Ở đâu ra mà em này với em kia, trước giờ Trần Ngân Hà đâu có gọi ai là em, anh nói: “Con gái của ông chủ học ở Đại học Nam An, lần trước tôi có ngang qua đó và gặp cô ta một lần.”
Tô Dao: “Gặp có một lần mà đã nhớ rồi, trí nhớ của anh cũng không tồi nhỉ.”
Trần Ngân Hà: “Còn nói nữa tôi sẽ coi là cô đang ghen đó, tiểu long bao sắp nguội cả rồi đây này.”
Câu nói này quả nhiên đã thành công khiến Tô Dao ngậm miệng.
Tô Dao ăn xong, dọn dẹp một chút, rồi chuẩn bị đến bên nhà Lý Thư Bân. Trần Ngân Ngà cầm bát cháo Tô Dao ăn thừa lên ăn vài miếng, đây là lần đầu tiên anh ăn đồ người khác ăn thừa, cuối cùng lại thành nghiện, anh ăn sạch những thứ mà Tô Dao không ăn hết, đến cả một hạt cơm cũng không bỏ lại.
Tô Dao đi đến bên giường, gấp ga trải giường cùng chăn của Trần Ngân Hà lại, giấu chỗ dính máu vào bên trong: “Đồ trên giường của tôi anh đừng có động vào, chạm vào cũng không được, để khi nào về tôi tự giặt.”
Sau khi Tô Dao rời đi, Trần Ngân Hà dọn dẹp khay đồ ăn, nhìn đống chăn ga trên giường và dưới chiếu, theo thói quen thông thường, chỗ này anh đều cứ thế vứt đi, nhưng đây là hai bộ chăn ga duy nhất anh mang tới, nếu vứt đi thì chẳng có gì để ngủ. Bảo anh phải nằm chăn ga của nhà trọ vừa cứng vừa thô ráp, không bằng bảo anh ngồi luôn trên sofa cả đêm cho rồi. Lại không dám dùng máy giặt của ông chủ, cũng không có dịch vụ giặt khô, chàng tiên nhỏ chỉ đành hạ mình ôm đống chăn ga xuống sân dưới lầu để giặt tay, mang theo cả của Tô Dao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play