Lúc này, tin tức đã đến tai Yến Quốc Hoài ngồi trên đường đến bến tàu với khuôn mặt tái nhợt.
Hắn đi cùng với một trợ lý trẻ hơn và Tôn Thư Tú.
Bên trong xe không khí áp lực đến nổi làm người không thở được.
“Từ Thanh đâu?”
hắn lạnh giọng hỏi một câu.
một người trợ lý bên cạnh hắn mặt khác đã sớm sợ tới mức lưng rét run, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời:
"Từ nãy đến giờ, cuộc điện thoại của trợ lý Từ vẫn chưa gọi được.”
Yến Quốc Hoài nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này,
“Gọi lại!”
“Vâng ạ”
Thời gian trôi qua từng chút một.
Điện thoại của Từ Thanh vẫn không có người trả lời.
Trợ lý nhìn Yến Quốc Hoài đang ngồi trước mặt, trong lòng suýt chút nữa khóc.
Cái này gọi là có chuyện gì!
Anh ta ngẩng đầu lên và lén lút gửi tín hiệu cầu cứu cho Tôn Thư Tú, người đang ở bên cạnh Yến Quốc Hoài.
Tôn Thư Tú lúc này làm bộ làm tịch ghé vào bên tai ông ta,
"Quốc Hoài, ông không phải phái hắn đi theo dõi Cửu Nhi có lén thả tên nằm vùng kia hay không sao?
Có lẽ là xảy ra chuyện gì, cho nên hắn mới không nghe điện thoại?"
Sau lời nhắc nhở này, Yến Quốc Hoài ngay lập tức lấy điện thoại di động ra và bấm gọi.
Sau một thời gian dài chờ đợi, vẫn không có âm thanh nào vang lên.
Sau khi cúp điện thoại, hắn nghe thấy Tôn Thư Tú hỏi:
“Thế nào, có phải Diêm Mộc đang nghe điện thoại không?”
Bà ta đang ngồi một góc tối ở trong chiếc xe, với ánh sáng lạnh lẽo và một sự mong đợi nào đó hiện lên trong mắt bà ấy.
Yến Quốc Hoài vẻ mặt căng thẳng nói:
"Không ai trả lời.”
Tôn Thư Tú đáy mắt bắn ra một tia vui mừng.
Không ai nghe điện thoại hẳn là Từ Thanh đắc thủ!
Bà mừng rỡ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn như cũ giả vờ nghi hoặc, hỏi:
"đang êm đẹp sao tự nhiên hai người này đều không nghe máy, lỡ như lúc nãy tàu nổ tung cùng với họ...”
Tôn Thư Tú càng nói, sắc mặt Yến Quốc Hoài càng thêm khó coi.
Hắn lập tức nhớ tới một tuần trước lúc Yến Cửu đưa tin tức đã thỉnh cầu với hắn có thể buông tha cái tên nằm vùng kia hay không.
_ _ _
Tuy không nói gì nhiều sau khi bị từ chối lần nữa, nhưng Từ Thanh mấy ngày trước đã âm thầm bẩm báo nha đầu này dám bí mật mua chuộc một người lái đò và lên kế hoạch thả người đi.
Vì thế, hắn liền lệnh cho Từ Thanh đêm nay trước khi con thuyền xuất phát cố gắng quan sát Yến Cửu, nhìn xem cô rốt cuộc có thể làm ra chuyện phản bội mình hay không.
Kết quả không nghĩ tới……
“Lập tức tăng tốc độ nhanh hơn!”
Yến Quốc Hoài quát lớn một tiếng, tài xế phía trước liền giật mình một cái, đột nhiên một chân đạp ga, xe tức khắc chiếc xe chạy như bay mà lao đi.
Chờ lúc Yến Quốc Hoài đến bến tàu, bên ngoài các loại xe cứu hỏa cùng với các loại xe cứu thương thay nhau bóp còi, cũng như các phóng viên và tay săn ảnh từ nhiều tòa soạn khác nhau, vây quanh cửa.
Thoạt nhìn, có vẻ như có gì đó không ổn.
Điều này khiến vẻ mặt của ông càng ngày càng trở nên lạnh lùng.
Tài xế lập tức quay đầu từ cửa sau vòng đi vào.
Tiến bến tàu, Yến Quốc Hoài cùng Tôn Thư Tú đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Bến tàu ban đầu bị đánh nổ đến mức chỉ còn lại đống đổ nát và đống đất đá, thậm chí các nhà kho gần đó cũng bị ảnh hưởng.
Các nhân viên và cảnh sát thay phiên ồn ào, ầm ĩ lui tới.
Quản sự với ánh mắt sắc bén đã nhìn thấy Yến Quốc Hoài vội vàng tới chào hỏi,
"Chủ tịch.”
“Có nhân viên thương vong hay không?”
“Hiện tại, tạm thời tổng cộng tìm thấy sáu loại mảnh xương người khác nhau đã được tìm thấy. Ba người trong số họ đã được xác định là người của chúng ta. Ba người còn lại chưa được phát hiện, nhưng chiếc huy hiệu nhỏ này đã được tìm thấy xung quanh bến tàu.”
Người quản sự đưa huy hiệu cho Yến Quốc Hoài, và Tôn Thư Tú ngay lập tức nghiêng người để xem xét.
vừa nhìn thấy, trong mắt bà hiện lên một tia đầy vẻ thanh công.
Đây là huy hiệu của Yến Cửu!
Việc tìm thấy huy hiệu này trong đống đồ của người chết không cần nói cũng biết!
Có vẻ như Từ Thanh đã thành công!