Sáng sớm Triệu Quế Hoa đã dẫn Lương Mỹ Phân ra ngoài.
Bà cõng một cái giỏ tre, bên trong có lưới đánh cá mượn của bà Vương, vợ ông đầu bếp Lý.
Hôm qua bà đã nói là muốn đi câu cá, lời này cũng không phải là nói cho vui, là một người phụ nữ lớn tuổi rất có kinh nghiệm, Triệu Quế Hoa thật đúng là biết nơi nào có thể bắt được cá.
Thật ra trong thành phố của bọn họ, nơi có thể câu được cá có rất nhiều, giống như ông đầu bếp Lý trong khu tập thể của bọn họ, câu cá cố định ở ao vùng cuối sông kia.

Chỉ là nơi như vậy không thích hợp với Triệu Quế Hoa, nếu nói thì thật sự ông Trang hiểu rất rõ Triệu Quế Hoa, bà ấy à, thật đúng là không biết câu cá.
Ở một nơi chỉ có thể dùng cần câu, bà cũng luống cuống không biết nên làm thế nào.
Cho nên ngay từ đầu Triệu Quế Hoa đã không muốn đi đến nơi đó.
Nơi bà muốn đến, đó là một nơi tốt hiếm có để bắt được cá.
Chỉ là bởi vì trí nhớ có chút xa xăm, cho nên Triệu Quế Hoa tìm tới nơi đó vẫn tốn chút sức lực.
Lương Mỹ Phân đi theo Triệu Quế Hoa suốt cả một đường, hai người đi hơn nửa ngày, Lương Mỹ Phân lén nhìn trộm mẹ chồng một cái, không dám nói gì.
Sáng nay mẹ chồng từng tìm cô ta ‘nói chuyện’, khiến tâm trạng của cô ta vốn đã khổ sở lại càng thêm tồi tệ.
Cô ta thật sự không ngờ tới mẹ chồng lại có tâm tư như vậy, hơn nữa nếu tính toán thế thì phòng bọn họ thật đúng là chiếm hời, thế cho nên bây giờ Lương Mỹ Phân ngay cả rắm cũng không dám thả, đi theo phía sau Triệu Quế Hoa giống như một giúp việc.
Triệu Quế Hoa lười nhìn gương mặt ủ rũ của cô ta, bà chuyên tâm tìm ao cá.
Chỉ là tuy rằng bà cảm thấy là bà biết chỗ, nhưng vẫn đi lòng vòng không ít, “À!”
Triệu Quế Hoa đột nhiên kêu lên đầy kinh ngạc và sợ hãi, Lương Mỹ Phân sửng sốt, vội vàng tiến lên: “Mẹ, làm sao vậy?”
Triệu Quế Hoa chỉ vào một cái ao cách đó không xa, nhìn qua rất bí mật, kích động nói: “Tìm được rồi!”
Chỉ trong một giây bà lập tức như được tiêm máu gà, nhanh chóng chạy tới, Lương Mỹ Phân cũng vội vàng đuổi theo, hai mẹ chồng nàng dâu chạy tới ao nước, Lương Mỹ Phân sợ tới ngây người: “Mẹ, bên này thật đúng là có một cái ao cá này.”.

Triệu Quế Hoa liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: “Con cho là mẹ nói bừa đó à?”
“Nào có đâu ạ.” Lương Mỹ Phân cũng không dám đắc tội với mẹ chồng.

