Nghe thấy tiếng động, Đoàn Tri Diễn ngẩng đầu nhìn lên.
Trì Hy Văn vừa đi vừa kéo cà vạt, xoay xoay cái cổ hơi ê ẩm, đau nhức, ung dung ngồi xuống đối diện Đoàn Tri Diễn.
"Có chuyện gì vậy?" Trì Hy Văn nhẹ nhàng dựa trên ghế sô pha, thoải mái duỗi cái lưng mỏi nhừ, sâu trong mắt là vẻ uể oải rã rời: "Sao vừa rồi không nói ở bệnh viện luôn đi, còn chạy đến đây một chuyến làm gì? Mình đã nói trước rồi, cho dù thế nào đi nữa, mình cũng sẽ không rời khỏi cửa công ty, lát nữa còn một đống tài liệu cần xử lý nữa kia kìa."
Đoàn Tri Diễn im lặng nhìn Trì Hy Văn hai giây, mới mở miệng hỏi: "Gần đây cậu có đến đồn cảnh sát không?"
Nghe thấy câu này, Trì Hy Văn vô thức đáp lại: "Sao thế, cậu lại muốn đánh nhau với mình nữa à?"
Đoàn Tri Diễn nghe câu trả lời này có hơi khó hiểu, đầu tiên là sững sờ, đột nhiên nhớ lại một đoạn ký ức đã phủ bụi từ lâu…
Năm Vân Tinh mất tích, Đoàn Tri Diễn và Trì Hy Văn đều vừa tròn chín tuổi, chính là độ tuổi ham chơi.
Vào ngày xảy ra chuyện đó, cả Trì Lăng và Đàm Dao đều đang tăng ca ở công ty, ông cụ Trì và bà cụ Trì đi ra ngoài du lịch, trong nhà cũng chỉ có Trì Hy Văn, Vân Tinh, và Đoàn Tri Diễn vẫn luôn ở nhà họ Trì.
Đoàn Tri Diễn nhớ rất rõ, ngày hôm đó là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Vân Tinh vừa mới qua sinh nhật hai tuổi. Trì Hy Văn muốn đi dạo trung tâm thương mại mới mở gần đó. Trong nhà không có ai, Vân Tinh lại cứ bám lấy Trì Hy Văn và Đoàn Tri Diễn, bánh bao nhỏ ôm chân hai người không chịu buông tay, quậy phá muốn họ dẫn Vân Tinh đi cùng.
Đoàn Tri Diễn nhìn thấy Vân Tinh làm nũng thì mềm lòng, bế Vân Tinh lên, nói với Đoàn Tri Diễn: "Hay là chúng ta đợi chú dì về nhà đi, ngày mai đưa Vân Tinh đi cùng."
Vân Tinh nghe thấy mình sắp được ra ngoài thì vui vẻ lắm, chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh, cười đến lộ ra cả răng sữa nhỏ, gằn từng chữ một: "Muốn ngồi xe bập bênh!"
Đoàn Tri Diễn không khỏi bật cười, mỗi lần đến trung tâm thương mại, Vân Tinh thích nhất là ngồi xe bập bênh. Một khi đã đặt mông lên xe bập bênh, cho dù trung tâm thương mại có đóng cửa thì làm thế nào Vân Tinh cũng không chịu xuống xe.
Trì Hy Văn không đồng ý: "Không được, nếu chậm thêm một ngày, mô hình xe phiên bản giới hạn mà chúng ta muốn mua sẽ hết mất! Hôm nay nhất định phải đi!"
Đoàn Tri Diễn nghĩ đến mô hình mà mình hằng mong nhớ, lại nhìn Vân Tinh, do dự một lát.
Trì Hy Văn cũng không để ý nhiều như vậy, anh ấy ôm lấy Vân Tinh, nhét bánh bao nhỏ vào trong lòng bảo mẫu, nắm cánh tay Đoàn Tri Diễn chạy ra khỏi cửa. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hai người vừa ra khỏi cửa, sau lưng lập tức vang lên tiếng khóc kinh thiên động địa của Vân Tinh.
Hai người không quay đầu lại, chạy càng nhanh hơn.
Đáng lẽ hôm đó là một ngày vui vẻ, Đoàn Tri Diễn và Trì Hy Văn đã mua được mô hình đồ chơi mà họ hằng mong nhớ. Vì để trở về dỗ dành bánh bao nhỏ, họ còn cố ý xếp hàng, mua cho Vân Tinh chiếc bánh kem mà cậu bé thích nhất.
Chỉ là không ai ngờ rằng, điều chào đón họ khi trở về nhà không phải là tiếng cười vui vẻ của Vân Tinh, mà là tiếng sét đánh giữa trời quang của bảo mẫu nói rằng Vân Tinh đi lạc rồi.
Đoàn Tri Diễn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, nghe bác sĩ nói là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể con người, sẽ tạm thời ngăn chặn những ký ức khiến anh không vui.
Còn khi nào mới nhớ ra, cái này cũng không thể nói chắc chắn.
Đoàn Tri Diễn không nhớ chính xác đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng anh nhớ rõ, từ sau hôm đó, bất cứ khi nào Đoàn Tri Diễn gặp Trì Hy Văn, hai người không trò chuyện được hai câu đã lao vào đấm đá nhau.
Trận đánh này kéo dài ròng rã suốt ba năm.
Trong ba năm đó, hai người Đoàn Tri Diễn và Trì Hy Văn quả thật như nước với lửa, mỗi lần đánh nhau đều sẽ động đến những người khác trong nhà, không ai can ngăn nổi.
Mãi cho đến khi cha mẹ của Đoàn Tri Diễn về nước đưa Đoàn Tri Diễn đi, thì trận đánh lộn giữa anh và Trì Hy Văn mới đặt một dấu chấm tròn.
Thật ra khi còn nhỏ Trì Hy Văn trông còn khỏe mạnh hơn Đoàn Tri Diễn, trên lý thuyết thì khi Đoàn Tri Diễn đánh nhau với anh ấy, người thua dù sao cũng phải là Đoàn Tri Diễn.
Nhưng lúc đó mỗi lần Đoàn Tri Diễn và Trì Hy Văn giao chiến, Đoàn Tri Diễn luôn là người chiến thắng.
Khi còn nhỏ Đoàn Tri Diễn không biết lý do vì sao, nhưng bây giờ anh biết rồi, không phải Trì Hy Văn đánh không lại mình mà là Trì Hy Văn luôn nhường mình.
Dù là lúc đó hay bây giờ, Trì Hy Văn vẫn luôn đổ hết trách nhiệm về sự biến mất của Vân Tinh lên bản thân mình.
Vì vậy Trì Hy Văn mới mười bảy năm như một, mỗi khi có thời gian thì lại chạy đến đồn cảnh sát, vì vậy anh ấy mới đặt tên công ty của mình là "Giải trí Vân Tinh."