Lúc nãy Thịnh Hạ vội vàng nhận hai bức tự, sớm đã quên đi bức vẽ trên bài thi, khi cô thay quần áo xong đi tìm Nhậm Ngạn Đông, thấy trên bàn rất gọn gàng, mới đột nhiên nhớ lại.
Bức vẽ kia, Nhậm Ngạn Đông cất đi, bài thi còn nằm trên mặt bàn.
Anh chỉ vào bài thi, “Em vẽ tranh hay làm bài thi?”
Thịnh Hạ nhếch khoé miệng, “Làm cả hai đều không mất nhiều thời gian, là học bá thế giới, em đều có khả năng làm được hết.” Nhậm Ngạn Đông cho cô một cái liếc mắt, đem bài thi gấp lại.
Vừa rồi đã xem qua hai bài thi cô làm, cũng không tồi, anh không nói thêm gì.
Trên đường đi đến nhà hàng, trong xe rất yên tĩnh. Mỗi ngày trong xe đều chuẩn bị sẵn tạp chí, có loại kinh tế tài chính Nhậm Ngạn Đông thường xuyên xem, cũng có loại tạp chí thời trang Thịnh Hạ thích, cả hai ai xem của người nấy, không quấy rầy nhau.
Thỉnh thoảng trong xe có âm thanh lật trang. Hình thức ở chung này Thịnh Hạ sớm đã thành quen, không cảm thấy bất thường, cũng không thấy có gì không tốt.
Trước kia Mẫn Du có nói với cô: Thịnh Hạ, em nên gặp gỡ thêm vài người đàn ông thì em sẽ phát hiện ra điểm khác biệt của tam ca nhà em. Trước đây được nhiều người theo đuổi như vậy, không chọn người đàn ông ấm áp, xuất sắc thử xem, đảm bảo em không bao giờ thèm nhìn đến Nhậm Ngạn Đông.
Vừa nhớ đến Mẫn Du, Mẫn Du liền gọi điện thoại cho cô.
“Không phải vội đi sao?” Mẫn Du hỏi.
Thịnh Hạ: “Đang ở trên xe.”
Mẫn Du nói ngắn gọn, cô có một người bạn là biên kịch, đêm nay tìm cô, nói có kịch bản mới, nội dung một nhân vật rất thích hợp với Thịnh Hạ, cũng là nghệ sĩ đàn Violin, nên nhờ cô hỏi Thịnh Hạ có hứng thú diễn một vai khách mời hay không.
Mẫn Du nói: “Phim sẽ bắt đầu bấm máy vào cuối tháng tư, khi đó em đã hoàn thành thi hai vòng nghiên cứu sinh, muốn xem xét một chút không?”
Thịnh Hạ muốn thử vai, nhưng lại lo lắng: “Có cảnh diễn thân mật nào không? Ví dụ như ôm, hôn gì đó?”
Lời vừa nói ra, Nhậm Ngạn Đông nhìn sang cô.
Mẫn Du: “…Chị gái à, chị chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi, nói không chừng chỉ xuất hiện vài giây, muốn cái gì nữa hả? Còn tưởng rằng mình là nữ chính à, cho em diễn toàn bộ cảnh tình cảm!”
Thịnh Hạ: “Vậy chọn đi." Cô chưa từng đóng phim, thử một lần cũng tốt, đúng lúc phù hợp, cô cũng diễn không tệ.
Cô lại nhớ tới, hỏi: “À mà, đó là công ty điện ảnh nào vậy?”
Mẫn Du: “Phẩm Ngu.”
Xuất phẩm của điện ảnh Phẩm Ngu luôn bảo đảm, Thịnh Hạ càng yên tâm.
Sau đó cúp điện thoại, Nhậm Ngạn Đông hỏi cô, “Muốn đóng phim?”
Thịnh Hạ ậm ừ rồi tiếp tục xem tạp chí.
Nhậm Ngạn Đông nhìn chằm chằm cô, cô đã nhận ra, nhưng cũng không phản ứng gì.
