Lục Triều Triều ghé vào lưng của tam ca.

Lục Nguyên Tiêu hiểu rõ vị trí của hạ nhân trong phủ, dẫn Lục Triều Triều đi vòng vèo tránh né hạ nhân.

Khi sắp bước ra khỏi nội môn, Lục Triều Triều đột nhiên đứng thẳng người.

"Triều Triều đừng nhúc nhích, cẩn thận ngã xuống!" Lục Nguyên Tiêu hoảng sợ, muội muội đột ngột đứng dậy suýt thì ngã rồi.

Lục Triều Triều lại hít hít mũi.

"A..." Nàng chỉ vào bên phải khu vườn.

Nơi này khá vắng vẻ, ít người tuần tra. Đây là nơi hẻo lánh nhất trong nội viện phủ Trung Dũng Hầu.

Lục Nguyên Tiêu biểu lộ kinh ngạc, vô thức hạ giọng: "Nơi này... là Minh Đức Uyển."

"Là sân của đại ca."

"Sau khi đại ca xảy ra chuyện, huynh ấy sống một mình trong viện để dưỡng thân. Huynh ấy đã đuổi tất cả nha hoàn trong viện đi, cũng không cho người vào dọn dẹp, khiến cho nơi đây trở nên hoang tàn." Cậu sinh ra khi đại ca đã gặp chuyện.

Năm đó, cậu thường xuyên nghe người ta nhắc đến đại ca anh tuấn tài ba.

"Đây là cấm địa trong phủ, đại ca sẽ tức giận. Phụ thân và nương cũng không dám quấy rầy huynh ây." Lão thái thái lại càng dặn dò không được nhắc đến hắn.

"Sau khi đại ca tàn tật, tính tình trở nên rất hung dữ." Bên ngoài cũng bắt đầu lan truyền tin đồn đại ca tàn ác và điên loạn.

Lục Nguyên Tiêu có chút sợ hắn.

Lại thấy vẻ nôn nóng trên mặt Lục Triều Triều, nàng thẳng thắn chỉ vào cổng Minh Đức Uyển. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

【Có mùi tanh của máu, có mùi tanh của máu, mau đi xem đại ca!】 Lục Triều Triều chỉ vào cổng, lòng tràn đầy lo lắng.

Trong nguyên tác, bi kịch của huynh đệ nhà họ Lục chỉ được miêu tả sơ lược.

Nhưng khi thực sự đặt mình vào hoàn cảnh đó, mới có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng tột cùng.

Lục Nguyên Tiêu hoảng sợ giật mình, cậu biết muội muội có chút kỳ diệu.

Trong lòng nhớ thương đại ca, bất chấp sợ hãi, cậu vội vàng muốn đẩy cửa Minh Đức Uyển.

Cổng Minh Đức Uyển đóng chặt, cậu gõ cửa thình thịch nhưng không có ai hồi âm.

"Không xong rồi, đại ca không có người hầu hạ, trong phủ gã sai vặt đều bị đuổi đi từ lâu rồi." Nghe nói, bên người huynh ấy chỉ còn lại một gã sai vặt hầu hạ.

Ban đêm, hạ nhân lén lút quét dọn trong phủ, hừng đông liền rời đi.

Lục Triều Triều thầm nghĩ, có lẽ tâm đại ca đã chết từ lâu nên mới muốn tự giam mình trong phủ.

Lúc này, ngửi thấy mùi tanh nồng nặc trong không khí, Lục Triều Triều càng thêm nóng ruột.

Nàng giơ ngón tay nhỏ chỉ vào chân tường, Lục Nguyên Tiêu trợn tròn mắt: "Chui..Chui…Chui lỗ chó??!!?"

"Không được, sĩ khả sát bất khả nhục*! Người đọc sách sao có thể chui lỗ chó?!"

*“Sĩ khả sát, bất khả nhục”, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục là câu nói có xuất xứ từ cuốn “Lễ ký. Nho hành”. Nguyên văn câu đó là: “Nho hữu khả thân nhi bất khả kiếp dã, khả cận nhi bất khả bách dã. Khả sát nhi bất khả nhục dã”, nghĩa là đối với nho sĩ chỉ có thể thân cận mà không thể uy hiếp, chỉ có thể gần gũi mà không thể ép buộc, chỉ có thể giết họ mà không thể làm nhục họ

(Nguồn trithucvn.co)

Một lát sau.

