Cuộc họp gia đình đầu tiên của nhà họ Trang, kết thúc viên mãn.
Đừng nhìn thấy Lương Mỹ Phân khó chịu muốn ngất, nhưng Trang Chí Viễn thì không có gì gọi là không vui cả.
Anh ấy là đàn ông con trai, chú ý chính là chuyện quốc gia đại sự, chuyện nhỏ như chuyện mẹ chồng nàng dâu thật sự không nằm trong tầm mắt của anh ấy.
Thật ra cứ thế này trong tay anh ấy lại có nhiều tiền hơn, trước kia đều phải nộp hết, chỉ có thể giữ lại ba đồng để tiêu xài đi lại.
Nhưng bây giờ thì khác, tiền lương một tháng của anh ấy là ba mươi lăm đồng, bởi vì anh ấy chuyên chạy tuyến đường dài Quảng Đông, mỗi tháng còn có trợ cấp đặc biệt cho việc công tác bên ngoài, gần như mỗi tháng đều phải tầm bốn mươi đồng. Nộp mười đồng tiền phí sinh hoạt, trong tay anh ấy còn có thể có ba mươi đồng.

Về phần trong tay vợ anh ấy không có tiền...!Trang Chí Viễn cảm thấy không có cũng rất tốt, có thì người đàn bà này cũng sẽ nghĩ cách trợ cấp cho nhà mẹ đẻ. Em trai của cô ta thì chỉ biết vay tiền, là cái loại có vay không trả. Trang Chí Viễn rất ghét.
Vì vậy, trong cuộc họp này, anh ấy không có gì để không vui cả.
Nhìn thấy vợ lau nước mắt, anh ấy còn nói thêm một câu: “Sau này đừng để em trai em  tới đây nữa.”
Lương Mỹ Phân che miệng lại, khóc không thành tiếng…

Tại sao những người này lại không thể thông cảm cho cô ta chứ? Hai vợ chồng thằng ba đều là công nhân, sao không thể đưa tiền ra để mọi người cùng tiêu xài chứ? Em trai của cô ta khó khăn biết bao nhiêu, cô ta giúp em trai của mình thì có gì sai chứ? Cô ta cũng chỉ có một đứa em trai đó mà, hu hu ~
Trong lòng Lương Mỹ Phân khó chịu cực kỳ, vừa đau khổ lại vừa khó chịu, chỉ cảm thấy trái tim của mình như ngâm trong ao mướp đắng, đầy đắng chát, từ trong ra ngoài luôn.
So với nhà anh cả bên kia khóc thút thít, vợ chồng nhà em út thì trái lại, rất vui vẻ, chính là như câu nói kia của Triệu Quế Hoa, người trẻ tuổi đều thích tự mình giữ tiền. Lúc này Minh Mỹ khoanh chân ngồi trên giường, đang đàm phán chuyện lớn với chồng mình.
Minh Mỹ: “Giữa ba mẹ của anh, là ai quản tiền?”
Trang Chí Hi nhướng mày: “Lời này mà em cần phải hỏi nữa sao? Em chỉ cần liếc mắt một cái là biết mẹ quản mà, ở trong nhà này ba anh không có địa vị.”
Minh Mỹ nghiêm túc gật đầu, lập tức nói: “Nhà em, giữa ba và mẹ em cũng là mẹ em quản tiền.”
Cô nâng cằm lên, nhìn về phía Trang Chí Hi.
Trang Chí Hi: “Cho nên?”
Gương mặt Minh Mỹ hơi hồng lên, chỉ là vẫn giòn giã nói: “Ba mẹ em và cả ba mẹ anh đều là nữ đồng chí quản tiền, có thể thấy được một gia đình muốn sống thịnh vượng, phải do phái nữ quản tiền.Hai chúng ta nên tiếp tục truyền thống tốt đẹp của phụ huynh hai gia đình nhà chúng ta.”
Dừng lại một chút, cô mỉm cười ngọt ngào, nói: “Giữa hai chúng ta, cũng nên để em quản tiền đi!”
Trang Chí Hi nhịn cười nói: “Đây là tổng kết của em à?”
Minh Mỹ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đương nhiên rồi.”
Cô hơi híp mắt, nhìn Trang Chí Hi, hỏi: “Sao vậy? Anh không muốn sao? Anh không muốn phát huy truyền thống tốt đẹp sao?”
Cô bắt đầu nắm chặt nắm đấm.
Trang Chí Hi: “...”
Cái này, rõ ràng là  em định ‘đàm phán’ không được thì sẽ ra tay mà.
Mà anh ấy à, trùng hợp, anh là một trang tuấn kiệt rất thức thời, lập tức mỉm cười nói: “Vậy chúng ta đương nhiên là phải phát huy truyền thống tốt đẹp rồi, vợ à, tiền lương một tháng của anh là hai mươi tám đồng năm, giao cho mẹ mười đồng tiền phí sinh hoạt, còn lại mười tám đồng năm, anh có thể giữ lại một chút làm tiền tiêu vặt hay không?”
Anh lại nhìn thoáng qua nắm đấm đang kêu răng rắc kia, vội vàng giải thích: “Đàn ông ra ngoài, có đôi khi cần phải xã giao, nếu trong tay không có một xu, thật ra cũng không tiện, em nói có đúng không?”
Minh Mỹ suy nghĩ, gật đầu, hỏi: “Cha của anh có bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
Trang Chí Hi: “……………………...”