Sau một lúc lâu, Nhậm Ngạn Đông thu hồi tầm mắt, lật một tờ tạp chí kinh tế tài chính.
Nhà hàng này là theo khẩu vị yêu thích của Thịnh Hạ, nhưng thật ra cũng chỉ kêu đồ ăn theo số lượng một người dùng cơm.
Thịnh Hạ buổi tối cơ bản không ăn gì, đột nhiên gặp được món đặc biệt thích, cô ăn một miếng cũng đã đủ, còn lại dành cho Nhậm Ngạn Đông, mặc dù như vậy, cô vẫn theo phản xạ có điều kiện tính toán lượng thức ăn nhiều ít sao cho đủ năng lượng
Thịnh Hạ ăn xong nhanh, cô không chút để ý uống nước lọc, chờ Nhậm Ngạn Đông dùng cơm.
Ngồi bên cạnh cô cách đó không xa, cũng là một đôi tình nhân trẻ tuổi, hai người từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, vẫn luôn khe khẽ nói nhỏ, khóe miệng cô gái cười cười không tan.
Nhậm Ngạn Đông vô tình ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng tầm mắt cô, anh hỏi; “Nhận ra người quen sao?”
“Hả?” Thịnh Hạ quay người lại.
Nhậm Ngạn Đông khó có được kiên nhẫn, lặp lại một lần nữa, “Nhận ra người quen?”
Thịnh Hạ lắc đầu, “Không quen biết.” Cô chỉ là khá tò mò, “Có chung đề tài nói chuyện với người yêu, có phải sẽ luôn nói mãi không hết chuyện hay không?”
Vẫn đề này, Nhậm Ngạn Đông tự nhiên không trả lời cô được.
Thịnh Hạ không còn suy nghĩ nhiều về câu hỏi có vẻ vô nghĩa này nữa, Nhậm Ngạn Đông cắt một miếng sườn cừu nhỏ đưa qua, “Nếm thử một miếng đi, hương vị hôm nay không tệ.”
Thịnh Hạ giãy giụa mấy giây, vẫn là há miệng.
Chờ buổi tối về nhà, cô muốn vận động nửa tiếng.
Trong lúc này, Thịnh Hạ nhận được điện thoại của Hạ phu nhân, cô bật nhỏ âm lượng, nói với Nhậm Ngạn Đông ra ngoài nghe điện thoại.
Bà Hạ lần này gọi đến cũng không phải lải nhải chuyện thi thạc sĩ, cũng không niệm cho cô vài câu thần chú, lần này là nhắc cô cuối tuần này về nhà ông bà nội ăn cơm
“Ông bà đều trở về vào giữa trưa thứ bảy, con đừng quên thời gian”
Thịnh Hạ ‘hmm’, hỏi: “Mẹ, mẹ có đi không?”
Tuy cha mẹ cô sớm ly hôn, nhưng mẹ và ông bà nội quan hệ vẫn luôn rất tốt, Thịnh gia có chuyện gì, mẹ đều sẽ có mặt.
Mẹ Hạ: “Dạo này không có thời gian, ngày mai mẹ phải đi công tác, cuối tuần không kịp quay lại, con đại diện mẹ là được.”
Thịnh Hạ đều hay quên thời gian dịp đặc biệt, nhưng không nghĩ nhà có dịp gì cần liên hoan, “Sao đột nhiên muốn ăn cơm chung vậy ạ?”
Mẹ Hạ: “Dì của con tới Bắc Kinh thăm ông bà nội, nên cùng nhau ăn bữa cơm.”
Dì, em bà nội, đã hơn 70 tuổi. Dì ở vùng núi nào đó trong tiểu thành, nghe nói ở trong thôn cũng có nhà cổ, nơi đó non xanh nước biếc, không khí rất trong lành.
Dì cô được gửi đến đó khi còn trẻ, nhưng sau này gặp được tình yêu đích thực của mình, kết hôn rồi sinh con, dù thế nào đi nữa, dì cũng không muốn quay lại Bắc Kinh, lúc trước náo loạn trong nhà một thời gian.
