Buổi sáng sớm trời còn tờ mờ, trong viện truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa, lại có tiếng người hàn huyên, dần dần trở nên ồn ào, tràn đầy khói lửa.
Vợ chồng trẻ Minh Mỹ cũng nằm trong số đó, hai người đều phải dậy sớm tham gia vào hoạt động buổi sáng này, dù sao hai người cũng đều phải đi làm, không thể chậm trễ được. Trạm xe buýt chỗ Minh Mỹ làm việc xa hơn xưởng máy móc của Trang Chí Hi một chút, cô nhanh chóng ăn bữa sáng xong rồi đứng dậy, nói: “Con đi trước đây ạ.”
Trang Chí Hi nhanh chóng nhét bánh bao vào trong miệng, nói: “Anh đưa em đi.”
Minh Mỹ: “Được rồi được rồi!”
Cô nói: “Anh đưa em đi xong lại còn phải vòng về lại nữa, em lái xe nhanh lắm.”
Cô đội chiếc mũ lông xù lên, bảo vệ lỗ tai, rồi lại đeo chiếc túi xách màu xanh lá cây của quân đội lên, cực kỳ thời thượng, bấy giờ mới vẫy vẫy tay đi ra cửa.
Tiểu Yến Tử lẩm bẩm: “Thím út thật là xinh đẹp.”
Con gái đều thích những thứ xinh đẹp, những cô bé lại càng thích.

Cô bé nắm nắm tóc của mình, nói: “Tiểu Yến Tử cũng muốn có mũ lông xù.”
Lương Mỹ Phân nhanh chóng nhìn về phía mẹ chồng, Triệu Quế Hoa không thèm nể mặt thứ keo kiệt như cô ta, nói: “Tiểu Yến Tử nói mẹ mua cho cháu đi, cháu đã lớn như vậy, mẹ còn chưa từng mua thứ gì cho cháu cả, cứ nói mẹ cháu mua cho.”
Thật sự mà nói, mấy năm nay, mỗi tháng trong tay Lương Mỹ Phân đều giữ được năm đến sáu đồng, đủ để một nhà bình thường ăn trong vòng một tuần hoặc một người sinh hoạt trong một tháng luôn rồi. Nhưng cô ta lại không có một xu, cũng chẳng bao giờ mua đồ gì cho mấy đứa trẻ cả.
Tất cả tiền bạc, chi tiêu ở đâu không cần phải nói cũng biết, có thể thấy là làm người hồ đồ đến mức nào.
Bà nghĩ tới đây, liếc mắt nhìn qua Lương Mỹ Phân một cái. Tối hôm qua Lương Mỹ Phân vất vả phát tiết một hồi, không còn khổ sở nữa, vừa quay đầu nghe thấy lời này lại cảm thấy khó chịu. Chỉ là bây giờ không ai quản cô ta nghĩ cái gì, mấy người đàn ông trong nhà đều nhanh chóng ăn sáng xong đi làm.

Trang Chí Hi và ba anh đều đang làm trong xưởng máy móc, tất nhiên là đi cùng nhau, chỉ là nhìn thấy ba dường như muốn chờ anh cả, Trang Chí Hi nở nụ cười chứa ý vị sâu xa, chủ động đi trước.

Anh vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Bạch Phấn Đấu, Bạch Phấn Đấu khoe khoang đẩy chiếc xe, đuôi vểnh lên tận trời, liếc anh nói: “Không phải nhà của cậu cũng có một chiếc xe sao? Sao cậu không đi làm bằng xe đạp? cậu không có quyền sử dụng, đúng không? cậu không thể làm chủ, phải không? Trong nhà cậu là phái nữ cầm, đúng không hả? Cậu làm đàn ông thế là không được, không xứng mặt làm đàn ông chút nào.”
Lúc hắn ta nói những lời này còn làm mặt quỷ nữa.
Trang Chí Hi nhướng mày, cười nói: “Nữ đồng chí làm chủ gia đình cũng không có gì là không tốt cả, dù gì cũng tốt hơn những người trong nhà còn không có cả phái nữ. Nhà em có xe, nhưng vợ em phải dùng, trời đất rộng lớn vợ là lớn nhất, em là một người đàn ông khỏe mạnh, đi bộ một chút thì có làm sao. Đừng nói là vì vợ em phải đi làm xa, cho dù cô ấy đi làm gần, em cũng không nỡ để cô ấy đi bộ. Tất nhiên, anh chưa có vợ anh sẽ không biết được đâu.”