Lục Nguyên Tiêu rón rén chui qua lỗ chó, vừa lẩm bẩm vừa chui: "Người đọc sách chui lỗ chó, sao có thể gọi là lỗ chó được? Ngày khác ta sẽ dán một cái biển 'động Trạng Nguyên'."

Lục Nguyên Tiêu đầy đầu cỏ dại, kéo muội muội ra khỏi lỗ chó.

"Muội chui chậm quá." Cậu ôm muội muội vào lòng.

Hai người đi thẳng vào nội viện.

Bên trong phủ hoang vu lạnh lẽo, khắp nơi đều lộ ra vẻ tĩnh mịch.

Ở đây đã từng được hưởng những đãi ngộ tốt nhất, giờ đây… lại trở thành nơi cấm kỵ.

Lục Triều Triều chỉ tay, Lục Nguyên Tiêu không chút do dự chạy như điên về hướng bên trái.

Cậu bé mập mạp chạy đến mức mồ hôi đầy đầu.

Tiến đến gần cánh cửa kia, Lục Nguyên Tiêu cũng ngửi thấy mùi tanh nồng nặc của máu. ( truyện trên app T Y T )

Trong lòng cậu run lên, cách vài cánh cửa mà Triều Triều sao lại có thể ngửi thấy mùi máu được?

Như thế này cũng quá là ảo ma rồi!

Rầm!!

Lục Nguyên Tiêu đột ngột phá tung cánh cửa lớn, mùi tanh nồng nặc ập vào mặt.

"Ọe..." Ngửi thấy mùi máu, Lục Nguyên Tiêu nôn khan một tiếng. Ngay sau đó, trước mắt cậu hiện ra một màu đỏ rực, một luồng hơi lạnh liền chạy dọc sống lưng của cậu.

Dưới tầm mắt của Lục Nguyên Tiêu, tất cả đều nhuộm một màu đỏ tươi.

Chói mắt, đỏ thẳm một màu đầy thê lương.

"Đại ca!!"

Máu đặc quánh chảy từ người thiếu niên đang nằm trên giường, lan ra khắp sàn nhà, tí tách, tí tách đọng lại thành vũng.

Chân Lục Nguyên Tiêu dừng lại trên vũng máu, để lại hai hàng dấu chân bằng máu.

Thiếu niên sợ hãi run rẩy, cõng Lục Triều Triều, tay cũng run rẩy.

Trên giường, thiếu niên mặc áo xanh nhắm mắt nằm yên, tay gục xuống mép giường, máu tươi nhỏ giọt xuống.

"Đại ca, tự sát!" Lục Nguyên Tiêu nói lắp bắp, cả người mềm nhũn, suýt ngã vào người đại ca.

"Đại ca đại ca... Oa oa hức, nương!! Phụ thân! Mẫu thân!! Mau đến đây!!" Lục Nguyên Tiêu chưa bao giờ trải qua cảnh tượng kinh hoàng như vậy, loạng choạng bước tới.

Cậu duỗi tay sờ đại ca, người đại ca lạnh toát, Cậu run rẩy không ngừng.

Lục Triều Triều cũng bị cảnh tượng này kích động mạnh mẽ.

Thiếu niên trên giường có khuôn mặt như tranh vẽ, giống như tiên giáng trần. Nhưng lại đầy vẻ u sầu, không còn sức sống. Hắn tuy còn sống, nhưng tâm hồn đã chết.

Huynh ấy đã từng là người đứng trên biết bao nhiêu người bằng tài hoa của mình, bây giờ lại ngã xuống vũng bùn đầy tối tăm và bụi băm. Sự thay đổi đột ngột này khiến ai cũng không thể chấp nhận được.

[Ngu ngốc, mau lấy khăn lại đây bịt miệng vết thương cho đại ca. Mau lên!] Lục Triều Triều không ngừng nôn nóng thúc dục.

Lục Nguyên Tiêu đặt nàng ở trên giường, tay run rẩy lục tìm khăn tay. Vừa khóc nức nở vừa run lập cập vội vàng dùng khăn tay bịt miệng vết thương của đại ca lại.

“Đại ca, đại ca, huynh đừng chết. Huynh mà chết rồi chúng ta phải làm sao bây giờ? Hu hu, đại ca, đệ rất sợ hãi…. Hu hu… Nương đâu rồi, nương mau trở lại đi…. Oa hu hu..hức hức…” Cậu khóc nấc lên, tay thì không ngừng gắt gao buộc chặt khăn tay.

