Một khúc nhạc đệm cãi nhau nhỏ, cũng không là gì.
Điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Triệu Quế Hoa, thoáng chút đã trẻ hơn năm mươi tuổi, là ai mà không vui chứ! ĐưChương 6: Ra ở riêng à
Một khúc nhạc đệm cãi nhau nhỏ, cũng không là gì.
Điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Triệu Quế Hoa, thoáng chút đã trẻ hơn năm mươi tuổi, là ai mà không vui chứ! Đương nhiên vui vẻ thì vui vẻ, nếu ai dám gây chuyện, bà cũng sẽ không khách khí. Ai bảo dù bà sống lại một lần nữa bà cũng vẫn là một bà thím đanh đá không văn hóa chứ.
Mặc dù bà có nhiều kiến thức hơn những người khác, nhưng tính cách sẽ không thay đổi.
Đồng chí Triệu Quế Hoa một trăm tuổi vẫn là một bà lão tinh thần phấn chấn, thấy có người chen hàng, vẫn sẽ nổi tính nóng tiến lên dạy dỗ người ta một trận.
Cho nên bây giờ tính là cái thá gì chứ, chẳng phải chuyện gì lớn lao cả.
Triệu Quế Hoa căn bản không hề để ý đến chuyện nhỏ này, về đến nhà đã phân công: “Vợ thằng cả, buổi chiều con đi mua một miếng đậu hũ, buổi tối làm món đậu hũ hầm cá.”
Lương Mỹ Phân vừa nghe thấy đã ngây ngẩn cả người, rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói: “Hầm, hầm cá ạ?”
Trong lòng cô ta lại chua xót, bà già này thật là thiên vị mà, con dâu út vừa vào cửa, lại ăn hết đồ ăn, không muốn ăn Tết sao? Trong lòng cô ta khó chịu đến ruột gan thắt lại. Theo ý của cô ta, đáng lẽ ra không nên kết hôn trước Tết.
Kết hôn trước Tết, tạm chưa nói đến chuyện lúc đến Tết trong nhà lại có thêm một miệng ăn, mà tiệc cưới lại không thể thiếu phải dùng không ít nguyên vật liệu, một ít phiếu thực phẩm thịt này nọ đều dùng hết.
Bây giờ mua được cá, thế mà lại muốn trực tiếp bỏ vào nồi, trong lòng cô ta thật sự không vui.
Triệu Quế Hoa quay đầu nhìn cô ta, cười lạnh một tiếng nói: “Tôi quyết định cái gì còn cần chị ý kiến à?”
Lương Mỹ Phân phát hiện giọng điệu của mẹ chồng không tốt, thầm giật mình, vội vàng nói: “Không có, mẹ nói cái gì thì con nghe cái đó.”
Cô ta lau tay và nói, “Không cần đến buổi chiều, bây giờ con đi luôn, dù sao cũng không xa.”
Cô ta vội vàng ra cửa, chỉ cảm thấy trong lòng thật sự khổ sở, làm dâu nhà người, thật sự là không dễ dàng mà.
Hai vợ chồng trẻ Trang Chí Hi ngồi bên bếp lửa sưởi ấm, nhìn thấy Lương Mỹ Phân đã rời đi, Trang Chí Hi lập tức tiến tới bên cạnh Triệu Quế Hoa, cười hì hì nói: “Mẹ, tối nay chúng ta họp gia đình, rốt cuộc vì chuyện gì vậy? Mẹ tiết lộ trước cho con một chút nhé.”
Triệu Quế Hoa phóng một ánh mắt hình viên đạn qua, nói: “Cút đi.”
Trang Chí Hi vẫn chưa hết hy vọng: “Mẹ nói sớm cho con biết một chút, con sẽ không nói cho người khác biết.”
Triệu Quế Hoa ghét bỏ liếc nhìn anh một cái, nói: “Mẹ nói con cút đi.”
Trang Chí Hi: “…..huhu.”
Minh Mỹ nhìn dáng vẻ vừa nếm mùi thất bại của anh, nhịn không được phì cười.
Triệu Quế Hoa chống nạnh: “Hai đứa chỉ có một ngày nghỉ, tự về phòng đi, quấn quýt bên cạnh mẹ làm gì chứ? Đừng làm phiền mẹ nữa.”
Trang Chí Hi và Minh Mỹ: “...”
“Đi đi đi đi!”