Nè, đang hỏi anh đó nha.
Im lặng, đây là sự im lặng vô tận.
Minh Mỹ nghi hoặc: “Sao vậy???”
Trang Chí Hi gian nan mở miệng: “Ba anh...!Không có.”
Vào giây phút này, Minh Mỹ cũng im lặng, cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: “Vậy, cứ theo ba em đi, một tháng ba em có năm đồng.
À không đúng, anh không thể so sánh với ba của em được, ba em là ra ngoài lái xe đi tỉnh khác, trong tay ba em quả thật là không thể không có tiền. Anh thì không phải như vậy, năm đồng cũng đủ cho phí sinh hoạt 1 tháng của một người rồi...”
Minh Mỹ do dự.
Trang Chí Hi lập tức nói: “Vợ ơi, vợ yêu dấu của anh ơi, vợ cho anh năm đồng đi, anh cam đoan không tiêu tiền bừa bãi. Em xem như cho tiền để anh tích góp, chúng ta cũng có thể cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm hay xem phim, nếu không ngày tháng trôi qua khô khan biết bao, em nói xem có đúng không?”
Thấy Minh Mỹ có chút dao động, anh lại tiếp tục cố gắng: “Tiền lương của anh khẳng định rồi sẽ tăng thêm, cho dù sau này có tăng thêm, anh cũng chỉ lấy năm đồng, tuyệt đối không lấy nhiều thêm.”
Minh Mỹ chớp chớp mắt nói: “Vậy, được rồi.”.

Cuối cùng Trang Chí Hi cũng thở phào nhẹ nhõm, số tiền này còn nhiều hơn lúc mẹ anh làm chủ nhà đó. Mẹ anh làm chủ, anh chỉ có ba đồng, bây giờ đã lên năm đồng, Trang Chí Hi tỏ vẻ rất hài lòng, anh tò mò hỏi: “Vợ à, em kiếm được bao nhiêu tiền?”
Minh Mỹ kinh ngạc nhìn Trang Chí Hi, hơn nửa ngày mới sâu kín thở dài một hơi, nói: “Anh là kẻ ngốc à? Anh không biết gì về em lại kết hôn với em.”
Không biết cô có võ công, không biết cô kiếm được bao nhiêu tiền...
Trang Chí Hi: “Bởi vì em quá xinh đẹp.”
Anh chân thành nói: “Anh lớn đến chừng này, chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp hơn em cả, anh rất muốn cưới em đó.”
Minh Mỹ: “Hừ.”
Tuy nhiên, cô cũng không hề cảm thấy không vui gì cả.
Cô cũng là nhìn trúng vẻ ngoài điển trai của anh, hai người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không nói được ai.
Cô nói: “Vậy được rồi, tuy rằng không biết anh biết bao nhiêu về em, nhưng em vẫn sẽ nói hết tình hình chi tiết của em, anh đúng là một tên đầu gỗ mà.”