Bạch Phấn Đấu: “!!!”
Hắn ta tức giận: “Này mày chọc tức anh có phải không hả? Nói giống như trên đời này chỉ mình mày có vợ vậy.”
Trang Chí Hi: “Đúng vậy, không phải chỉ mình em có vợ, nhưng anh Phấn Đấu thì không có.”
Anh bày ra vẻ mặt vô tội, mỉm cười nói: “Anh nói đúng không? Sao anh không kết hôn đi? Tại sao vậy? Anh không muốn kết hôn sao?”
Bạch Phấn Đấu: “...!Đậu má, tao còn bận đi làm, ai rảnh mà quan tâm thằng nhãi ranh nhà mày.”
Hắn ta lái xe, nhanh chóng phi ra ngoài, nhanh như một cơn gió.
Trang Chí Hi lớn tiếng kêu theo: “Này, anh Phấn Đấu, anh không chở em đi nhờ một đoạn sao.”
Bạch Phấn Đấu: “Cút con mẹ mày đi! Đừng có mơ!”
Trang Chí Hi: “Anh cũng quá không có tình hàng xóm láng giềng rồi?”
Bạch Phấn Đấu không đáp lời, ra sức đạp xe đi.
Trang Chí Hi chậc một tiếng, nói: “Trình độ này còn dám đấu võ mồm với mình.”
Trang Chí Hi đúng thật là có chút thèm nhìn theo xe đạp, nhưng xưởng của bọn họ thật sự cách khu tứ hợp viện không xa, anh vào xưởng đi đến phòng y tế, liền thay áo blouse trắng.
Đừng thấy Trang Chí Hi đang làm việc cho trạm y tế của xưởng, nhưng thật ra anh không phải là sinh viên y khoa, cũng không hề biết gì về ngành y. Khi anh tốt nghiệp trung học cơ sở, nhìn thấy trường đại học đã bị hủy bỏ, thậm chí có khả năng phải về nông thôn.
Trang Chí Hi lúc ấy thật sự cố gắng đến điên đầu, mỗi ngày đều chạy khắp nơi kiếm việc làm.
Phải biết rằng, nếu không tìm được việc làm, anh tất nhiên là phải xuống nông thôn.
Có lẽ thật sự là có may mắn, Trang Chí Hi tìm công việc suốt một tháng liền, đúng lúc, bắt kịp đợt tuyển dụng của xưởng máy móc Tiền Tiến.
Đừng nhìn xưởng máy móc Tiền Tiến thông báo tuyển dụng mà tưởng dễ, không phải là ai cũng có thể báo danh.
Điều kiện đầu tiên là phải có hộ khẩu nơi ở là Thủ đô.
Tiếp theo chính là phải tốt nghiệp trung học phổ thông (cấp 3), trung học cơ sở (cấp 2) cũng không được, tiểu học thì lại càng không,
Cuối cùng, phải có một người trong nhà cũng đang làm việc trong xưởng máy móc trước đó, hơn nữa chức danh còn phải từ cấp năm trở lên.
Chỉ khi thỏa mãn được ba điều kiện này, mới có thể báo danh, thật sự là rất gắt gao.
Chỉ với ba điều kiện này, hơn 90% người đều không có tư cách báo danh.
Trùng hợp, Trang Chí Hi có vận may tốt, thỏa mãn ba điều kiện, anh lại tránh đi mũi nhọn, không chọn những vị trí nóng như văn phòng hoặc phân xưởng, lại chọn vị trí nhân viên thu phí ở phòng y tế..

