Trì Hy Văn cũng bị giày vò không còn chút sức lực nào nữa, bây giờ cũng không thèm đến công ty, mỗi ngày anh ấy đều đến bệnh viện trông nom bà nội Trì.

Trì Lăng cũng mệt mỏi, nếu là người khác thì ông đã bất chấp, trói người lại đưa ra nước ngoài chữa bệnh rồi.

Nhưng bây giờ người đang nằm ở trên giường lại là mẹ ruột của ông.

Ngoại trừ dụ dỗ, Trì Lăng cũng không còn cách nào.

Đàm Dao thấy bà nội Trì cứ không phối hợp như vậy, cũng tạm gác lại chuyện ở công ty của mình, cả ngày trông chừng bà cụ, hy vọng bà nội Trì có thể thay đổi quyết định.

Vì thế, hôm nay lúc Đoàn Tri Diễn đi gặp bác sĩ, còn đặc biệt trưng cầu ý kiến một chút.

Bác sĩ tâm lý nghe xong trầm mặc hồi lâu, mới hỏi Đoàn Tri Diễn một câu: “Ở thế giới này đã không còn người để bà cụ để ý rồi sao?”

Đoàn Tri Diễn suy tư chốc lát, lên tiếng nói: “Có, nhưng không chắc là có thể gặp mặt.”

Bác sĩ tâm lý cau mày: “Hả?”

Chuyện này giống như một con dao đâm vào tim của người nhà họ Trì, mỗi lần chỉ cần thoáng đụng đến, máu tươi sẽ chảy đầm đìa.

Bởi vì chuyện này, gia đình đang rất tốt, bây giờ lại chia năm xẻ bảy.

Bình thường cũng sẽ không có ai nói đến chuyện này, nhưng mỗi dịp lễ tết, chuyện này lại bị nhắc đến.

Chuyện xảy ra đến bây giờ cũng đã là mười bảy năm, nhưng vẫn không có ai có thể quên được.

Từ khi Trì Hy Văn bắt đầu trưởng thành, năm nào anh ấy cũng chạy đến đồn cảnh sát mấy chuyến, nhưng đều là công cóc mà thôi.

Ông cụ Trì cũng vì chuyện năm đó mà bị bệnh nặng, ông cụ chỉ hận không thể đến đồn cảnh sát để chờ tin.

Cảnh sát có thâm niên trong đồn cảnh sát dường như đều nhìn thấy quá trình Trì Hy Văn lớn lên, thấy Trì Hy Văn như vậy, trong lòng mọi người cũng khó chịu. Chỉ có thể an ủi Trì Hy Văn rằng nhất định có thể tìm được.

Đáng tiếc, cho đến khi chết ông cụ Trì vẫn không chờ được đến lúc đó.

Hôm ông cụ Trì mất, ông cụ vẫn nhắc đến trên giường bệnh, nếu có thể gặp lại được Vân Tinh thì tốt biết bao.

Lúc đó Trì Lăng không kìm được nước mắt, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khóc lớn nói xin lỗi ông cụ.

Những hình ảnh kia, ngay cả Đoàn Tri Diễn cũng không dám nhớ lại.

Bác sĩ tâm lý thấy vẻ mặt Đoàn Tri Diễn hơi kỳ lạ, cũng không dám hỏi nhiều nữa, vội vàng chuyển đề tài, bàn sang mấy chuyện khác. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bước ra khỏi phòng tư vấn tâm lý, Hà Du vội vàng đi đến, đưa nón và khẩu trang cho Đoàn Tri Diễn mang vào, hỏi: “Tôi đưa cậu về nhé?”

Đoàn Tri Diễn yên lặng một giây, lắc đầu: “Tôi muốn đến bệnh viện một chút.”

Hà Du đáp một tiếng, còn nói: “Cần mang chút đồ bổ cho bà cụ không?”

Đoàn Tri Diễn nói: “Mua một bó hoa đi, bà nội thích hoa hồng.”

Hà Du để Đoàn Tri Diễn lên xe, sau đó gọi điện đến tiệm hoa.

Tài xế chạy trên đường đi lấy hoa, sau đó lại chạy đến bệnh viện.

Lúc Đoàn Tri Diễn đến bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ còn một mình Trì Hy Văn.

Hôm nay tinh thần bà nội Trì không tốt lắm, cứ ngủ suốt.

Đoàn Tri Diễn đặt hoa xuống, ra ngoài hành lang cùng cùng Trì Hy Văn.

Trì Hy Văn bị nghiện thuốc lá, anh ấy rút một điếu từ trong ngực ra bắt đầu hút.

Đoàn Tri Diễn hỏi: “Hôm nay thế nào?”

Ở bên cạnh bà cụ hai ngày, Trì Hy Văn cũng sút mấy cân, nghe vậy anh ấy nhếch miệng, lộ ra nụ cười khổ: "Còn có thể thế nào? Ầm ĩ không đồng ý thôi.”

Đoàn Tri Diễn nhíu mày: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không được.”

Trì Hy Văn nặng nề thở dài. Mùi thuốc lá lượn quanh đầu lưỡi, mang theo cảm giác khổ sở.

Không biết hai người đứng ở hành lang bao lâu, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên.

Đoàn Tri Diễn quay đầu nhìn sang, thấy Đàm Dao xách hộp thức ăn đi về phía này.

“Dì Đàm.” Đoàn Tri Diễn gọi một tiếng.

Trì Hy Văn vội vàng dập tắt khói thuốc, ném vào thùng rác một phát: “Mẹ.”

Đàm Dao cười đáp một tiếng, lại nhìn sang Hà Du bên cạnh, hỏi: “Vị này là?”

Hà Du cười với Đàm Dao: “Tôi là quản lý của anh Đoàn.”

Đàm Dao gật đầu một cái, cười nói với Hà Du: “Thì ra là vậy, tôi nghe Tri Diễn nói rồi, làm phiền cháu chăm sóc cho nó. Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã không biết chăm sóc bản thân.”

Hà Du vội nói: “Vâng vâng.”

Mấy người đứng ở trước cửa tán gẫu vài câu, trước khi vào phòng bệnh, Đàm Dao liếc mắt nhìn Trì Hy Văn, lạnh lùng nói: “Con còn chưa ai thuốc à?”

Trì Hy Văn lúng túng sờ chóp mũi, ho nhẹ không lên tiếng.

“Đi thay quần áo rồi lại đến.” Đàm Dao liếc anh ấy một cái, lại nói với Đoàn Tri Diễn: “Chờ lát nữa bà cụ tỉnh, dì sẽ nói cháu đã đến rồi. Tri Diễn à, cháu cũng về nghỉ ngơi trước đi, ở đây dì lo là được.”

Đoàn Tri Diễn còn muốn nói gì đó, Đàm Dao đã nói trước: “Đi về trước đi.”

Dừng lại một chút, bà lại nói: “Trì Lăng mới vừa gọi điện cho dì, ông ấy sắp đến rồi, các cháu đừng lo lắng.”

Đàm Dao đã nói vậy rồi, Đoàn Tri Diễn cũng không biết nên nói gì.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play