Trang Chí Hi nở nụ cười: “Xin chăm chú lắng nghe.”
Minh Mỹ: “Nhân viên soát vé xe buýt chúng em chính là nhận lương hệ dịch vụ, bây giờ một tháng là ba mươi mốt đồng năm.”
Trang Chí Hi: “Nhiều hơn anh.”
Minh Mỹ cười đắc ý, nói: “Cho nên anh phải cố gắng nha, đồng chí nhỏ.”
Trang Chí Hi thần bí tiến đến bên cạnh Minh Mỹ, nói: “Vậy em có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nói anh nghe với.”
Minh Mỹ nhướng mày, hừ hừ: “Bớt hỏi thăm mấy chuyện không đâu lại đi, còn chưa đến đoạn đó đâu.”
Trang Chí Hi phì cười một tiếng, nói: “Không đến đoạn đó sao? Sao anh có thể nghĩ rằng hai chúng ta khá là gần gũi đấy chứ?” Nhìn thấy mặt của cô vợ nhỏ đỏ lên, anh lập tức hóa thân thành chó sói nhào tới, nói: “Bây giờ để cho em nhiệt liệt cảm thụ một chút, sự nhiệt tình dành cho em...”
Minh Mỹ bị anh đè lại, nhẹ giọng cười: “Ôi, anh làm gì vậy?”
“Em đoán xem, đến đây, anh cởi quần áo giúp em...”
“Anh làm cái gì thế, đừng mà anh, ấy ấy ấy, đừng cắn lỗ tai của em...” Giọng nói hờn dỗi của Minh Mỹ dần dần nhỏ đi, trong mùa đông lạnh lẽo như vậy, dù sao cũng nên làm một ít chuyện ấm áp chứ? Chỉ chốc lát sau, giường vang lên tiếng kẽo kẹt....
Hôm nay là cuộc họp gia đình của nhà họ Trang, vợ chồng Trang Chí Viễn một kiểu, vợ chồng Trang Chí Hi một kiểu, còn hai vợ chồng già cũng khoanh chân ngồi trên giường đất nói chuyện nhà, ba gian phòng nhà ông bà , chỉ có bên chỗ này của họ có giường đất, rất ấm áp.
Người trẻ tuổi ấy à, chính là không hiểu được cái tốt của giường sưởi.

Ông Trang ngồi trên giường đất ấm áp, nhớ lại món cá ăn tối nay, cảm thấy thật sự là quá ngon, chỉ là ông cũng nói: “Ăn như vậy, Tết phải làm sao đây?”
Triệu Quế Hoa đã sớm có tính toán, nói: “Trong tay tôi cũng có tích góp được chút tiền, tôi dự định đến chợ đen xem một chút.”
Lời vừa nói ra, thật sự là dọa ông Trang nhảy dựng lên, ông vội vàng nói: “Không được không được, chuyện này cũng quá không an toàn, chợ đen đâu phải là nơi người thành thật như chúng ta có thể đến chứ. Nếu như bị bắt...”
Triệu Quế Hoa lườm ông một cái, nói: “Chuyện này không cần ông xen vào, trong lòng tôi biết rõ. Tôi cũng không phải là một đứa ngốc.”
Ông Trang: “cái này...”
Triệu Quế Hoa trấn an chồng mình: “Chỉ có ông là người thành thật, trong khu của chúng ta, ai muốn ăn ngon một chút mà chẳng nghĩ cách, mấy thứ đồ ngon mà chỉ được mua theo tiêu chuẩn, có bao nhiêu chứ? Nhà ai mà chẳng đi, nhà chúng ta cũng đừng có thành thật quá. Người thật thà đi đâu cũng chịu thiệt cả, ăn phân cũng không ăn được đồ nóng.”
Ông Trang: “....!Trái lại món đó có nóng cũng không muốn ăn.”
Triệu Quế Hoa: “...”
Bà trừng mắt và nói: “Ông muốn tranh cãi đúng không?”.

Ông Trang lập tức chắp tay xin tha, Triệu Quế Hoa hừ một tiếng, nói: “Ông cũng đừng lo lắng, tôi sẽ đến bờ sông xem một chút trước, nếu như có thể câu được cá, tôi sẽ không đi đến chợ đen. Mà nếu câu chưa được thì cũng để nói sau, dù sao còn cách hơn nửa tháng nữa mới đến Tết mà.”
“Câu cá?” Ông Trang nhìn vợ già của mình, cảm thấy bà thật sự rất biết cách khoác lác.
Ông kết hôn với bà đã được ba mươi năm, ông còn lạ gì bà sao?
Bà chưa từng câu cá lần nào cả.
Triệu Quế Hoa liếc mắt một cái đã biết được ông già này đang nghĩ cái gì, bà nói: “Ông có ý gì? Coi thường tôi à? Ông đang khinh thường tôi đúng không?”
Ông Trang vội vàng hối lỗi: “Không có, tôi nào có lá gan này.”
Triệu Quế Hoa hừ một tiếng, bà nói: “Ông cứ chờ mà xem.”
Ông Trang nhỏ giọng cười, cũng không dám cười lớn tiếng, chỉ sợ bà già này lại nói ông chê cười bà ấy.
Chỉ là cười đủ rồi, ông lại nói: “Quế Hoa à, chuyện tối nay, tôi thấy trong lòng vợ thằng cả không cam tâm đâu.”