Mấy năm gần đây, mỗi khi mùa đông đến, dì đều sẽ về Bắc Kinh ở lại chơi một thời gian.
Bà Hạ nghe được Thịnh Hạ bên kia có âm thanh nói chuyện, “Con không ở nhà à?”
Thịnh Hạ: “Không, con ở nhà hàng.”
Mẹ Hạ hỏi nhiều câu: “Cùng ăn cơm với Mẫn Du?”
Thịnh Hạ: “Không phải, cùng tam ca.”
Mẹ Hạ vừa nghe con gái nói là cùng Nhậm Ngạn Đông ăn cơm, không nhịn xuống, lải nhải: “Có phải ăn cùng Ngạn Đông hay không, con nghĩ đi?”
Thịnh Hạ: “… Con cũng ăn được không!”
Mẹ Hạ: “Vừa ăn vừa tính calo đúng không?”
Thịnh Hạ lười cãi cọ, nói lại nhiều mẹ cũng không hiểu.
Mẹ Hạ hơi hơi thở dài, “Con nói ai chịu được ăn cơm cùng với con? Mẹ cũng thấy phiền!”
Thịnh Hạ: “Tam ca chịu được.”
Cũng đúng là vậy, Nhậm Ngạn Đông quả thật không hề thấy khó chịu.
Mỗi lần đi ăn cơm, cơ bản đều là Nhậm Ngạn Đông ăn một mình, cô ăn đơn giản vài miếng, nhưng mỗi lần chỉ cần cô nói muốn ăn cơm cùng anh, từ trước đến nay anh đều không từ chối.
Thịnh Hạ không nghĩ lại cùng mẹ cãi cọ trong điện thoại, lấy cớ phải tiếp tục ăn cơm, cúp điện thoại.
Trở lại bàn ăn, Nhậm Ngạn Đông đã dùng cơm xong, anh đứng dậy, “Đi thôi.”
Thịnh Hạ cùng Nhậm Ngạn Đông một trước một sau đi ra, hiện tại mới 9 giờ rưỡi, trên đường chính còn khá náo nhiệt, cuộc sống về đêm ở tòa thành này vừa mới bắt đầu.
“Chúng ta đi đến quán bar chơi một lát đi?” Thịnh Hạ đưa ra ý kiến.
Ngày thường cô rất ít khi đi đến những nơi như vậy, hôm nay có Nhậm Ngạn Đông, cô không phải kiêng dè chỗ nào.
Nhậm Ngạn Đông: “Về nhà.”
Anh không thích chơi, Thịnh Hạ biết, thỉnh thoảng anh sẽ đi hội sở tụ họp với bạn bè, còn lại thời gian không ở nhà thì chính là ở công ty.
Nhưng trước kia, chỉ cần là cô yêu cầu, anh rất ít khi từ chối, không nghĩ tới đêm nay một chút mặt mũi anh cũng không cho.
Thịnh Hạ: “Thật sự không đi sao?”
Nhậm Ngạn Đông thanh âm rất nhẹ, “Ừ.”
Thịnh Hạ nghĩ, “Tối nay có họp video à?”
Không nghĩ tới Nhậm Ngạn Đông lại nói: “Đêm nay không bận.”
Thịnh Hạ: “….”
Cô đoán được anh không đưa cô đi đến quán bar có hai nguyên nhân:
Một, khả năng anh chính là chỉ đơn giản không thích cô đi uống rượu.
Hai, bởi vì chuyện diễn vai khách mời cho phim điện ảnh, lúc ấy cô không phản ứng trả lời anh, anh về nhà để dạy bảo cô.
Phân vân xem chính xác là nguyên nhân nào, cô cũng không xác định được. Cũng có lẽ, cả hai nguyên nhân ấy đều có.
Trên đường về nhà, lần đầu tiên trong lịch sử, Nhậm Ngạn Đông lại lần nữa chủ động đề cập đến việc tham gia diễn trong phim điện ảnh, đề tài xưa nay anh chưa từng nói đến, hỏi cô: “Muốn diễn phim gì?”