Hai người bị đuổi đi, Triệu Quế Hoa lắc đầu, trong lòng cũng nghĩ đến buổi họp gia đình tối nay...
Thời gian trôi qua rất nhanh, mùa đông thì lại càng đặc biệt trôi qua nhanh hơn, còn chưa làm được gì đã thấy một ngày đã trôi qua, trời cũng đã dần tối.
Chạng vạng là giờ tan làm, trong viện này có thể náo nhiệt hơn, người đến người đi, ra vào chào hỏi, rửa rau lấy nước, còn có chơi đùa trong sân, vô cùng náo nhiệt.
Ông Trang đi làm về, đến đầu ngõ gặp con trai lớn Trang Chí Viễn.
Hai cha con cùng đi về nhà, vừa vào sân, đã ngửi thấy mùi thơm của dầu rán.
Ông Trang hít hít mũi, rất khẳng định nói: “Nhà ai đang rán cá vậy, thật là thơm.”
Trang Chí Viễn mỉm cười: “Dù có là nhà ai thì cũng không thể là nhà chúng ta, nhà chúng ta không có cá.”
Ông Trang nói: “Cái này thì đúng thật.”
Một người phụ nữ đẫy đà ra ngoài lấy nước, nghe thấy lời này thì nhướng mày lên, cười chào hỏi hai người, trong giọng nói mang theo vài phần chờ mong: “Chú Trang, hai người về rồi đấy à? Phải nói chứ, hai người đoán sai rồi, mùi hương này chính là từ nhà chú đó. Ba thằng nhóc nhà cháu ngửi thấy mùi cũng không muốn ăn cơ nữa. Cứ đòi đến nhà chú ăn ké cơm mãi.”
Ông Trang vui vẻ hớn hở nói: “Vậy thì không được đâu.”
Người phụ nữ đẫy đà hơi đổi sắc mặt, lại cười sảng khoái nói: “Chú Trang, chú xem chú kìa, cháu chỉ nói giỡn với chú thôi mà. Bây giờ có nhà nào sống dễ dàng chứ, ai cũng khó khăn, chúng ta cũng không phải người chiếm của hời của người khác. Chỉ là đùa giỡn với chú thôi, sao chú lại coi như thật vậy chứ.”
Ông Trang: “Ôi, ai bảo chú là người thành thật cơ chứ. Người khác nói gì chú cũng điều cho là thật hết.”
“Ông già, nhanh về ăn cơm. Tối tôi còn phải mở cuộc họp nữa.” Triệu Quế Hoa mở cửa hung dữ kêu lên.
Ông Trang vội vàng trả lời: “Được rồi, đến đây, đến ngay đây.”
Hai cha con nhà họ Trang vào cửa, lúc chưa bước vào cảm giác còn đỡ, vừa vào đã cảm thấy, mùi hương xông thẳng vào mũi, hai đứa cháu nhỏ trong nhà đã sớm ngồi chờ ở trước bàn ăn, cũng không ra ngoài chơi, mắt trông mong chờ đến lúc ăn cơm.
Hai vợ chồng Trang Chí Hi ngồi xổm bên bếp vừa nuốt nước miếng vừa thêm củi, dáng vẻ là đang hỗ trợ.
Triệu Quế Hoa lạnh lùng, giọng điệu lạnh như băng: “Hai người ít nói chuyện với quả phụ đi.”
Ông Trang: “Hàng xóm mà, nên chào hỏi chút...”
Nhìn ánh mắt hung dữ của bà nhà phóng tới, ông lập tức gật đầu: “Nghe theo bà hết.”
Triệu Quế Hoa: “Vậy thì mới được chứ.”
Trang Chí Viễn: “Mẹ, con và bọn họ vốn không có qua lại gì cả, chỉ là dù sao vẫn là hàng xóm, nên dĩ hòa vi quý, con cảm thấy...”
“Mẹ thấy con nên câm miệng lại!” Triệu Quế Hoa nói: “Rửa tay ăn cơm!”
Lúc này bà mở nồi, cả nhà ngay lập tức đều đồng loạt nuốt nước miếng.
“Ối dồi ôi, sao hôm nay cá lại thơm như vậy chứ.” Ông Trang cảm thấy mùi thơm lần này thơm hơn ngày thường rất nhiều, tuy nói số lần ăn cá cũng không nhiều, nhưng ông nhớ rõ bình thường lúc ăn cũng không hề có mùi thơm nồng đến như vậy.