“Tôi nhổ vào, nó còn không biết xấu hổ mà không cam lòng sao? Hôm nay tôi không nói rõ là vì cho nó mặt mũi, hôm nay có hai vợ chồng thằng ba ở đó, chờ ngày mai mấy đứa đều đi làm hết, tôi khẳng định phải nói với nó một chút.
Ông cũng đừng cảm thấy tôi thiên vị thằng ba.Tôi đây cũng không thiên vị không được. Chúng ta chỉ nói đến hai vợ chồng thẳng cả thôi, hai chúng nó là bạn học trung học, chúng nó tự do yêu đương rồi tiến đến với nhau, vừa tốt nghiệp đã kết hôn. Khi đó hai đứa chúng nó đều vừa mới đi làm, mới kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Ông cũng đừng thấy bây giờ lương của thằng cả đã tăng đến gần bốn mươi, nhưng năm đầu tiên chưa được chuyển chính thức thì lương của nó chỉ có mười ba đồng, vợ của nó cũng chỉ mười mấy đồng, lại còn phải giao cho nhà mẹ đẻ một nửa, bản thân Mỹ Phân còn giữ lại mấy đồng làm tiền xã giao.
Mấy năm trước, một tháng Mỹ Phân đưa cho tôi được bao nhiêu tiền chứ? Cũng chỉ có ba hoặc bốn đồng, hai vợ chồng cộng lại cũng chỉ được mười mấy đồng.
Nhưng ông cũng đừng quên, hai đứa nó kết hôn sau khi tốt nghiệp, tủ giường bàn ghế các kiểu, thứ gì chúng ta cũng sắm cho chúng nó, có thiếu món gì đâu?
Không chỉ vậy, nhà mẹ đẻ của nó còn muốn ba mươi đồng tiền sính lễ.

Đó là chuyện của bảy năm trước, nhà người khác đều chỉ đòi mười lăm đến hai mươi, nhưng chúng ta vẫn đưa đấy còn gì?
Sau đó, lương tăng lên một chút, nhưng chúng ta vẫn phải nói đến, năm đầu tiên sau khi kết hôn thì Mỹ Phân sinh đứa đầu tiên, hai năm sau lại sinh thêm một đứa nữa, nuôi trẻ con không cần tiền sao? Lúc Mỹ Phân mới sinh Tiểu Yến Tử, sữa không tốt, tiền sữa bột cũng là do chúng ta tiết kiệm mà mua.
Trong những năm qua, vợ chồng chúng nó không trả đủ tiền để chi tiêu.
Bây giờ nó còn dám chơi trò tính kế với tôi, sao tôi có thể nuông chiều nó cơ chứ? Bây giờ tôi làm như vậy đã là rất phúc hậu, rất cho nó mặt mũi rồi.
Nó cũng không nghĩ tới lúc nó vừa gả vào đây thì em trai em gái vẫn còn đang đi học đấy, cũng đâu phải do nó chu cấp đâu, mà là nhờ tiền lương của ông cũng không tệ.
Hơn nữa, thằng cả là do chính tay tôi chu cấp cho nó tốt nghiệp trung học phổ thông, vậy thì con hai thằng ba cũng phải như vậy chứ, không thế nặng bên này nhẹ bên kia.
Chúng ta lại nói đến thằng ba, năm đó thẳng cả vừa tốt nghiệp đã kết hôn, nhưng bây giờ đã không còn là mấy năm trước nữa, bây giờ chuyện kết hôn được quản lý chặt chẽ, đều phải đến tuổi mới được.
Thằng ba tốt nghiệp trung học phổ thông xong thì đến trạm y tế nhà máy làm việc, làm suốt cả ba năm. Ba năm nay, tiền nó đều nộp đủ hết.

