Một Lời Chia Tay, Hai Lần Tôn Trọng, Ta Rất Hạnh Phúc

chương 4


1 tháng


Trong bảy ngày này, ta không gặp Tiết Bình Tâm, hắn cũng không biết chuyện ta bị thương, nhưng biết cũng chẳng có gì khác nhau, dù sao hắn cũng không quan tâm đến ta.

Bảy ngày sau, khi ta quay lại y quán, khách điếm đã khai trương.

Như ta dự đoán, y quán đông bệnh nhân, phòng nghỉ miễn phí của khách điếm nhận được nhiều lời khen ngợi, phòng trên lầu cũng đã kín chỗ.

Viên Bảo đi theo sau ta không ngừng cảm thán: “Quả nhiên vẫn là tiểu thư lợi hại, sau này cửa hàng của Lục gia chúng ta thêm một khách điếm, còn có thể kéo theo cả quán rượu.”

Ta rất đồng tình với đề xuất của Viên Bảo, phụ thân ta khi còn sống làm buôn bán rất lớn, chỉ không làm quán rượu, thấy việc ăn uống hàng ngày quá phiền phức.

Viên Bảo bị ta dẫn dắt, suy nghĩ trở nên linh hoạt hơn nhiều.

"Vậy chuyện quán rượu cứ giao cho ngươi làm, chọn địa điểm tốt rồi chúng ta sẽ bắt đầu mở quán rượu, đã làm thì phải làm lớn nhất kinh thành đấy.”

“Phải khiến những quan lại, quý tộc cảm thấy đến quán rượu của chúng ta là một việc rất có mặt mũi.”

Ta nói những lời này với Viên Bảo xong cũng vừa vặn đã đến nơi.

Vào phòng, ta thấy Hàn Thạch Thanh đang kê đơn cho một lão nhân: "Đơn thuốc này ngài cất kỹ lại, uống hết thuốc rồi đến hiệu thuốc gần nơi ngài ở mua là được.”

"Các vị thuốc này đều thông thường. Hiệu thuốc ở nơi ngài có lẽ còn rẻ hơn ở kinh thành.”

“Nửa năm sau nếu đã khỏe mạnh thì không cần phải quay lại, khi ta đi khám bệnh ở đó ngài hãy tái khám, đi lại giữa kinh thành cũng tốn kém lắm.”

Lão nhân cầm đơn thuốc liên tục cảm ơn Hàn Thạch Thanh, không ngừng nói hắn là Bồ Tát chuyển thế.

Sau khi lão nhân đi, Hàn Thạch Thanh cười ngượng ngùng và nói với ta: “Xin lỗi, hôm nay có nhiều người đến khám từ thiện, làm phu nhân phải đợi lâu.”

"Khám từ thiện?" Ta tuy biết có nhiều đại phu khám bệnh giá rẻ, nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe về khám bệnh từ thiện.

"Nhiều nông dân cày cấy chỉ dựa vào mấy phần đất mỏng để sống, vốn dĩ chỉ đủ ăn no, làm sao còn dư tiền để chữa bệnh.”

“Vì vậy, y quán của chúng ta mỗi tháng vào ngày mười lăm và ba mươi đều có khám từ thiện, những người nghèo khổ này đều trông chờ vào hai ngày đó.”

Hàn Thạch Thanh vừa dọn dẹp đồ đạc trên bàn vừa giải thích cho ta.

“Phục hồi rất tốt, đã bắt đầu lành sẹo. Ta sẽ kê thêm cho phu nhân chút thuốc mỡ trị sẹo, mỗi ngày thoa là được.”

Hàn Thạch Thanh nói sau khi kiểm tra vết thương của ta.

"Đại phu, ngươi có biết một chút về phong thủy không? Hay nói cách khác, khi giúp người ta đỡ đẻ, bảo tồn thai nhi, có liên quan đến thiên tượng, phong thủy không?" Ta hỏi Hàn Thạch Thanh.