Rất nhiều người đều không hiểu công việc của vị trí này, cứ ngỡ phải hiểu biết một chút về y học, cho nên đều không lựa chọn công việc này. Còn có một vài người vì lý do vị trí này có lương thấp, cả một xưởng máy móc lớn như vậy nếu bọn họ không thể tiến vào văn phòng, vậy thì vào phân xưởng cũng tốt hơn là ở phòng y tế.
Bây giờ công nhân làm chủ, chỉ cần học kỹ năng nhanh, vậy tiền lương cũng sẽ tăng nhanh.
Còn kiểu nhân viên thu phí trạm y tế, vị trí này rất khó để thăng tiến, cho nên có rất nhiều người không hiểu, có nhiều người chướng mắt, điều này hiển nhiên khiến cho Trang Chí Hi nắm được nhiều cơ hội hơn.
Mà phải nói, tiền lương ở trạm y tế này quả thật tăng lên rất chậm, hơn nữa cũng không phải thật sự dựa vào tay nghề chữa bệnh để nói chuyện, thật sự là không có tiền đồ gì lớn.
Nhưng cái này cũng phải xem đối tượng là ai, người có đường đi nước bước, đương nhiên là phải muốn vị trí tốt.

Nhưng nghĩ đến một nhà bình thường như nhà họ Trang xem, có một công việc để có thể không phải về nông thôn, chính là chuyện tốt, cho nên sau khi Trang Chí Hi được nhận vào làm thì cực kỳ vui vẻ,
Thậm chí sau đó, Trang Chí Hi nhìn từng đám người đi về nông thôn, càng cảm thấy bản thân hạnh phúc biết nhường nào.
Anh biết bản thân có mấy cân mấy lạng, nếu để anh làm nông, anh thật sự làm không nổi.
Anh càng cảm thấy may mắn vì bản thân tốt nghiệp sớm, nếu trễ thêm một năm nữa, hoặc là trễ thêm hai năm nữa, có lẽ sẽ không có được chuyện tốt như này.
Trang Chí Hi thay quần áo xong, rót cho phòng làm việc một bình nước nóng, lại quét dọn sàn nhà, thật ra phòng y tế của nhà máy bọn họ không lớn lắm, không thể so được với bệnh viện lớn, chỉ là phục vụ các anh em công nhân, xem mấy bệnh lặt vặt nhẹ như đau đầu chóng mặt, hay xử lý vết thương nhỏ gì đó.
Tất cả mọi người đều nhàn nhã, chủ nhiệm, bác sĩ y tá cộng thêm nhân viên thu phí là anh, tính toán đầy đủ thì cũng chỉ có sáu người.

Phải biết rằng xưởng của bọn họ chính là xưởng lớn có trăm ngàn công nhân, bởi vậy có thể thấy được phòng y tế này không quan trọng cỡ nào.
Phòng y tế có sáu người, ngoại trừ chủ nhiệm ra cũng chỉ có một mình Trang Chí Hi là đàn ông, anh là người tới cuối cùng, còn là thanh niên trẻ tuổi nhất, cho nên, Trang Chí Hi cũng rất biết ý biết tứ, một vài công việc nằm trong khả năng của mình, anh vẫn sẽ chủ động làm.
“Sáng nay tiểu Trang tới thật là sớm, đúng là người mới cưới vợ, tinh thần quả nhiên là không tệ chút nào.” Bác sĩ Vương vừa vào cửa đã trêu chọc, Trang Chí Hi chẳng thẹn thùng chút nào, đón ý nói hùa nói: “Còn không phải sao, cho dù nằm mơ em cũng có thể cười đến tỉnh đó.”
Lời này chọc cho bác sĩ Vương bật cười.
Bác sĩ Vương gật đầu: “Vậy thì cậu đúng thật là nên vui mừng, vợ của cậu thật không tệ, vẻ ngoài xinh đẹp còn có công việc chính thức, hời cho nhóc con nhà cậu rồi.”
Trang Chí Hi cười trêu chọc: “Cô ấy gả cho em cũng nên vui mừng mà, chị xem gương mặt này của em đi, đẹp trai đến cỡ nào chứ, muốn gương mặt có gương mặt, muốn dáng người có dáng người. Không hút thuốc lá không uống rượu bia không có tật xấu nào, ái chà chà ~ em thật là nhiều ưu điểm mà.”
Người này tự khen một hồi, thế nhưng có chút kích động, anh nói: “ Em thật sự không tệ đó.”
Lúc này có vài người ở phòng y tế đều đến hết cả, nghe mấy lời này của anh, nhịn không được cười nói: “Da mặt của cậu cũng đủ dày đó”.
Trong đó có một bác sĩ Lý thế nhưng có điều thắc mắc, tò mò hỏi: “Mẹ vợ của cậu, là làm nghề gì vậy? Có đi làm không? Sao chị cứ cảm thấy bà ấy nhìn rất quen.”.

