Trong hoàng cung.
Ngó sen trong hồ phủ đầy một tầng băng tuyết, trắng xóa cả một mảng, mấy cây khô hà dính đầy tuyết đứng lặng trên băng. Trên hòn đá bên hồ sen Tiêu Hoàn đang cầm cần câu, một mình ngồi trên hòn đá thả câu, hắn thường thường chà xát đầu ngón tay bị đông lạnh đến đỏ lên rồi thở ra một ngụm khí trắng.
Lương Ấu Dung tản bộ cùng Ngọc Khấu đến đây, lúc nàng thấy chính là một cảnh tượng như này: Một vị tiểu công tử cẩm y hoa phục khoác áo lông chồn đang ngồi giữa băng tuyết thả câu, hắn lẻ loi một mình trông vô cùng cô đơn.
Trời giá rét, mặt nước cũng kết băng nhưng hắn vẫn không chớp mắt mà chỉ nhìn chằm chằm dây câu không có chút động tĩnh, trên mặt cũng không có một chút không kiên nhẫn. Lương Ấu Dung nghĩ: Đây chẳng lẽ là một tên ngốc? ‘Cô chu thoa lạp ông, Độc điếu hàn giang tuyết’*, đây phải là ẩn sĩ giang hồ thì mới có được bộ dạng nhàn nhã như thế, tù nhân trong cung sao có loại phong thái hào phóng như này?
*Trích trong bài Giang tuyết(Tuyết trên sông) của Liễu Tông Nguyên:
Thiên sơn điểu phi tuyệt,
Vạn kính nhân tung diệt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play