Hàn Thạch Thanh ngạc nhiên một chút rồi cười nói: “Có đấy, ngày sinh và bát tự đều xuất phát từ phong thủy.”

“Vậy ta có thể mời tiên sinh đến phủ giúp phu nhân trong nhà an thai không?”

Hàn Thạch Thanh không chút do dự đã từ chối: "Nhìn phu nhân ăn mặc lộng lẫy, lại là chủ nhân của khách điếm này, chắc chắn không phải giàu thì quý.”

“Những gia đình lớn như các ngài, tìm đại phu ở đâu cũng được. Còn ta ở đây, có rất nhiều bệnh nhân cần ta."

“Ta bị con người của tiên sinh làm cho kính phục, mới muốn mời ngài đến nhà. Nếu đêm nay ngài rảnh, không ngại ghé qua khách điếm của ta một chút chứ. Có thể tiên sinh sẽ đồng ý với yêu cầu của ta.”

Điều ta không sợ nhất chính là bị người khác từ chối.

Vào buổi chiều tà, ta đã chuẩn bị một bàn tiệc rượu tại nơi yên tĩnh của khách điếm, chờ đợi Hàn Thạch Thanh đến.

Sau khi mặt trời lặn, Hàn Thạch Thanh quả nhiên đã đến.

"Ta biết tiên sinh là người nhiệt tình." Ta vội vàng đứng dậy đón tiếp hắn.

"Nói đi, tại sao lại nhất định muốn mời ta đến trong phủ?" Hàn Thạch Thanh không động đũa.

"Tiên sinh, lang trung hành y tế thế, cứu mạng người. Nhưng lòng người, đại phu có cứu không?" 

Ta rót cho Hàn Thạch Thanh một ly rượu và hỏi.

"Xin hãy nói rõ hơn." Hàn Thạch Thanh nhận lấy ly rượu.

“Thực ra ta không chỉ là chủ khách điếm, ta còn là đại phu nhân của đại tướng quân Tiết Bình Tâm. Chỉ là vị trí của ta như không tồn tại, cuộc sống không hề dễ dàng.”

Ta kể hết những khó khăn và châm biếm mà mình phải chịu đựng trong Tiết gia.

“Những bệnh nhân của tiên sinh, hầu hết là bị thương bên ngoài, chữa khỏi là có thể sống. Còn ta, là vết thương trong lòng, không chữa được, sống cũng khó khăn. Tiên sinh là người có lòng, ta chỉ có thể nhờ cậy vào ngài.”

Nói xong, ta bắt chước Uyển Uyển quỳ xuống, bắt đầu khóc.

Hàn Thạch Thanh có vẻ hoảng hốt, vội vàng đỡ ta dậy: “Ta làm sao có thể giúp phu nhân? Ta và Tiết tướng quân cũng không quen biết.”

"Ta muốn nhờ tiên sinh giúp ta hòa ly. Ta không nên bị giam cầm trong Tiết gia, ra khỏi đó, cho dù là nữ tử, ta cũng có thể tạo ra thế giới của mình.”

“Số hồi môn của ta đã bị chôn vùi trong Tiết gia để trả nợ cho họ, nhưng bản thân ta không thể tiếp tục bị chôn vùi ở nơi lạnh lẽo đó.”

Thực ra, trong lòng ta cũng đang lo lắng, dù sao ta và Hàn Thạch Thanh chỉ mới gặp nhau hai lần.

Hàn Thạch Thanh im lặng một hồi lâu, sau đó nâng ly rượu lên uống cạn rồi mới nói: “Được, ta sẽ giúp phu nhân hòa ly. Nhưng phu nhân phải hứa, không làm hại ai.”

Nói xong, hắn còn bổ sung một câu: “Ta giúp phu nhân, vì ngài đã cung cấp chỗ nghỉ cho bệnh nhân, họ không còn phải chịu nắng gió ngoài đường nữa.”

……

Tác giả: 尧石榴

Edit: Hố

Nguồn: Zhihu

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play