không đến nỗi để Kỳ Vũ Thu đến chèn ép hắn chứ?

“Sao tôi thấy chuyện này không phải là hiểu lầm nhỉ?” Lúc này, người luôn đứng sau lưng sếp tổng lên tiếng: “Cậu Kỳ là một người tốt bụng, chắc chắn không thể làm ra chuyện như vậy. Sếp Tôn, tôi nghĩ chúng ta nên làm rõ chuyện này.”

Đám người đi tới, những người chưa nhìn kỹ đều cảm thấy người này trông quen quen.

“Ông Cố nói rất có lý, tôi sẽ cho người kiểm tra camera giám sát ngay.”

Vừa nghe sếp tổng gọi “ông Cố”, Tề Hàm đột nhiên nhớ ra hôm qua có người nói, đứa trẻ mà Kỳ Vũ Thu đã cứu là con nhà họ Cố. Trong giới của họ đều tưởng rằng cậu chỉ đang lăng xê.

Nào ngờ, Kỳ Vũ Thu cứu người thật! Sắc mặt Tề Hàm bỗng trắng bệch, bước chân lảo đảo dựa vào tường. Sếp tổng không thể làm phật lòng sếp Cố, nên trong vụ việc này dù là ai có lỗi, cuối cùng người sai chắc chắn sẽ là hắn, ngay cả người chống lưng cho hắn cũng không thể thay đổi được gì.

Vì dù sao chăng nữa, cuối cùng thì hắn cũng không quan trọng bằng những hợp đồng hợp tác với Cố thị. 

Cố Trường Thanh cười đưa tay chào Kỳ Vũ Thu: “Cậu Kỳ, tôi rất biết ơn cậu vì đã cứu Tiểu Hi ngày hôm qua. Tình cờ tôi cũng đang rảnh nên muốn đích thân đến cảm ơn cậu, sẵn có vài việc khác muốn nhờ cậu giúp đỡ.”

Sếp Tôn cũng mỉm cười nói với Kỳ Vũ Thu: “Hiếm khi thấy ông Cố đích thân đến để cảm ơn, có việc gì khác cứ để sau.”

Dĩ nhiên Kỳ Vũ Thu cũng không có ý kiến, thế là Cố Trường Thanh không đến văn phòng ở Tụ Thượng nữa mà theo Kỳ Vũ Thu xuống lầu luôn.

Đến khi mọi người đã đi khỏi, Tề Hàm mới ngồi thụp xuống sàn nhà.

“Tiểu Hàm ơi, giờ phải làm sao đây, hay là em đi tìm sếp Lý thử?” Quản lý của hắn hoảng loạn.

Tề Hàm vội vàng bò dậy, nói: “Đúng rồi, chưa biết chừng sếp Tôn chỉ nói vậy thôi chứ không làm gì em đâu, em sẽ đi thử vai trước, khi nào về đi tìm anh Lý, anh Lý sẽ không để em gặp rắc rối đâu!”

Dù nói vậy nhưng Tề Hàm lại hoảng sợ tột cùng, ước mơ làm minh tinh của hắn mới chỉ bắt đầu, làm sao có thể kết thúc như vậy được?

Quản lý đỡ Tề Hàm dậy và rời đi luôn.

Những người hóng chuyện sốc trước tình tiết của vụ việc đến mức không ngậm được mồm.

Đó là Cố Trường Thanh, là nhân vật mà người trong Giải trí Tụ Thượng vẫn luôn muốn gặp nhưng không thể, lại đích thân đến nói đỡ cho một minh tinh nhỏ như Kỳ Vũ Thu!

“Quả báo đến quá nhanh, thực sự là không thể nào lường trước được.”

“Tề Hàm toi rồi, Kỳ Vũ Thu cứu con trai của sếp Cố, cậu ta sắp phát triển rồi.”

Lý Kỳ mở cửa bước ra ngoài, nhìn thấy mọi người đều tập trung ở khu vực pha trà, anh ấy đi ngang qua mới nghe hiểu, trong lúc anh ấy không biết gì, lơ đễnh một chút là Kỳ Vũ Thu lại trở thành một cái tên làm mưa làm gió, còn vớ được một mối ngon như Cố Trường Thanh!

Anh ấy cảm thấy với tình hình của Kỳ Vũ Thu hiện giờ, cậu nên được phép tự do phát triển, anh ấy không quản nổi cậu được nữa!

Trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Lý Kỳ trở về phòng làm việc với ly trà kỷ tử trong tay, ngoài mặt tỏ ra bình thản nhưng trong lòng tê tái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play