“Một lũ đáng chết! Gã sai vặt của đại ca đâu??” Lục Nguyên Tiêu đỏ hoe đôi mắt tức giận hỏi.

Mẫu thân cũng rất sợ đại ca vì sự bất hạnh này mà nghĩ quẩn nên đã để lại bên người huynh ấy một gã sai vặt.

Giờ phút này trong tay đại ca lại đang nắm chặt một mảnh sứ vỡ bén nhọn dính đầy vết máu.

“Đại ca, đại ca à, huynh không được chết… Hu hu huynh mà chết rồi thì ai làm chỗ dựa cho mẫu thân, ai giúp chúng ta được…” Lục Nguyên Tiêu không ngừng ngào khóc đến đứt từng khúc ruột.

Lục Triều Triều lén nhìn cậu một cái rồi lập tức đưa một ngón tay vào miệng, cắn mạnh xuống!

Ở thế giới kia nàng vốn tích cóp được một thân công đức, lại còn có linh khí hộ thân, nói máu của nàng ở đây là thần dược cũng không nói điêu.

Nhưng gặm gặm mãi…

Lục Triều Triều bàng hoàng ngơ ngác nhìn ngón tay chỉ toàn là nước miếng, vẻ mặt không thể tin được.

Ai da, nàng quên mất mình chưa có răng.

Nàng chỉ đành meo meo mò móng vuốt nhỏ đến bên cạnh mảnh sứ ở gần đó rồi cọ ngón tay vào, đau đến nhe răng trợn mắt.

Một giọt máu tươi trào ra mang theo những tia kim quang nhỏ vụn.

Bé con liền vội vàng đưa ngón tay nhét vào miệng của đại ca.

Trời ạ, một giọt cúng không được lãng phí!

Máu của nàng dù chỉ một giọt cũng là tinh quý.

Giờ phút này, bầu trời cuồng phong gào thét, sấm chớp đùng đùng, một con đường lớn rực rỡ ánh kim quang hiện ra nơi chân trời. Ánh sáng kim quang rải khắp đại địa, khiến cho cây cối sinh trưởng mạnh mẽ, chỉ trong chớp mắt, cả kinh thành đã nở rộ muôn hoa.

Bách tính náo nhiệt bước ra khỏi nhà, chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu này, không khỏi quỳ xuống vái lạy.

Đại ca sắc mặt tái nhợt, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng đang dần hồng hào trở lại.

Lục Triều Triều đưa ngón tay ra, lén lút thoa nước bọt lên người đại ca.

Làm bộ không có việc gì rồi thu hồi móng vuốt nhỏ bụ bẫm mập mạp.

"Hu hu hu, đại ca đã chết rồi, ai sẽ làm chủ cho nương? Phụ thân nuôi ngoại thất, nương sẽ tức chết." Lục Nguyên Tiêu vừa khóc vừa xì mũi, nước mắt nước mũi dàn dụa.

Lục Nghiên Thư từ từ mở mắt ra, vừa nghe thấy câu nói này.

[Uống máu ta, Diêm Vương cũng không dám thu huynh, ha ha... Diêm Vương còn phải tự mình đến đưa huynh trở về.] Tiểu Triều Triều lẩm bẩm nói thầm.

Theo nguyên tác, Lục Nghiên Thư lúc này đã tự sát, được thái y cứu sống và hồi phục.

Nhưng cũng để lại vết thương nặng.

Lục Nguyên Tiêu khóc nức nở, hoàn toàn không chú ý đến câu nói này.

Lục Nghiên Thư chỉ cảm thấy cổ họng có mùi tanh, nhưng mùi tanh này cực nhạt, lại mang theo hương cỏ xanh thoang thoảng, phảng phất...

Mang theo sức sống và sức mạnh vô tận.

Rõ ràng, hắn cảm thấy toàn thân mình đang dần dần bị rút cạn, rõ ràng hắn cảm thấy mình đang dần ngừng thở, nhưng hiện tại...

Tứ chi giật giật.

Một luồng nhiệt lượng từ trên xuống dưới lan tỏa, ngay cả đôi chân đã lâu không cảm nhận được cũng cảm thấy ngứa ran.

Cổ tay bị thương cũng không đau nữa??!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play