Đêm lạnh như nước.
Trong khoang thuyền tối tăm có tiếng gầm rú vang vang, chỉ nhìn thấy một người đang nằm ở nơi đó, tay chân bị buộc chặt.
Trên đầu bắt đầu cảm thấy đau đớn làm người nằm trên mặt đất chậm rãi mở mắt tỉnh lại.
“Đại tiểu thư.”
Đột nhiên một thanh âm lạnh nhạt vang lên.
Nằm trên mặt đất, Yến Cửu mở mắt tỉnh táo lại, lại phát hiện bản thân mình tứ chi đều bị trói chặt, cô khiếp sợ nói:
"Từ Thanh, ngươi làm gì ở đây?”
Từ Thanh trên cao nhìn xuống mà nhìn cô,
“Phu nhân nói được quả nhiên không sai, tuy rằng năm đó cô là vì đánh cắp tin tình báo mà nữ giả nam trang tiến vào quân đội, nhưng rốt cuộc cô đã ở quân đội quá lâu, trong lòng tất nhiên đã quên mất thân phận của chính mình, lần này làm bộ đội nằm vùng ẩn núp ở Yến thị, còn dám lén đem tên nằm vùng chung kia đưa đi.”
Yến Cửu trong lòng nhảy dựng, quả quyết phủ nhận:
“Tôi không có!”
“Nếu không có, đại tiểu thư vì cái gì muốn lén lút làm trái mệnh lệnh, muốn đem tên chiến hữu A Khôn của mình thả đi?
lão gia rõ ràng đã nói qua, hắn là tên nằm vùng, nhất định phải chết!”
Đối mặt với từng lời chất vấn của Từ Thanh, Yến Cửu nhất thời nghẹn lời.
Từ Thanh lạnh lùng chốt lại:
“Cho nên, cô vẫn là phản bội Yến thị.”
“Tôi không phải……”
“Có phải hay không đều đã không còn quan trọng nữa, tóm lại con thuyền chứa đầy thuốc nổ này sẽ đúng giờ vận chuyển đến cửa khẩu, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, tất cả đều nên kết thúc.”
Yến Cửu thần sắc khẽ biến,
"Ngươi có ý gì?”
“cô phản bội Yến thị trước, cho nên cô đã vô dụng, đến lúc đó cô liền cùng con thuyền này đi đến cửa khẩu đi.”
lời này của Từ Thanh rốt cuộc làm Yến Cửu phục hồi tinh thần lại, cô không thể khống chế cơn giận liền trở nên kích động giãy giụa,
“đây là các ngươi cố ý!
Cố ý giăng bẫy gài hại tôi!”
Cái gì mà phản bội, cái gì lén lút làm trái mệnh lệnh!
Này căn bản là bọn họ tính kế đã tính kế rất tốt, chỉ để chờ cô rơi vào bẫy mà thôi!
Nếu không, sao Từ Thanh lại có thể trùng hợp có mặt ở đây vào lúc nửa đêm!
Đối với chuyện này, Từ Thanh cũng không phủ nhận,
“Phu nhân nói, kỳ thật cô đã chết, cũng coi như là liệt sĩ, mà không phải gian tế, ít nhất là giữ lại thanh danh cho cô.”
Thanh danh?
Chó má thanh danh chết tiệt!
_ _ _
Cô bị cha ruột ném vào cửa quân đội khi mới mười tuổi, qua nhiều năm, ông ta tìm mọi cách, thậm chí dùng cả mẹ cô để ép cô tiết lộ cơ mật cho ông ta.
Lần này quân đội đem cô sắp xếp vào ở Yến thị, vì để có thể ở cửa khẩu bắt cả người lẫn tang vật, bắt hết cả đám người dùng thuyền vận chuyển súng ống đạn dược.
Nhưng cô lại một lần bị cha ruột cưỡng ép, vẫn là bất đắc dĩ nói ra tin tức.
Cha cô lập tức quyết định đem khoang thuyền chứa đầy súng ống đạn dược tất cả đều đổi thành thuốc nổ, sau đó lại tiếp tục vận chuyển đến hướng cửa khẩu, toan tính nổ chết hết quân mai phục tại cửa khẩu.
Mấy ngày nay cô càng nghĩ càng không đành lòng, dù sao những người đó đều là anh em chiến hữu cùng vào sinh ra tử với cô!
Vì thế, cô nhân cơ hội này lén lút muốn đem A Khôn đưa đi, bảo toàn cho hắn một mạng, đồng thời, cũng có thể đủ thời gian cứu lại đám người kia, các binh lính đang mai phục tại cửa khẩu.
Cô lại không nghĩ lần này mình bị bọn chúng tính kế!