Cho dù lúc bắt đầu nó kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng nó cũng chỉ có một mình, dù thế nào cũng sẽ có dư. Nói cho cùng thì, thằng ba không chiếm được lợi gì từ hai vợ chồng thẳng cả hết. Thằng ba không phải là ông không biết nó, thêm cái đuôi thì không khác gì con khỉ, nội tâm nhiều như một cái sàng vậy, ba năm nay nó không phát tác là vì nó chưa kết hôn, nếu như kết hôn rồi mà chúng ta vẫn tiến hành theo cách như trước kia, ông cứ chờ xem nó có làm loạn hay là không.”
Triệu Quế Hoa nói giống như một cái súng máy, một hồi trách móc, khiến cho ông Trang ngơ người luôn, chỉ là nghĩ lại cảm thấy vợ nói quá đúng.
Ông vội vàng gật đầu, nói: “Bà nói đúng, tình huống quả thật là như vậy.”
Triệu Quế Hoa: “Còn không phải sao, bây giờ tôi cũng không phải là người bình thường. Ngày mai ông cứ đi tìm thằng cả nói lại những lời này của tôi lại cho nó nghe, bên chỗ vợ thằng cả, để tôi nói. Mặc kệ như thế nào cũng phải để cho trong lòng chúng nó biết rõ. Nếu trong lòng chúng nó vẫn cảm thấy thiệt thòi, muốn gây chuyện thì lập tức cút ra ngoài cho tôi, bà đây không nuôi bọn họ nữa.”
Ông Trang vội vàng nói: “Không đến mức đó chứ.”
“Sao lại không đến mức, nếu ai khiến tôi thấy không thoải mái, tôi sẽ khiến cho chúng nó không thể nào thoải mái!”
Ông Trang cười hề hề nói: “Bà thật sự là có chút khí thế.”
Triệu Quế Hoa cười: “Còn phải nói à!”
Hai vợ chồng già trái lại rất hài hòa, nhưng nhân vật chính Lương Mỹ Phân trong miệng của bọn họ bây giờ vẫn còn đang đau lòng khổ sở khóc thút thít, từ lúc trở về phòng đã bắt đầu khóc, khóc khóc mãi, khóc suốt hơn một tiếng đồng hồ.
Trang Chí Viễn nhịn không được, nói: “Em có thôi đi không?”
Lương Mỹ Phân cắn môi, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy vẻ mặt của Trang Chí Viễn không dễ coi, cô ta dùng sức lau nước mắt.
Trang Chí Viễn thở dài một tiếng ngồi dậy, nói: “Em thế là không được, cứ khóc như vậy, ba mẹ còn tưởng rằng em có ý kiến gì với quyết định của bọn họ, chúng ta cũng không có ý kiến gì mà, sao có thể khiến cho người khác hiểu lầm được chứ? Người một nhà, phải dĩ hòa vi quý!”
Lương Mỹ Phân: “???” Sao cô ta lại không có ý kiến chứ? Cô ta có mà? Chỉ là không ai để ý đến ý kiến của cô ta mà thôi!
Trang Chí Viễn: “Được rồi, đừng khóc nữa, ngủ đi.”
Trong lòng Lương Mỹ Phân nghẹn một bụng tức giận, chỉ cảm thấy cả đời này của mình, thật sự là quá khổ sở, làm phụ nữ thật là khổ, mà cô ta lại càng thêm khổ.
Cô ta lau nước mắt và nói: “Em đi WC đây.”
Trang Chí Viễn: “Trời lạnh, không phải có bô sao?”
Lương Mỹ Phân: “Em đi nặng.”
Cô ta khoác áo bông, nhanh chóng đi ra cửa, chỉ cảm thấy bản thân mình đã không thể che giấu được sự chua xót ở trong lòng, cô ta mở cửa viện đi ra ngoài, chạy về phía WC ở đầu hẻm.
Vừa đến nơi, đã không nhịn được nữa, bắt đầu khóc nức nở lên.
Ông trời ơi!

Mệnh của cô ta, quá khổ mà!
Hu hu hu ~~~~
Cùng lúc đó, một người đàn ông say rượu ngồi trong WC nam nghe thấy loáng thoáng có tiếng khóc như có như không, sợ đến run rẩy, che miệng không dám phát ra một chút tiếng vang: Mẹ ơi, có quỷ!!!!!
Không thể phát ra tiếng, sẽ bị ăn thịt mất!
Một con quỷ nữ đáng sợ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play