Triệu Quế Hoa lập tức phân công: “Con đi nhặt đá, mẹ đi xem lớp băng này như thế nào, tìm một chỗ đập một cái lỗ.”
Lương Mỹ Phân lên tinh thần, chăm chỉ bận rộn: “Được ạ!”
Triệu Quế Hoa hài lòng gật đầu, tuy rằng con dâu cả có một đống lớn khuyết điểm, dùng lời của người hiện đại mà nói thì chính là quỷ vướng chân, nhưng cũng không phải là cô ta không có ưu điểm.
Cô ta làm việc không than mệt mỏi, chăm chỉ và siêng năng làm việc.
Bạn dặn dò công việc gì, cô ta đều có thể làm đến thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không lười biếng.
Bên này là một ngọn đồi nhỏ, nhiệt độ thấp hơn trong thành phố một chút, toàn bộ ao hồ đều bị đông thành băng, hai người Triệu Quế Hoa và Lương Mỹ Phân chia nhau ra tìm được một chỗ, điên cuồng đập, dùng không ít sức lực, thật sự mệt đến điên người, cuối cùng cũng đập ra được một cái hố không lớn không nhỏ.
Vừa đập ra được một cái hố, Triệu Quế Hoa đã tinh mắt nhìn thấy cá, bà lập tức vui vẻ, cả gương mặt đều hiện lên nụ cười tươi rói, nói: “Nhanh nào, lấy lưới đánh cá tới đây, hai chúng ta hạ lưới.”
 Lương Mỹ Phân cũng chưa từng bắt cá, đừng thấy gia đình cô ta chỉ là một gia đình bình thường, nhưng dù sao cũng là một cô gái thành phố, còn có thể được học tập đến khi tốt nghiệp trung học phổ thông, cuộc sống bình thường, nhưng ở trong thành phố cũng không phải thuộc diện khó khăn, cho nên hiển nhiên là sẽ không biết làm mấy chuyện như này.
“Mẹ, làm thế nào đây? Ném vào thì có thể bắt được rồi sao?
Triệu Quế Hoa liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Con đang nằm mơ đó à? Đúng là mơ mộng hão huyền.Con đi tìm một cây gậy trúc về đây.”
Triệu Quế Hoa thầm nghĩ bà cũng từng là người dùng lưới, đều là lưới giống nhau, bà còn có thể không trị được nó sao? Trước kia bà còn từng học được không ít mẹo vặt cuộc sống đó.
Lương Mỹ Phân tìm được cây gậy trúc về, Triệu Quế Hoa lập tức thả cây gậy trúc xuống nước, khuấy theo chiều kim đồng hồ, bà nói: “Nếu mẹ khuấy mệt, con tới giúp mẹ.”

“Được ạ!”
Lương Mỹ Phân làm việc là không có hai lời.
Triệu Quế Hoa khuấy cây gậy trúc trong nước, loại công việc này không thể không dùng sức, trời lạnh, bà lại đổ một chút mồ hôi, chỉ cảm thấy cánh tay cũng đau mỏi.
Lương Mỹ Phân vội vàng đón lấy, thời gian cô ta kiên trì còn không lâu bằng Triệu Quế Hoa, nhưng Lương Mỹ Phân cũng nói: “Mẹ, con cảm thấy càng ngày càng khó khuấy.”
Triệu Quế Hoa: “Có lẽ là có cá, đến đây nào, chúng ta kéo mẻ lưới đầu tiên!”
Hai người nhanh chóng kéo lên, “Một hai, một hai!”
Triệu Quế Hoa: “Cẩn thận một chút, dùng sức nào, nhanh lên, một hai! Ai ui!”
“A!”
Mẹ chồng nàng dâu hai người dùng sức một phen, đồng loạt kéo về phía sau, chợt nghe tiếng rắc rắc, đây là tiếng mặt băng nứt ra, mặt Lương Mỹ Phân bị dọa đến trắng bệch, trái lại Triệu Quế Hoa thì nhanh chóng dùng sức một cái, lưới đánh cá thoáng cái đã bị kéo lên.
“ Á, mẹ ơi, mẹ xem, có cá kìa, thật sự có cá kìa!”

Triệu Quế Hoa: “Đừng nói nhảm nữa, đi thôi!”
Hai người kéo lưới đánh cá, nhanh chóng chạy đến bờ, cũng may, tuy rằng mặt băng đã bị nứt ra, nhưng cũng chỉ có mấy khối băng gần cái hố rơi xuống, đi kèm mấy vết nứt mà thôi, những nơi khác tuy có chút vết nứt, nhưng cũng không có vấn đề gì.
Triệu Quế Hoa đặt mông ngồi xuống đất, cảm thán: “Mẹ nó, kiếm chút đồ ăn thôi mà cũng quá khó khăn.”
Lương Mỹ Phân cũng bất chấp sạch hay bẩn, ngồi ngay tại chỗ, cô ta nhìn lưới đánh cá trước mặt, hai mắt đều sáng lên.
Nơi này, cá lớn cá nhỏ ước chừng có mười con, nhỏ nhất cũng phải bảy đến tám tấc (Editor: vẫn lại là cách tính của người Việt thì 1 tấc là 10cm, nhưng người TQ thì 1 tấc chỉ là hơn 3cm chút. Nhưng có lẽ chỗ này phải tính theo cách của người TQ, 1 con cá nhỏ nhất tầm 21-24cm thì cũng ko nhỏ lắm đâu, chứ 1 con cá bảo là nhỏ nhất mà 7-8 tấc người việt thì là 7-80cm, vĩ đại luôn chứ nhỏ nhắn j ^^), trách không được lúc bọn họ kéo lên lại tốn sức đến như vậy, mấy con cá này làm sao có thể lớn đến thế chứ! Tất cả đều thành cá tinh luôn rồi.

