Thực ra, Từ Hạc Tuyết đã sớm quên bánh đường trắng có hình dạng như thế nào từ rất lâu rồi.
Từ khi đến âm phủ gần trăm năm nay, hắn đã gần như quên hết tất cả những thói quen, sở thích khi hắn còn là con người. Chỉ có một chút ký ức vụn vặt về mấy đồ vật liên quan đến thân phận của hắn thì hắn mới miễn cưỡng không quên đi được.
Ví dụ như miếng bánh đường trắng có liên quan đến huynh trưởng và tẩu tử này.
Nó tỏa ra hơi ấm, nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn. Vào khoảnh khắc này, Từ Hạc Tuyết mới ý thức được rằng lòng bàn tay của hắn lạnh như băng tuyết mà miếng bánh này lại ấm áp vô cùng.
Bên ngoài, sắc trời vẫn còn đang tờ mờ sáng, mành trúc trên cửa xe rũ xuống khiến cho bên trong xe càng thêm mờ mịt. Từ Hạc Tuyết mơ hồ nhìn thấy một cô nương đang ngồi trên cái ghế ở bên cạnh trên xe ngựa, áp má vào mu bàn tay, há miệng cần một miếng bánh đường trắng.
Hắn cụp hàng mi xuống, liếc nhìn chiếc bánh đường trắng đang ở trong tay của hắn. Mất một lúc lâu sau, hắn mới cứng nhắc đưa miếng bánh lên trên miệng, gần như không có cảm giác gì mà cần miếng bánh một cái.
Vị ngọt là như thế nào?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play