“Còn có, phu nhân nói cảm ơn cô mấy năm nay làm gạch lót đường, làm nhị thiếu gia có thể đi theo lão gia hết lòng học tập rất tốt. Vì thế cả mẹ ruột của cô cùng chiến hữu, cũng sẽ lập tức ra đi theo cô, cho nên cô cứ yên tâm đi.”
Từ Thanh nói xong câu đó sau liền xoay người rời đi.
Nhưng sắc mặt Yến Cửu lúc ngày lập tức trở nên vặn vẹo.
Mẹ!
Chiến hữu!
cô cả đời này đến chết cũng không có khả năng cứu được mẹ ra, còn mang ơn quân đội, liên lụy đến chiến hữu cùng thiệt mạng, cô rơi xuống một cái kết cục như thế cũng coi như là tự làm bậy không thể sống!
Nhưng là……
“Yến Quốc Hoài, Tôn Thư Tú, các ngươi này một đôi tiện nhân, đồ khốn chết tiệt, tiện nhân!
ta Yến Cửu thề, nếu có kiếp sau, ta nhất định giết hết các người, huỷ hoại toàn bộ Yến thị!”
Mang theo tiếng nguyền rủa sắc nhọn chói tai này, “Phanh ——”
Một tiếng vang lớn kêu lên.
bầu trời đầy ánh lửa đẹp mê hồn và lộng lẫy, cơ hồ chiếu sáng gần một nửa bầu trời.
*
Trời mưa cuối mùa thu, tí tách tí tách không ngừng.
bên tai Yến Cửu nghe rõ ràng tiếng mưa rơi, kỳ quái mà mở bừng mắt dậy.
_ _ _
Đây là một không gian tối tăm đầy hạn chế.
Cô nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình ở trong một chiếc xe.
Hả?
cô không phải đã chết sao?
Làm thế nào cô có thể ngồi trong một chiếc xe hơi.
Thật kỳ lạ, khi cánh cửa xe bên cạnh mình đột nhiên bị mở ra.
Nước mưa bị gió tạt vào trong.
Yến Cửu ngẩng đầu, liền thấy người trước mặt hẳn là người được cho là đã cùng chết với cô, A Khôn đang đứng ở ngoài cửa xe, kêu cô một tiếng:
"anh Cửu.”
Hắn xuất hiện làm Yến Cửu trong lòng chấn động, cả người đều run lên.
“anh Cửu, anh ngủ dậy rồi sao?
anh có muốn đi xem hai thằng nhãi ranh bán đứng anh hay không, chúng đang ở bên trong……”
Nhưng hắn chưa nói hết câu, liền thấy Yến Cửu đột nhiên ôm chặt lấy hắn một phen, vẻ mặt không kìm chế được kích động:
“còn sống là tốt, còn sống là tốt……”
Còn sống là tốt?
Đây là ý gì?
A Khôn không hiểu ý nghĩa của những lời này, và chỉ cảm thấy anh Cửu thức dậy có vẻ khác với mọi khi.
“Anh Cửu, anh gặp ác mộng à?”
Một lúc sau, có một giọng nói nặng nề, nghẹn ngào vang lên,
"phải, tôi gặp ác mộng.”
A Khôn không hiểu.
Đội trưởng của hắn ngày ngày kiêu ngạo như vậy đến mức không ai bì nổi, làm sao có thể sợ hãi một cơn ác mộng nhỏ bé?
Nhưng sau đó anh cảm thấy rằng đội trưởng có thể sợ hãi như thế này, và đội trưởng anh ấy gần như đã khóc, nhất định là ác mộng cực kì đáng sợ.
“Không sao đâu, anh Cửu, ác mộng không có gì ghê gớm, chỉ cần anh tỉnh lại thì sẽ không có chuyện gì nữa.”
A Khôn khô khan an ủi cô một câu.
Nhưng…
Ác mộng khi tỉnh lại thực sự không tồn tại sao?
Yến Cửu hồi tưởng cảm giác lúc ấy một thuyền chứa đầy thuốc nổ đã nổ mạnh…
Chỉ cảm thấy khắp người bên trong tản ra nhiệt độ nóng rực cùng đau đớn.
Cái loại cảm giác đau đớn ấy khắc vào trái tim, cố gắng xua đuổi thế nào cũng không đi.
Cho nên vậy là cô đã được là trọng sinh?
Khi ý thức này đi vào tâm trí, Yến Cửu buông lỏng tay, biểu tình dần dần bình tĩnh trở lại.
Một ít nước mưa từ ngoài cửa xe tràn vào, dính ở trên ống quần , ướt đến nỗi vải quần dán hết lên cẳng chân cô.
A Khôn chưa bao giờ thấy một đội trưởng bình tĩnh như vậy.
thật ra là rất ít khi nhìn thấy.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy, bọn họ trong đội ngũ liền không ai dám nói chuyện, thậm chí họ thở còn không dám thở mạnh.