Lương Mỹ Phân ngơ ngác nhìn cá, Triệu Quế Hoa cũng khó nén kích động, bà thở hổn hển, mặt mày đều là ý cười, vốn là gương mặt có chút khắc nghiệt không dễ chọc vào cũng có vẻ dịu nhẹ đi mấy phần.
Triệu Quế Hoa đắc ý nói: “Mẹ đã nói là được mà đúng không?”
Lương Mỹ Phân nuốt một ngụm nước miếng, mắt vẫn dính vào cá, mấy con cá này thật lớn mà.
Nhiều cá như vậy, trong nhà ăn sao hết chứ? Nếu ăn không hết, có phải là có thể đem tặng cho nhà mẹ đẻ của cô ta một ít hay không? Tầm mắt của cô ta lại rơi vào ao kia, chớp chớp mắt mấy cái, cái ao này...!Có thể lén lút nói với nhà mẹ đẻ không?
Triệu Quế Hoa vốn đang đắc ý, vừa quay đầu nhìn thấy ánh mắt con dâu cả chứa đầy toan tính, bà giật mình, lập tức quát lớn: “Đây chính là nơi tôi tìm được, nếu cô nói cho nhà mẹ đẻ cô biết, thì trở về nhà mẹ đẻ đi vĩnh viễn cũng đừng về nhà nữa. Ly hôn, phải ly hôn.”
Lương Mỹ Phân vừa nghe thấy lời này đã hoảng sợ, vội vàng nói: “Mẹ, con không có...”
“Tôi nhổ vào, tôi không quan tâm cô có ý đó hay không, nếu để tôi biết được cô làm chuyện đó, vậy thì cút về nhà mẹ đẻ cho tôi, vĩnh viễn cũng đừng trở về, cô cứ đi làm bà mẹ già cho thằng em trai của cô cả đời đi! Để xem tôi cho cô đẹp mặt thế nào! Cái danh bà mẹ chồng ác độc này, coi như tôi chấp nhận!” Triệu Quế Hoa nói chuyện khá là khó nghe, nhưng đối với người nào thì phải có thái độ đó.
Bà quá hiểu tính cách của con dâu Lương Mỹ Phân này, nếu bà nói chuyện một cách nhẹ nhàng với cô ta, thật lòng muốn nói đạo lý với cô ta, trái lại cô ta sẽ không cho là đúng, càng sẽ không để ở trong lòng, còn có thể cảm thấy bà bắt nạt mình, sẽ ngay lập tức cảm thấy bản thân chịu uất ức.
Ngay cả bản thân Triệu Quế Hoa thôi, kiếp trước bà đã suy nghĩ rất nhiều cho nhà thằng cả, nhưng ở trong lòng Lương Mỹ Phân bà chính là kẻ ác khó tha.
Sau đó bà dứt khoát thật sự hung dữ, không hề cho cô ta chút mặt tốt gì, không ngừng mắng chửi, không ngừng hung hăng, trái lại Lương Mỹ Phân lại cảm thấy mẹ chồng là người nghĩ sao nói vậy. 
Triệu Quế Hoa mẹ nó cũng rất bất lực.
Cho nên bà tuyệt đối sẽ không khách khí, trực tiếp hung dữ, quả nhiên, lời nói của bà khó nghe, trái lại Lương Mỹ Phân lại uất ức ngậm miệng lại, xem như nghe vào đầu rồi.
Triệu Quế Hoa: “...” Cũng thái quá rồi! Người này quả nhiên không nghe lọt tai lời hay mà.
Bà bình tĩnh lại và nói: “Nghỉ ngơi một chút, rồi chúng ta về nhà.”
Lương Mỹ Phân do dự, nhỏ giọng hỏi: “Còn có thể bắt được, chúng ta không bắt thêm sao?”

Triệu Quế Hoa cũng không nỡ đi, nhưng bà lại sợ lấy quá nhiều, bị người ta theo dõi, dù sao đường từ đây về nhà cũng khá xa.
Hơn nữa nếu lại đi, lúc nãy băng đã bị nứt, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy khiến người ta lo lắng.
“Vẫn là để lần sau đi, lần sau gọi mấy đàn ông trong nhà cùng đi, lần này chủ yếu là mẹ muốn tìm được một chỗ như này.
Lần sau chúng ta mang theo một sợi dây thừng quấn quanh người, cũng an toàn hơn một chút, mẹ thấy bề mặt băng này cũng không kiên cố cho lắm.”
Mặc dù muốn ăn cá, nhưng bà cũng muốn sống.
“Hơn nữa, trong nhà chỉ còn lại hai đứa nhỏ ở nhà buổi trưa cũng chưa được ăn.”
Triệu Quế Hoa đứng dậy, phủi mông, dọn dẹp cá ở trong giỏ, lúc này trên mặt đều là ý cười, thật sự là cảm thấy quá sung sướng.