Trang Chí Hi: “Mẹ vợ của em vốn là người soát vé xe buýt, còn không phải là vì vợ của em sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông xong thì không có việc làm sao, cho nên bà ấy bèn nhường công việc lại cho con gái, bản thân thì về nghỉ hưu sớm. Em thấy có lẽ chị nhìn bà ấy quen mắt là bởi vì trước kia từng gặp khi đi xe buýt.”
Bác sĩ Lý bừng tỉnh hiểu rõ, vỗ đầu: “Đúng đúng đúng, thật đúng là vậy, trước kia bà ấy chạy tuyến xe buýt trước cửa nhà chị, nhiều năm rồi, đều là bà ấy, chị nói mà, cứ cảm thấy bà ấy nhìn quen mắt. Mẹ vợ của cậu thật sự rất lo nghĩ cho con gái đó.”
Điểm này Trang Chí Hi cũng rất đồng tình, gật đầu: “Quả thật là vậy.”
Nhà họ Minh có hai đứa con, là Minh Mỹ vợ anh và còn có một người anh trai, anh trai của Minh Mỹ là bạn học của anh Trang Chí Viễn, tốt nghiệp xong cũng vào ngành đường sắt, bây giờ đều là tiếp viên tàu hỏa.
Đây là công việc chính thức, nhưng chị dâu của Minh Mỹ thì không, chị ấy là công nhân tạm thời của nhà ga xe lửa.

Mọi người đều cho rằng, cuối cùng mẹ Minh sẽ nhường công việc cho con dâu, nhưng chẳng ai ngờ được là, bà lại kiên định cho con gái, không chút chần chờ.
Cho nên hai vợ chồng già thương yêu con gái đến nhường nào, Trang Chí Hi đều thấy rõ.
“Vợ chồng trẻ hai người đều là công nhân, cuộc sống dễ chịu, đúng rồi, nhà cậu ra ở riêng chưa?” Bác sĩ Lý hỏi, ngọn lửa nhiều chuyện nho nhỏ, cũng không hề bị dập tắt, mặc kệ là người như thế nào, nên hóng chuyện đều phải hóng chuyện.
Trang Chí Hi: “Không ở riêng, ở riêng rất bất tiện. Chúng em vẫn sống cùng cả nhà, nhưng em với vợ em, mỗi tháng chỉ cần trả mười đồng tiền ăn, những thứ khác tự xem mà làm thôi.”
Hai bác sĩ trao đổi ánh mắt với nhau, nói: “Vậy thật ra cũng khá tốt, cũng không khác gì với ở riêng lắm.”
Trang Chí Hi mỉm cười: “Vẫn là có chút không giống đó.”
Chủ đề bàn tán hôm nay của phòng y tế chính là Trang Chí Hi, ai bảo, thằng nhãi này vừa kết hôn chứ.
Trang Chí Hi cũng không có gì để giấu giếm, cười đùa vài câu với mấy bà chị và bà thím.

Đám người lại chẳng hề để ý, ở cửa phòng y tế có một người đang đứng.
Người này không phải là ai khác, chính là quả phụ trẻ trong khu viện, Vương Hương Tú.

Vương Hương Tú có chút cảm lạnh, muốn tới lấy ít thuốc, chỉ là vừa tới cửa đã nghe thấy bọn họ đang nói chuyện gì kia, cô ta tất nhiên nhận ra giọng nói của Trang Chí Hi, đứng nghe một hồi, mím mím môi, trong lòng bắt đầu tính toán.
Một tháng Trang Chí Hi giao ra mười đồng tiền ăn, vậy trong tay nó ít nhất sẽ còn thừa mười mấy đồng, nếu vợ của nó cũng giao tiền cho nó, vậy thì hẳn là sẽ càng nhiều hơn nữa.