Thịnh Hạ; “Cụ thể em chưa rõ lắm, chỉ biết là em đóng vai nghệ sĩ đàn Violin.”
Cũng không biết là anh đang nghĩ gì, cô cố ý hỏi: “Đúng rồi, bên trong nội dung phim còn có cảnh tình cảm, vừa có ôm và hôn môi.”
Nhậm Ngạn Đông không nói gì, bình tĩnh nhìn cô.
Thịnh Hạ: “Yên tâm, em có chừng mực, không phải hôn môi sâu kiểu Pháp, chỉ là chuồn chuồn lướt nước mà thôi.”
Nhậm Ngạn Đông vẫn như cũ, không hề lên tiếng, cũng không rời mắt.
Thịnh Hạ cười nhẹ, có phần khiêu khích, “Trông anh hẹp hòi quá đó, thái độ đóng phim điện ảnh cần phải thật chuyên nghiệp, không được để bị lừa.”
Cô lại lấy tư thế cảnh cáo, “Nhân tiện, lần này anh không được hủy bỏ cơ hội diễn xuất của em, ngày thường anh triệt hotsearch thì được, lần này là cơ hội khó có được, diễn nhân vật này rất giống với chính bản thân em, nếu anh động tay, anh sẽ không xong với em đâu."
Nhậm Ngạn Đông trước sau vẫn không mở miệng, bàn tay sạch sẽ gõ cửa sổ xe. Anh vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ một lúc lâu.
Thịnh Hạ đã quen với việc tức giận với anh, cũng do cô thường xuyên chiếm tiện nghi ở trong lời nói, anh bị tức đến không thể trả lời được, lại không thể phản bác.
Anh không nói lời nào, cô cũng không chủ động bắt chuyện, tiếp tục xem tạp chí thời trang.
Thịnh Hạ lật đến trang tạp chí cuối cùng, có chiếc lắc tay thu hút cô, kiểu dáng khá đặc biệt, cô vỗ vỗ cánh tay Nhậm Ngạn Đông, “Tam ca, em thích cái này.”
Cái lắc tay này thật ra đắt hay không đắt, dù có giá bao nhiêu, cô cũng sẽ làm cho Nhậm Ngạn Đông mua cho cô, mà Nhậm Ngạn Đông cũng không có thói quen từ chối cô.
Nhậm Ngạn Đông quay đầu lại, không nói gì.
Thịnh Hạ nhìn anh, “Mua hay không mua? Không mua thì em tự mình mua.”
Dừng một lát, Nhậm Ngạn Đông nói: “Đem hình gửi sang cho anh."
Thịnh Hạ cười, thích xem dáng vẻ anh đang giận cô mà bất lực.
Dọc theo đường đi, hai người không ai nói thêm gì.
Về đến nhà, vẫn không nói chuyện.
Thịnh Hạ cũng như mọi khi, đi lên lầu, bắt đầu các bước tắm rửa, dưỡng da.
Nhậm Ngạn Đông ở trong phòng tập thể thao dưới lầu, mãi cho đến 11 giờ mới đi lên.
Thịnh Hạ đã tắm rửa xong, đang trên giường xem điện thoại.
Nhậm Ngạn Đông nhìn Thịnh Hạ hai giây, cô cất điện thoại đi, vừa rồi ở trên xe, cô làm anh tức giận không ít, chuẩn bị lát nữa dỗ dành anh.
“Aaa, anh làm gì vậy!”
Thịnh Hạ không một chút phòng bị, bị anh trực tiếp ôm vào lòng, đối mặt với anh. Anh im lặng nhìn cô, như muốn chờ cô nói cái gì đó.
Thịnh Hạ lập tức nhanh chóng nhận thua, nói câu anh muốn nghe nhất: “Cảnh phim không có diễn tình cảm gì hết, không có ôm, cũng không có hôn môi.”
Nhậm Ngạn Đông cúi đầu, hôn lên mắt cô.