Lương Mỹ Phân đau lòng nói: “Có thể không thơm sao? Cá hôm nay, là rán qua trước đó.”
Số dầu kia, cô ta ngẫm lại cũng cảm thấy đau lòng.
Nếu mà ăn không ngon, vậy thì phải xin lỗi chảo dầu kia rồi!
Triệu Quế Hoa: “Chị có ý kiến gì à? Chị là chủ nhà hay tôi là chủ nhà?”
Lương Mỹ Phân rụt cổ lại, vội vàng nói: “Là mẹ, con cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.”
“Được rồi, được rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi.” Trang Chí Hi cũng gấp gáp, anh thì khác ba và anh trai của mình, họ chỉ vừa mới trở về, còn anh thì vẫn luôn bị hun đúc bởi mùi thức ăn này, đã sớm thèm ăn chảy ba ngàn thước nước miếng rồi.
Nhìn lại, quả nhiên cháu gái đã chảy nước miếng ra luôn rồi kìa.
Xem đi, anh đã nói rồi mà?
Không có ai mà không thèm cả.
Triệu Quế Hoa bưng cá lên bàn, đừng nhìn con cá không lớn, nhưng bà có thể bỏ không ít món ăn phụ vào, khoai tây cải trắng gì đều có, nồi sắt hầm cá, mùi vị đồ ăn phụ cũng thua kém, dán miếng bánh sát nồi có chút xém xém ăn cũng không kém chút nào.
Cả nhà nhanh chóng ngồi quanh bàn, Triệu Quế Hoa: “Ăn thôi!”
Ra lệnh một tiếng, đũa nhanh chóng nhảy múa, ngay cả Minh Mỹ cũng không ngoại lệ, hu hu hu, quá ngon.
Cả nhà bọn họ vùi đầu ăn lấy ăn để, trái lại khổ cho mấy người bên ngoài, ngày hôm qua vừa ăn tiệc cưới, trong bụng có chút dầu mỡ, hôm nay đương nhiên các nhà đều ăn chay.
Trước kia cũng không hề cảm thấy gì, nhưng hôm nay, mùi cá thơm kia cũng quá bá đạo rồi, khiến người ta cực kỳ thèm ăn.
Giống như nhà họ Tô bên cạnh, đó là nhà có cảm thụ sâu sắc nhất, ba thằng nhóc đều ồn ào không chịu ăn cơm.
Mụ Tô nhìn con dâu, khó chịu nói: “Hương Tú, con cũng nghĩ cách đi, con làm mẹ lại đành lòng nhìn con của con khó chịu như vậy sao? Cũng trách mẹ không có bản lĩnh, mẹ là một quả phụ già, một chút bản lĩnh cũng không có, chẳng thể giúp được gì cho con...”
Vương Hương Tú, đây cũng chính là người phụ nữ đẫy đà lúc nãy đứng nói chuyện với ông Trang, cô ta là quả phụ trẻ nhà họ Tô, cô ta thở dài một tiếng, nói: “Lúc nãy con cũng thử thăm dò rồi, chú Trang không chịu.”
Lại nói tiếp: “Cho dù chú Trang chịu đi nữa, mụ Triệu cũng có thể đuổi người ra mà, mụ ấy cũng không phải là người dễ phối hợp.”
Sao mụ Tô có thể không hiểu Triệu Quế Hoa được chứ? Bọn họ là hàng xóm biết bao nhiêu năm nay.
Mụ ta nói vậy không phải là mong con dâu thể hiện chút năng lực sao? Nhưng mụ ta cũng không nói nhiều nữa, chỉ khó chịu hơn mà nói: “Nếu không, mẹ đi nấu cá hôm nay mua được, không chờ tới tết nữa. Cũng không thể để cho mấy đứa nhỏ....”
“Đừng!” Vương Hương Tú lắc đầu: “Nhà chúng ta không bằng nhà người ta, công nhân trong nhà người ta nhiều, chúng ta không so bằng được, nếu ăn thì sẽ không có Tết nữa đâu. Mẹ chờ một chút, con tới nhà họ Bạch một chuyến xem sao...”
Cô ta nhanh chóng đi ra ngoài, chạy tới nhà họ Bạch.
Cô ta vừa đi, mụ Tô lập tức lộ ra một nụ cười trào phúng như có như không, rồi lại lập tức khôi phục dáng vẻ dịu dàng hiền lành, nói: “Thật tốt quá, mẹ các cháu đã đi nghĩ cách rồi, các cháu cứ chờ đi.”
