Trình Tiểu Băng thức dậy, cô cảm thấy hồi hộp, vì hôm nay cô sẽ có chiếc điện thoại của mình, cô có thể tự xác minh những nghi vấn trong lòng. Dù hôm nay có sự kiện quan trọng như thế nào thì vệ sinh cá nhân và tắm rửa vẫn là việc cô không thể bỏ được. Trong phòng tắm đã có sẵn đồ để thay, cô không rõ nó được chuẩn bị lúc nào.

Sảng khoái bước ra soi gương, Trình Tiểu Băng lại nhìn thật lâu vào gương, mong chờ con quái vật trong sự sợ hãi. Cô biết cảm xúc đó rất mâu thuẫn nhưng đó đúng là những gì cô đang cảm thấy.

Không có quái vật nào trong gương cả, nhưng cô nhìn thấy khung cảnh sau lưng mình đang bốc cháy. Trình Tiểu Băng quay ra sau, mọi thứ vẫn bình thường. Cô lại nhìn vào chiếc gương và nhận ra, đó không phải hình ảnh mắt cô nhìn thấy, đó là hình ảnh từ trong tâm trí của cô.

Ánh lửa, con quái vật, rốt cuộc đó là gì, là ảo giác hay là kí ức của cô.

Tiếng gõ cửa vang lên kéo cô trở về thực tại.

“Vào đi.” Cô nói lớn.

Hàn Phong mở cửa bước vào, cô thấy anh còn tiện tay khóa cửa lại.

“Sao anh lại khóa cửa?” Trình Tiểu Băng thắc mắc, cô nghi ngờ anh có ý định lỗ mãng nào đó.

“Anh không muốn em quá xúc động rồi chạy lung tung. Đừng lo, và không cần sợ, anh sẽ giải thích với em tất cả mọi việc. Và anh cần em hiểu tình hình hiện tại.”

“Được, em hứa sẽ bình tĩnh lắng nghe.” Trình Tiểu Băng ngồi xuống mép giường và chờ đợi.

Hàn Phong lấy trong túi áo ra một chiếc điện thoại mới đưa cho cô “Em hẳn đang có nhiều câu hỏi phải không? Em có thể tìm hiểu, nó đã kết nối sẵn wifi rồi.”

Trình Tiểu Băng nhận lấy, cô liền mở trình duyệt web lên và nhập vào tên của cô. Tin tức mới nhất là [Chủ tịch trẻ Trình Tiểu Băng đã mất tích nhiều ngày].

Vậy là cô đã đoán đúng, cô bị giam giữ ở nơi này, ngoài kia người ta đang cho rằng cô mất tích. Không ai biết được là cô đang sống ở đây.

Trình Tiểu Băng nhìn Hàn Phong với vẻ sợ hãi pha chút khinh bỉ. Ra con người tử tế này thật chất lại là kẻ bắt cóc xấu xa. Có điều cô vẫn không hiểu mục đích của anh ta là gì? Thực sự là để làm vợ chồng với nhau thôi sao?

Lướt xuống dưới, cô có thể tìm được tiểu sử của bản thân, đó là những gì Hàn Phong đã nói với cô vào hôm trước, vậy ra anh không biết gì về cô cả, tất cả là thông tin công khai trên mạng.

“Nhìn nét mặt của em thì chắc là biết những gì cần biết rồi nhỉ? Anh xin lỗi.” Hàn Phong nói.

“Xin lỗi? Thế tại sao anh lại đưa tôi tới đây?” Trình Tiểu Băng nói lớn.

“Vì tình thế bắt buộc, không thể để người khác biết em còn sống được.” Hàn Phong nói, không có vẻ nào là đùa.

“Tại sao? Người khác biết tôi còn sống thì làm sao?” Trình Tiểu Băng không hiểu được.

“Anh có nói dối em nhiều chuyện, nhưng có một việc rất chân thật, đó là em gặp một chuyện khủng khiếp và mất trí nhớ.”

“Không phải là một vụ tai nạn?”

“Phải, là cố ý giết người. Anh vẫn đang điều tra xem ai là thủ phạm, trước lúc tìm ra hắn, em vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm.” Hàn Phong không có vẻ gì đang nói dối.

Trình Tiểu Băng tiếp tục tìm kiếm thông tin về ngày cô mất tích, trong lúc đó vẫn tranh luận với Hàn Phong. “Cứ xem như là anh giữ tôi ở đây vì giữ an toàn cho tôi, thì việc gì phải nhận vơ là chồng của tôi chứ?”

Hàn Phong hơi cúi đầu xuống vẻ hối lỗi “Anh biết đó là một sai lầm, khi em tỉnh lại và nói rằng mình không nhớ gì cả, một thoáng ích kỷ và ngu ngốc trong anh đã lên tiếng. Tuy nhiên, anh đã hối hận ngay sau đó, nhưng không biết nên giải thích thế nào, cũng may là em đã tự phát hiện ra.”

Cô ngẫm lại, đúng là dù có nhận là chồng nhưng anh không lợi dụng điều đó cho mục đích đen tối nào, Hàn Phong chỉ đơn giản là chăm sóc cô thôi. Dù cho không thích việc đó, Trình Tiểu Băng nghĩ mình có thể tha thứ cho hành động này.

“Nếu em có thể tin tưởng anh thêm lần nữa, thì em không nên cố nhớ lại vụ việc đó đâu. Anh sẽ giải quyết tất cả, và khi xong xuôi sẽ giúp em trở lại với thân phận của mình. Loại thuốc mà Trương Thần đưa cũng là để ngăn em phục hồi trí nhớ.” Hàn Phong nói.

“Thật quá đáng.” Trình Tiểu Băng hơi tức giận, dù cô biết đó là ý tốt, nhưng họ không thể tự tiện quyết định và lừa gạt cô như vậy.

“Phải, anh thật quá đáng.” Hàn Phong không tìm cách biện hộ cho mình, anh nhìn cô tiếp tục tra cứu thông tin với vẻ mặt lo lắng. “Nếu em thật sự muốn tiếp cận với sự thật, thì anh tôn trọng quyết định đó.”

Trình Tiểu Băng biết đây không chỉ là lời nói suông, bằng chứng là hôm qua anh đã ngừng cho cô dùng thuốc, cốt để trí nhớ của cô có thể phục hồi.

Tin cô mất tích tìm được rất nhiều nhưng hiện giờ vẫn chưa điều tra được tung tích. Cô dừng lại ở một tin khác cùng ngày: Vụ cháy ở nhà kho bỏ hoang.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play