Lửa, lửa, lửa, trong đầu của Trình Tiểu Băng hiện lên những hình ảnh vô cùng khủng khiếp. Dường như sức nóng được tái hiện trên làn da vốn đang lạnh lẽo của cô.

“Lửa, cháy.” Trình Tiểu Băng bắt đầu thở dốc, mồ hôi chảy đầy trên trán, kí ức kinh hoàng đang từ từ kéo về.

“Em ổn chứ? Nếu không chịu đựng được thì cứ quên đi. Anh sẽ nhờ bác sĩ Trương giúp, hoặc sẽ thuê một nhà thôi miên tới khóa kí ức đó lại.” Hàn Phong lại gần nói, anh không muốn nhìn cô đau khổ.

Trình Tiểu Băng hét lớn một tiếng khiến Hàn Phong giật mình, anh lo lắng nói “Đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ em đã an toàn, không ai làm hại em được, không còn đớn đau nữa.”

Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, cô nhìn anh và nói “Em không sao. Cũng không cần phải để em quên đi, em có thể chấp nhận được kí ức này.”

Một đoạn kí ức ngắn hiện lên trong đầu cô. Đó là lần đầu tiên cô gặp Hàn Phong, cũng không phải sự kiện vui vẻ gì.

Điều xa nhất cô nhớ được là mình đang nằm dưới đất, tay chân bị trói bởi các sợi dây vải. Một dáng người mờ mờ đằng xa đang rải giấy báo xuống đất. Đầu cô đang đau và mắt cô đang mờ, Trình Tiểu Băng cố gắng thế nào cũng không nhìn rõ được người đó là ai. Cô cứ trong trạng thái mơ hồ như thế.

Đến lúc nhận thức lại thì cô đã thấy xung quanh rực sáng, không khí trở nên nóng bức khó chịu. Chuyện gì vậy? Bản năng sinh tồn đã khiến đầu óc cô hoạt động trở lại, nơi này đã bị bốc cháy.

“Không, cứu với.” Trình Tiểu Băng la lớn, mong rằng sẽ có ai nghe thấy, tay chân cô bị trói chặt bằng vải, không thể tự cứu mình được.

Nơi này là một nhà kho bỏ hoang, bên trong đầy các thùng gỗ và giấy báo cũ, thế nên không khó đó ngọn lửa bốc cháy dữ dội.

Ngọn lửa ngày càng gần hơn, nhanh chóng bắt vào quần áo của cô, từ từ lan ra khắp cơ thể. Trình Tiểu Băng la hét trong tuyệt vọng.

Bỗng tay cô được tự do, ra là ngọn lửa đã đốt cháy và làm đứt sợi dây bằng vải, thật nhanh chóng, cô tháo dây trói ở chân, nó cũng đã cháy gần đứt. Không nhìn thấy gì, cô chỉ biết lao nhanh về một hướng. May mắn thay, cô lại đi đúng ra phía cửa.

Thoát khỏi biển lửa đó, cô lăn lộn trên mặt đất để dập lửa. Nơi này là một khu không ai qua lại, một nơi đã bị thành phố lãng quên, sẽ không ai tới cứu cô lúc này cả.

Trình Tiểu Băng nhìn thấy dựng bên một thân cây lớn là một cái gương to, cô nhìn vào đó.

Một con quái vật xuất hiện,Trình Tiểu Băng sợ hãi rồi nhận ra đó chính là cô.

Bị lửa đốt đến mức này vẫn còn sống, cô cũng không thể tin được, sức sống của con người quả là mãnh liệt. Nhưng cũng chỉ đến thế, cô không còn sức lực cử động nữa và đổ sập xuống.

Áp tai xuống đất, cô nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần. Cô nghĩ phải chăng là kẻ thủ ác quay lại kiểm tra thành quả. Nhìn lên bóng người đó, cô có thể nhận ra không phải là hắn.

Đó chính là Hàn Phong ánh trăng chiếu sáng gương mặt của anh. Anh nhìn vào mắt cô với vẻ điềm tĩnh. Cô tự hỏi sao anh có thể bình thản đến thế, chính cô còn sợ hãi hình dạng này của bản thân cơ mà.

“Cứu... với.” Cô cất giọng, khó khè, khó nghe.

Hàn Phong ngồi xuống, cúi sát lại về phía cô để nghe cho rõ.

“Cứu... tôi với.” Cô khó nhọc lặp lại.

“Cô vẫn còn muốn sống sao? Tôi e rằng đó không phải quyết định khôn ngoan đâu, tương lai của cô chỉ có đau đớn và sự kì thị thôi.” Hàn Phong nói.

“Tôi phải... sồng. Để vạch mắt hắn. Và để ngăn chặn... chuyện xấu... xảy ra.” Cô đáp, mở to đôi mắt cầu xin. Khi cô làm ánh mắt này, đa phần mọi người ai cũng sẽ chiều lòng cô, nhưng rồi cô nghĩ với vẻ ngoài hiện tại, chắc đôi mắt này kết hợp vào trông sẽ rất quái dị.

Thế nhưng Hàn Phong không tỏ ý gì sợ hãi, anh cười nói “Cô quả là người đặc biệt đấy.”

Nói rồi anh cúi xuống cổ của cô. Trình Tiểu Băng thầm nghĩ anh đang làm cái quái gì thế? Cô cảm nhận được răng nanh của anh cắm vào cổ cô, sau đó thì cô thấy phía trước chỉ còn một màu đen, bên tai chỉ còn sự im lặng rùng rợn.

“Anh nói đúng, em đã bị một kẻ nào đó rắp tăm hãm hại.” Trình Tiểu Băng khẽ nói, cô vẫn còn thấy ám ảnh. Người ta nói chết cháy là một trong những cái chết tồi tệ nhất, nhưng sống sót sau đó thì cảm giác thế nào chắc ít ai nhắc tới. Trình Tiểu Băng nghĩ rằng cả đời có lẽ cô không dám lại gần lửa nữa.

“Em hiểu là tốt rồi. Không cần ôm nỗi đau một mình, nếu cần chia sẻ hay cần giúp đỡ cứ nói với anh, nhé. Tuy không phải vợ chồng nhưng anh yêu em là thật, thế nên mong em đừng ngại ngùng gì. Và em cũng không cần phải đền đáp lại gì cả.”

“Vâng, dù anh đã có nhiều lời dối trá, nhưng so với những gì anh làm thì có thể tha thứ được.” Trình Tiểu Băng quyết định bỏ qua mọi chuyện. “Nhưng em thắc mắc, rốt cuộc anh đã cứu em như thế nào?”

“Không phải rất rõ ràng sao? Anh là ma cà rồng, và anh đã biến em thành ma cà rồng.” Hàn Phong đáp.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play