Một Lời Chia Tay, Hai Lần Tôn Trọng, Ta Rất Hạnh Phúc

chương 3


1 tháng


Ta mất mẹ từ nhỏ, phụ thân ta cũng không tái giá, chỉ có một đứa con gái là ta.

Ông ấy yêu thương ta hết mực, luôn cảm thấy thân phận thương nhân của mình đã làm ảnh hưởng ta không thể gả vào gia đình tốt, dù tài sản của họ không bằng chúng ta.

Năm đó, thấy ta có ý với Tiết Bình Tâm, cha ta đã nhờ vả mấy mối quan hệ để có thể gả ta vào Tiết gia.

Để ta không bị coi thường ở Tiết gia, cha ta đã chuẩn bị của hồi môn cho ta gần bằng với hồi môn của một quận chúa.

Sau khi phụ thân qua đời vì bạo bệnh, gia sản lớn tất nhiên thuộc về ta.

Có lẽ vì thiếu tình thương của mẹ từ nhỏ, ta luôn đặt mình vào vị trí của người khác.

Khi kinh doanh cửa hàng, ta luôn đặt nhu cầu của khách hàng lên hàng đầu, rất tôn trọng ý kiến của nhóm tiểu nhị.

Trong hai năm tiếp quản cửa hàng của Lục gia, ta đã mở rộng kinh doanh hơn cả thời phụ thân rất nhiều.

Ta đưa Viên Bảo đi kiểm tra khách điếm mới mở, nằm cạnh y quán nổi tiếng nhất kinh thành.

Y quán này có lang trung y thuật cao mình, người đến khám bệnh rất đông, ta nghĩ mở khách điếm ở đây, cung cấp chỗ ở cho người đến khám bệnh.

Khách điếm sẽ khai trương trong vài ngày nữa, ta đã đi lên xuống xem xét một lượt, mọi thứ cũng khá ổn, cơ bản đã tái hiện được ý tưởng của ta. 

Tầng một đã được chia ra một phòng riêng, chuẩn bị vài chiếc ghế dài và trà nước, cung cấp chỗ nghỉ ngơi miễn phí cho những người đến khám bệnh. 

Đúng lúc ta chuẩn bị rời đi, biển hiệu treo trước cửa khách điếm bất ngờ rơi xuống. 

Dù ta đã cố gắng tránh né, nhưng cánh tay trái vẫn bị đập vào, mấy tiểu nhị lập tức đưa ta đến y quán bên cạnh. 

Được rồi, có lẽ mở khách điếm cạnh y quán là để tiện cho ta. 

Trong lúc ta đang chờ đợi trong phòng chờ, một nam tử mặc áo dài màu xanh nhạt, tóc được bối gọn gàng bằng một chiếc ngọc xanh quan bước vào. 

Ta nhìn hắn một cái, trông khá đoan chính, nhưng đoan chính cũng phải có quy tắc. 

"Ta vào trước, cánh tay của ta đang rất đau." 

Ta nghĩ nghĩ một chút rồi vẫn quyết định mở lời. 

"Ngoài cánh tay đau, có cảm thấy chóng mặt không? Buồn nôn không? Có chỗ nào khác không thoải mái không?" 

Nam tử nói rồi cầm khăn tay, ngồi xổm xuống bên cạnh ta chuẩn bị cuộn tay áo của ta lên. 

"À, không." 

Ta lúc này mới phản ứng lại, hắn có vẻ là, đại phu? 

Chỉ là quá trẻ, không giống hình ảnh đại phu già nua trong tưởng tượng của ta. 

"Ta sẽ kê cho ngươi vài thang thuốc, uống ba lần một ngày." 

Nói xong hắn lại lấy ra một dải vải bông trắng quấn quanh chỗ bị thương của ta. 

“Vết thương ta đã sơ cứu qua rồi, trước khi đi ngủ nhớ bôi thuốc mỡ lên sau đó thay một dải vải bông mới. Bảy ngày sau quay lại đây.”

 Viên Bảo lấy thuốc xong đi thanh toán, trở lại nói với ta rằng vải bông miễn phí. 

"Nếu vải bông miễn phí cho mọi bệnh nhân, đây cũng là một khoản chi không nhỏ đấy." Ta cảm thán. 

"Không phải mọi người đều có gia cảnh tốt, y quán chỉ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể." Nam tử cười đáp lại.

"Ta trả tiền đi, ta không thiếu tiền." Ta bất ngờ nói ra. "Phu nhân đã sẵn lòng cung cấp chỗ nghỉ tạm thời cho bệnh nhân, ta rất biết ơn, xin hãy nhận lấy lòng thành của ta." Nam tử chân thành nói.

"Ngươi đã biết sao, vậy thì ta sẽ tự giới thiệu bản thân mình một chút. ta tên là Lục Mạn Nghê, chủ nhân của khách điếm bên cạnh." 

"Lục lão bản, xin chào, ta là Hàn Thạch Thanh, đại phu của y quán này." 

Sau khi giới thiệu xong, đột nhiên không biết nói gì, nên ta lúng túng vẫy tay: “Vậy thì ta không làm phiền nữa, sau bảy ngày ta sẽ quay lại.”

"Vết thương nên tránh ăn cay, chủ yếu ăn uống thanh đạm. Gần đây nên ít làm việc nặng, trước hết hãy chăm sóc cơ thể cho tốt." Hàn Thạch Thanh nhắc nhở.

Không hiểu sao, nghe những lời này ta cảm thấy mũi mình hơi chua xót, từ khi phụ thân qua đời, rất ít người nói với ta những điều này.

Huống chi chưa bao giờ có người đàn ông cùng trang lứa quan tâm ta ta như vậy, dù với Hàn Thạch Thanh, đây chỉ là lời dặn dò bình thường với bệnh nhân mà thôi.

……..

Tác giả: 尧石榴

Edit: Hố


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play