QUÂN GIA THẦN BÍ CỰC KÌ CƯNG CHIỀU VỢ YÊU

Chương 8- Một Món Quà Tuyệt Vời(3-4)


1 tháng

trướctiếp

Yến Cửu nhìn đám người kia lên thuyền, sự tươi cười dần dần thu lại.

Ánh trăng mờ ảo rơi trên khuôn mặt thanh tú của cô, nhuốm chút thần bí và lạnh lùng.

Đầu tiên cô ấy lấy điện thoại di động ra và gửi một đoạn tin nhắn.

Sau đó, co rút con dao găm từ thắt lưng ra và đâm vào cánh tay của mình một cách dứt khoát.

Cô đâm thật sự không nhẹ, máu tức khắc tuôn ra.

Nhưng khuôn mặt cô trông như bình thường không có chuyện gì xảy ra, rất binh thản.

Chờ nửa tiếng đồng hồ, từ xa có một chiếc ô tô chạy tới.

Người nọ vừa xuống xe, liền dò hỏi:

“Không biết đại tiểu thư tìm tôi gấp như thế là có chuyện gì sao?”

Yến Cửu nhìn Từ Thanh, hai người đã không gặp nhau mới hơn một tuần, trong lòng không khỏi xuýt xoa hiện lên nụ cười lạnh.

Nhưng trên mặt cô lại giả vờ bày ra một bộ dạng vô cùng nôn nóng,

"trợ lý Từ, tôi dựa theo phân phó của anh đem tất cả thuốc nổ cuối cùng đều bỏ vào trong. Nhưng không ngờ tôi đã gặp vài người không rõ thân phận!

tôi không dám tùy tiện cử người vào trong, nhưng tôi sợ rằng thân thủ không đủ, hay là anh cử người của Yến thị đến để xem xét thử đi? "

Từ Thanh, người này rốt cuộc đã ở bên cạnh Yến Quốc Hoài làm tay chân nhiều năm như vậy, tâm tư rất cẩn thận,

"làm thế nào đang êm đẹp lại có người thân phận khả nghi đi vào?”

“Tôi cũng không biết, có thể đám thủ hạ của chúng ta tay chân không sạch sẽ, nghi rằng lô thuốc nổ là súng ống đạn dược, tưởng có thể trộm nên tới?”

Yến Cửu ra vẻ hoảng loạn mà dò hỏi.

Từ Thanh suy nghĩ một chút, đại khái là không muốn kinh động quá nhiều người,

"Nếu nói như vậy, thì không cần thiết phái người của Yến thị tới, đại tiểu thư cùng tôi cũng đủ giải quyết bọn ăn trộm này.”

Yến Cửu lúc này rất là khó xử mà cúi đầu, mắt nhìn cánh tay chính mình, 

"nếu ta có thể động thủ, cũng sẽ không tìm kiếm trợ lý Từ hỗ trợ.”

Từ Thanh nhìn xuống thì thấy tay áo của cô đã thấm đầy máu.

“Đây là…"

“Lúc tôi vào bắt người đã bị thương, thật sự không có biện pháp nào nữa, nếu không, tôi sẽ không nóng lòng như vậy để nhờ anh giúp đỡ."

Từ Thanh thấy sắc mặt cô tái nhợt, xác định giống như là bộ dáng mất máu quá nhiều, liền cau mày nhăn lại.

Yến Cửu không lộ chút tâm tư nào ngầm chêm vào thêm một liều thuốc,

“trợ lý Từ, lô thuốc nổ này đêm nay cần tới cửa khẩu mới có thể cho nổ, Nếu vượt trước kế hoạch, kế hoạch của cha tôi sẽ mất sạch."

Lời này quả nhiên làm Từ Thanh cả kinh, lập tức trầm giọng nói:

“Vậy làm phiền đại tiểu thư ở chỗ này canh gác, tôi đi vào xem trước, đến lúc đó sẽ có người tới đây hỗ trợ.”

“Được rồi, vậy xin cảm ơn anh.”

Khi bóng dáng của Từ Thanh bước vào trong tàu, Yến Cửu nhanh chóng trút bỏ sự bồn chồn và hoảng sợ, tìm một nơi tránh gió để đứng trú ẩn .

Từ trong đêm tối, mặt biển nơi xa truyền đến từng trận tiếng sóng, yên lặng dị thường.

cô nhìn con thuyền kia, cười khẽ từ trong túi móc ra một điếu thuốc, ngậm ở khóe miệng, đồng thời lấy ra bật lửa, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái…

“Bùm…”

Đột nhiên, trên bến tàu truyền đến một tiếng vang lớn, sau đó là những đám cháy khắp nơi.

Ánh sáng chói lọi và làn sóng nóng như thiêu đốt ập đến và đánh thức mọi người.

“Nổ rồi!

nổ mạnh rồi!

mau cứu hoả, mau cứu hoả!”

“Mau gọi điện thoại cho cứu hoả đi!”

“Kho hàng, kho hàng cũng cháy, mau dập tắt lửa, mau…”

Nghe những thanh âm đó không ngừng liên tiếp, Yến Cửu tránh ở nơi xa chậm rãi hút điếu thuốc, một mình thưởng thức một màn ầm ĩ trước mắt.

Nhìn con tàu cháy rực cả bầu trời, cô không khỏi nghĩ ngọn lửa đêm đó cũng đang chiếu sáng một nửa bầu trời thế này sao?

Nếu đúng như vậy thì quả thực là rất đẹp.

Đặc biệt với ngọn lửa của máu, nó lại càng đẹp đến nghẹt thở.

Khói giữa các ngón tay cô cháy dần theo thời gian.

Một lúc sau, điện thoại trong túi cô rung lên.

Cô lấy điện thoại ra, nghe thấy người bên trong nói:

“Người đã bị đưa đi, không nguy hiểm đến tính mạng.”

“được.”

Cúp điện thoại xong, Yến Cửu thẳng tay ném điện thoại xuống đáy biển.

Đây là điều cuối cùng cô có thể làm cho A Khôn.

Nhìn ngọn lửa sáng rực với đôi mắt lạnh lùng, khóe môi Yến Cửu khẽ nhếch lên nhưng lại mang theo sự lạnh lùng vô tận.

Buổi lễ bắn pháo hoa lớn này nên được coi như một món quà tuyệt vời để kỷ niệm sự trở lại của cô.

Yến Quốc Hoài, Tôn Thư Tú, các người có ngạc nhiên không?

Cô đem tàn thuốc ném ở trên mặt đất, nhẹ nhàng nghiền một cái.

Sau đó liền xoay người lao vào trong hỗn loạn kia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp