“Ai cho phép bảng tin các người hỏi những câu thế này?”

Không đợi tôi lên tiếng, Chu Xuyên Bách ngồi một bên đứng bật dậy.

Anh bước đến chắn trước người tôi, che khuất ống kính ác ý.

“Trước đó chúng tôi đã xác nhận với nhà đài mục đích chủ yếu của bản tin này là để làm sáng tỏ những tin đồn nhằm vào cô Thẩm.”

Giọng Chu Xuyên Bách lạnh đi.

“Nhưng những câu hỏi vừa rồi của anh đã phạm vào quyền riêng tư của công dân, không liên quan đến mục đích bảng tin ngày hôm nay.”

Ánh đèn chói mắt được tấm lưng rộng của anh che đi.

Ánh sáng trước mặt chợt dịu đi.

Tôi cúi đầu, áp lại cảm xúc cuộn trào trong lòng.

Chu Xuyên Bách chẳng chút nể nang, phóng viên không nói nên lời, cuối cùng phải xin lỗi tôi.

Tôi bình tĩnh nói: “Tôi yêu cầu đổi sang một vị có trình độ và chuyên nghiệp, phóng viên có đạo đức nghề nghiệp, nếu không tôi có quyền từ chối bảng tin hôm nay.”

Người nọ rất nhanh đã bị mời xuống, thay bằng một nữ phóng viên giỏi giang dịu dàng.

Mỗi một câu hỏi đều rõ ràng, nhưng chỉ thẳng vào chỗ yếu hại.

Khi kết thúc, cô ấy bắt tay với tôi, nghiêm túc hứa hẹn: “Cô Thẩm hãy yên tâm, sau khi có văn bản của bảng tin lần này tôi sẽ gửi cho cô xác nhận.”

Tôi thấp giọng nói cảm ơn rồi đứng lên trốn đi.

Vừa xuống lầu, phía sau đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó, tay tôi bị một người nắm lấy.

Lực nắm không mạnh nhưng độ ấm và xúc cảm quen thuộc khiến hốc mắt tôi ngận nước.

“Cảnh sát Chu, anh động tay động chân với tôi như vậy không lịch sự lắm đâu.”

“Nắm tay bạn gái mình cũng bị xem là bất lịch sự sao?”

Mắt anh quét qua người tôi, dừng trên đôi môi trắng bệch.

Giọng của anh đột nhiên nhẹ nhàng hẳn: “Vừa quay đi nói với họ hai câu đã không thấy em đâu.”

“Anh chỉ sợ em lại không từ mà biệt.”

Cảm giác chua xót trong lòng như sóng biển cuộn trào, tán ra khắp nơi.

Họng tôi nghẹn lại, qua một lúc mới đáp: “…… Chúng ta đã chia tay rồi.”

“Đó là lời một phía của em, anh chưa đồng ý.”

Anh nói rồi lại ngừng.

“Những câu hỏi của phóng viên đó hôm nay không phải anh nói cho anh ta biết.”

“Bất luận thế nào đó cũng là chuyện riêng tư của em. Dù đứng ở lập trường nào, dưới tình huống em không cho phép, anh sẽ không đem chuyện riêng tư tiết lộ với ai khác.”

Tôi phản ứng lại, im lặng vài giây rồi dùng sức rút tay ra.

“Tôi biết.”

“Nhưng Chu Xuyên Bách, dù anh có thừa nhận chuyện chia tay hay không, đôi ta cũng đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play