Tính sơ qua thì có lẽ một tháng sẽ có hơn bốn mươi đồng đấy. Tròng mắt cô ta xoay tròn, nhiều thêm vài phần hứng thú, trong lòng tính toán có thể lừa dối thằng nhãi này để giúp đỡ cho gia đình mình hay không.
Nhà cô ta sống thật khó khăn mà, mẹ chồng của cô ta không có công việc, ba đứa con trai đều là những thằng nhóc chưa lớn, chỉ biết có ăn, người làm mẹ như cô ta có thể làm gì ngoài việc nghĩ thêm nhiều cách chứ? Vốn là cô ta tới lấy thuốc, trong lúc suy nghĩ cũng quên vào cửa, đã xoay người rời đi.
Thấy đến phân xưởng rồi, mới nhớ ra đã quên lấy thuốc, bất lực vỗ đầu.
May mắn thay, cô ta nhìn thấy Bạch Phấn Đấu đang đi tuần tra, vội vàng gọi: “Phấn Đấu, cậu tới đây.”
Bạch Phấn Đấu đang tuần tra, vừa nghe thấy tiếng, không nói hai lời đã chạy tới: “Chị Tú, chị gọi tôi sao? Có chuyện gì à? Tôi thấy chị thẫn thờ vậy.”
Vương Hương Tú: “Chị có chút không thoải mái, cậu đến phòng y tế lấy giúp chị chút thuốc cảm, chị phải bận làm không thể chậm trễ được.”.

Bạch Phấn Đấu: “Được thôi. Mà không phải chị vừa đi từ bên đó về đây sao...”
Vương Hương Tú cười cười, nói: “Còn không phải là vì chị mải hóng chuyện quá, cho nên quên lấy thuốc mà đã chạy về rồi đây sao?”
Bạch Phấn Đấu: “...!Chị cũng thật được.”
Ngay sau đó lại tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Vương Hương Tú cười, dỗi nói: “Cậu vừa nói chị, bây giờ lại hỏi. Chị không nói với cậu đâu.”
“Đừng như vậy mà chị, nói một chút đi mà.”
Vương Hương Tú không nói, Bạch Phấn Đấu càng tò mò hơn, Vương Hương Tú liếc hắn ta một cái, nói: “Vậy được, nói cho cậu biết cũng được, là nhà họ Trang...”
Bên này cô ta túm lại một chỗ, thì thầm to nhỏ với Bạch Phấn Đấu, bên kia Triệu Quế Hoa hắt hơi liên tiếp mấy cái, lẩm bẩm nói: “Đứa thối tha nào đang nói xấu sau lưng mình vậy nhỉ.”

Lương Mỹ Phân không dám nói gì.
Triệu Quế Hoa: “Con đi nhanh một chút đi.”
Lương Mỹ Phân vội vàng đuổi theo, cô ấy nhìn thấy đường càng đi càng không đúng, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Mẹ, không phải là mẹ muốn ném con xuống khe núi đó chứ?”
Triệu Quế Hoa: “...???”
Bà im lặng nhìn Lương Mỹ Phân, mắng chửi: “Mày là đứa ngu à? Đầu óc cũng chỉ để dùng nghĩ mấy thứ như vậy thôi à, lại con hỏi mẹ ném mày xuống khe núi? Mày là một đứa trẻ lên ba, không biết đường chạy đi à! Đáng lẽ mẹ không nên mang theo mày ra ngoài mới đúng, thật sự là ngu dốt không biên giới, còn không bằng một con lừa!”
Lương Mỹ Phân bị mắng, mặt xám mày tro, không dám nói gì.
Triệu Quế Hoa: “Thật đúng là thứ vô dụng!”
Lương Mỹ Phân: ...!Mắng chửi người tàn nhẫn như vậy, yên tâm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play