Trình Tiểu Băng vẫn chưa hiểu, chính xác hơn là cô không tin được nên cho rằng mình đã hiểu nhầm.

“Ý anh là sao? Ma cà rồng gì chứ?”

“Đúng theo nghĩa đen, ma cà rồng. Cơ bản thì cũng giống với hình tượng trong văn hóa đại chúng.” Hàn Phong đáp.

“Vậy là nhờ khả năng của ma cà rồng mà mọi vết thương của em được phục hồi?” Trình Tiểu Băng nhớ lại vết thương trên tay cô hôm qua tự phục hồi. Dù khó tin nhưng đây lại là cách giải thích hợp lý nhất.

Hàn Phong gật đầu “Đây là cách duy nhất để cứu sống em lúc đó. Nếu phải nói thật, thì việc em chưa chết trong tình trạng đó đã là vượt quá khả năng bình thường của con người rồi, đừng nói tới được cứu. Đó là điểm anh nhanh chóng ấn tượng ở em, một ý chí sống rất mạnh.”

Trình Tiểu Băng chạm vào cơ thể mình, nó lạnh ngắt, và cô tin rằng mình đã không còn đau ốm gì. Mất một lúc sau cô mới chấp nhận được việc mình không còn là con người nữa.

Nghĩ tích cực thì người hay ma cà rồng thì cũng vậy, chỉ là đặc tính cơ thể khác nhau. Cô vẫn là cô, Trình Tiểu Băng vẫn là Trình Tiểu Băng.

Còn về mặt bất lợi thì hiện rõ trước mắt, nếu người khác biết được thì cô sẽ bị xem là quái vật. Kết cục cuối cùng của cô có thể là bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời hoặc là bị treo trên thập tự giá với chiếc cọc trên tim.

“Em đừng lo, anh sẽ dạy em cách sống như một ma cà rồng, mọi chuyện rồi sẽ ổn.” Hàn Phong nhìn thấy được sự lo lắng của cô nên lên tiếng trước.

“Dù cho có khó khăn một chút, nhưng vẫn đỡ tệ hơn là sống với một cơ thể bị đốt cháy, à mà không, đáng ra là chết với cơ thể đó mới phải.” Trình Tiểu Băng nhìn nhận theo cách tích cực. “Vậy ra biệt thự này xây dựng tránh ánh nắng là vì chủ của nó là ma cà rồng.”

“Đúng vậy, và cái tên Biệt Thự Hoàng Hôn cũng không giống như anh đã giải thích. Thật ra thì hoàng hôn là lúc ma cà rồng được tự do bước đi dưới bầu trời mà không cần gì che chắn, đó mới là nguyên nhân của cái tên này.”

“Anh còn gì khác nói dối em không?”

“Có lẽ là hết rồi.”

Trình Tiểu Băng tò mò với dòng giống ma cà rồng này “Có phải thật ra anh cả trăm tuổi rồi?”

“Việc này thì không. Khác với người ta hay nói, ma cà rồng chúng ta chỉ đơn giản là sống thọ thôi, bời vì chúng ta khó có thể chết do ngoại thương, cũng không bị ung thư, tuy có thể mắc một vài bệnh nhưng không chết được. Tuổi thọ tự nhiên của ma cà rồng chỉ cao hơn con người một tí thôi.”

“Còn thân nhiệt? Là do em biến thành ma cà rồng nên mới lạnh hay em vốn dĩ đã lạnh thế này rồi.”

“Cái này thì đúng với ma cà rồng, thân nhiệt chúng ta khá thấp.”

Trình Tiểu Băng tổng kết lại trong đầu. Hàn Phong chủ động nói thêm “Không thể tiếp xúc với mặt trời. Có thể tự phục hồi các vết thương nên chỉ cần không phải đòn chí mạng thì không có gì phải lo. Chúng ta cũng không thể biến thành chuột hay dơi, đó chỉ là trò lừa của một số ma cà rồng trong quá khứ. Và ma cà rồng cũng không sợ thánh giá hay gì đâu, đó chỉ là ám ảnh của một số người thôi. Chúng ta cũng chẳng cần hút máu để sống, chỉ có vài tên biến thái làm việc đó. Ngoài ra, sống như một ma cà rồng không dễ nên hiện tại số lượng ma cà rồng cũng không nhiều. Quy tắc cơ bản nhất của ma cà rồng là không được để lộ bản thân, vì con người sẽ sẵn sàng giết chúng ta chỉ vì họ sợ.”

Trình Tiểu Băng nuốt nước bọt, cô lo lắng về cuộc sống sau này của mình, liệu cô có thể sống yên ổn như Hàn Phong đảm bảo không? Cô cũng hiểu vì sao anh lại giấu cô việc này, nếu vừa mới tỉnh dậy đã nghe tin mình là ma cà rồng thì chắc cô khó lòng tiếp nhận được.

Cô bước tới bên cửa sổ, nhìn về ánh nắng phía xa, cay đắng nghĩ về chuyện mình không bao giờ có thể bước ra đó nữa.

Hàn Phong bước đến bên cô, im lặng nhìn vẻ mặt trầm tư của cô.

“Cách đây không lâu em từng là một cục đen thui, nhưng chắc sớm thôi em sẽ trở nên trắng toát.” Trình Tiểu Băng mỉm cười nói.

Hàn Phong cảm thấy yên tâm khi cô có thể đùa vào lúc này, chứng tỏ cô đã chấp nhận được những chuyện đã xảy ra. Một tinh thần sắt thép, Hàn Phong lại thấy được điều đó ở cô.

“Nếu em đã nói phải tố cáo kẻ gây án và ngăn chặn hắn phạm tội thì có lẽ em biết hắn, thậm chí là đủ thân quen để biết hắn định làm gì sau đó.” Trình Tiểu Băng đoán.

“Hoặc có thể là em đã phát hiện ra được kế hoạch của ai đó và bị người đó bịt đầu mối.” Hàn Phong bổ sung trường hợp, Trình Tiểu Băng thấy anh nói có lý.

“Em tin rằng định mệnh đã sắp đặt để em sống sót và vạch mặt kẻ gây án. Nếu ngày đó, anh không vô tình có mặt tại đó hoặc anh sợ hãi vẻ ngoài của em mà bỏ chạy thì giờ bản tin đã đưa tin rằng Trình Tiểu Băng chết cháy ở nhà kho bỏ hoang rồi.”

“Ồ, vẻ nóng bỏng của em đâu thể khiến anh sợ hãi được.” Hàn Phong nói.

Cô bật cười với cách chơi chữ đó, bỗng nhiên cô thấy sự kiện đó đã bớt khủng khiếp hơn. Hàn Phong nói “Bây giờ chúng ta ăn sáng, nhé.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play