Bà dặn dò: “Lúc chúng ta về nhà phải chú ý, không thể để cho người ta nhìn ra được.”
Lương Mỹ Phân vừa nghe thấy lời này, cực kỳ đồng ý gật đầu, nói: “Mẹ, cái này con biết.”
Ở cùng nhau nhiều năm trong cái khu tứ hợp viện kia, ai còn lạ gì nữa chứ, cô ta cũng biết được người trong viện có tính cách như thế nào.
Nếu để cho đám người kia biết được bọn họ có một nơi tốt như vậy, lúc quay lại nơi này có lẽ chẳng còn một con cá nào.
Nghĩ tới đây, hai người đều run run bả vai..

Triệu Quế Hoa quyết định: “Không được, nơi này không chờ chúng ta được đâu, bây giờ chúng ta trở về trước, buổi trưa mẹ sẽ đến chỗ của ông già một chuyến, con đến chỗ thằng cả một chuyến.
Phải nói những người đàn ông trong nhà xin nghỉ phép buổi chiều, chúng ta lại đến đây lần nữa.”
Bà suy nghĩ một lần nữa, nói: “Mẹ sẽ đi tìm Minh Mỹ để mượn xe, chiều nay chúng ta không đi xe buýt nữa, chúng ta đi xe đạp.”
“Được ạ!”
Mẹ chồng nàng dâu bàn tính xong, nhanh chóng về nhà, bọn họ xuống sườn núi này, phải đi về phía trước một đoạn mới có xe buýt.

Hai người đi rất nhanh, thật sự phải nói là hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, chuyện tốt như vậy, không thường xuyên có đâu!

So với thu hoạch đầy đủ của Triệu Quế Hoa, Minh Mỹ cũng bận rộn cả một buổi sáng, còn có hơn nửa tháng nữa là đến Tết, bây giờ người đi đường cũng cực kỳ nhiều, cả buổi sáng cô đều nói đến cổ họng cũng khàn khàn, một chai nước cũng đã uống hết sạch, giữa trưa, Minh Mỹ thừa dịp thay ca nhanh chóng đi ăn cơm, chợt nghe ở cổng có người gọi: “Tiểu Minh, Tiểu Minh, có người tìm.”
Minh Mỹ đứng dậy: “Tới đây.”
Cô đường đường là một cô gái xinh đẹp, người giang hồ lại gọi là Tiểu minh,
Cho nên nói, dòng họ vướng người mà.
Minh Mỹ lộc cộc đi tới cửa, nhìn thấy một bà thím - chính là mẹ chồng cô đang đi tới đi lui trước cửa bến xe khách, Minh Mỹ nhanh chóng chạy tới, vỗ lên bả vai Triệu Quế Hoa hai cái, lập tức cười tủm tỉm kéo tay bà lại, nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Vào ngồi đi ạ.”
Cửa lớn có quá nhiều người đi kẻ lại, không thích hợp nói chuyện.
Triệu Quế Hoa giữ chặt Minh Mỹ, đi sang một bên, nói: “Cho mẹ mượn xe đạp của con một chút, có chuyện tốt.”
Minh Mỹ: “Mượn cái gì mà mượn chứ, người một nhà cả cứ lấy dùng thôi.”
Cô cũng rất đau lòng đó, nhưng vì câu ‘có chuyện tốt’ kia, cô tin tưởng.
Triệu Quế Hoa thấy cô đau lòng nhíu cả hai hàng lông mày lại nhưng vẫn muốn làm bộ hào phóng, cười một tiếng, nói: “Yên tâm đi, khẳng định không để nó bị va đập gì đâu, chờ đến tối là con sẽ biết.
À đúng rồi, con tam làm thì về nhà nha, chăm sóc trong nhà một lát, mọi người đều sẽ về trễ một chút.”
Nói như vậy, Minh Mỹ còn gì không hiểu nữa chứ?
Ánh mắt cô lập tức sáng lấp lánh, dùng sức mà gật đầu: “Yên tâm, giao cho con, không thành vấn đề!”
Triệu Quế Hoa: “...!Đừng đi ra ngoài bán tán bậy bạ.”
Minh Mỹ gật đầu.

Triệu Quế Hoa: “...!Đừng dẫn hai đứa nhóc kia đi gây rắc tối.”
Minh Mỹ lại gật đầu.
Triệu Quế Hoa: “Buổi tối làm đơn giản một chút...”
Minh Mỹ chống nạnh: “Mẹ, mẹ không tin tưởng con được sao! Con thật sự, không có vấn đề gì.”
Triệu Quế Hoa: “...!Được rồi.”

----------

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play