Nhà họ Tô ở gần nhất là tình hình như vậy, nhà họ Chu đối diện cũng ngửi thấy, mụ Chu hùng hổ: “Cái nhà xui xẻo kia, có tiền hơn nữa thì có bằng được nhà ta không? Còn khoe khoang ăn đồ ngon, cho bọn họ ăn đến chết luôn đi, sao không để bọn họ bị xương cá hóc đến chết chứ...”
Con dâu nhà bọn họ, Khương Lô đang nấu ăn, đáp một tiếng: “Không phải sao, không có tiền mà cũng khoe khoang. Mẹ, mình cũng nướng một con cá nhé, được không? Nhà chúng ta cũng không thể thua kém nhà họ...”
“Tao nhổ vào, con ranh này, mày đang nói cái gì vậy hả, cái thứ phá của, có tiền là có thể phung phí à? Thật đúng là không quản chi tiêu trong nhà là không biết củi gạo đắt tiền, ăn cái gì mà ăn, còn phải giữ tiền lại khám bệnh cho mày, thật đúng là một con gà mái không biết đẻ trứng, nếu mày không sinh cho nhà họ Chu chúng ta một đứa bé, tao sẽ nói thằng Quần bỏ mày! Mày còn muốn ăn nữa à? Không có cửa đâu, xào hai quả trứng cho tiểu Quần, chúng ta ăn bánh bột ngô.”
Khương Lô khổ sở dạ một tiếng, đỏ mắt.
Chu Quần ở bên cạnh nghe radio, từ đầu tới cuối, không hề mở miệng.
Mấy nhà ầm ĩ thế nào, nhà họ Trang không biết, tuy nói khu viện này nhà nào có chuyện gì cũng đều không giấu được người khác, nhưng trái lại cũng không đến mức nói gì cũng có thể nghe thấy hết.
Nhà người khác vì một bữa cơm chiều mà cãi nhau, nhà bọn họ trái lại ăn sạch sẽ.
Triệu Quế Hoa đuổi hai đứa nhỏ về phòng, bắt đầu cuộc họp đầu tiên của toàn thể thành viên của nhà họ Trang.
Triệu Quế Hoa không phải là người lòng vòng, bà quyết đoán mở miệng: “Được rồi, họp thôi.”
Bà quét mắt nhìn một vòng, đều thấy mọi người đều ngồi thẳng lưng nghiêm túc lắng nghe, Triệu Quế Hoa kêu lên một tiếng, nói: “Cuộc họp này, mẹ đại diện cho mẹ và ba của các con nói ý kiến của mẹ, cũng chính là kiến chung của hai chúng ta.”
Ông Trang: “Đúng, nghe theo mẹ các con.”
Trang Chí Viễn và Trang Chí Hi: “...” - Không hề bất ngờ.
Triệu Quế Hoa: “Được rồi, bây giờ mẹ sẽ nói một chút về quyết định của hai chúng ta, quyết định của chúng ta là....Không tách ra ở riêng.”
Vừa nghe thấy câu này, ánh mắt Lương Mỹ Phân lập tức sáng lên, ngay lập tức cả người đều trở nên phấn chấn.
Cô ta sợ nhất chính là phải ở riêng, bây giờ nghe không tách ra ở riêng, đó chính là điều tốt nhất, cô ta kích động hận không thể lập tức xoay vòng ngay tại chỗ, cô ta đắc ý nhìn về phía Minh Mỹ mà cười, thầm nghĩ hai lão già kia quả nhiên vẫn phải dựa vào bọn họ chăm lo tuổi già, không thể đắc tội bọn họ.
Trang Chí Hi hơi nhíu mày, anh cũng không phải loại người chịu ăn thiệt thòi.
Loại chuyện này vợ anh không thích hợp ra mặt, nhưng anh thì có thể.
Anh đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe Triệu Quế Hoa tiếp tục nói: “Tình huống bây giờ của nhà chúng ta, muốn tách ra ở riêng thật sự là không tiện. Nhưng tuy rằng không ở riêng, thế nhưng hình thức sống trong nhà sau này sẽ phải sửa lại.”
Trang Chí Hi nuốt xuống những lời muốn nói, tiếp tục nghe giảng.
Triệu Quế Hoa lại nhìn lướt qua mọi người, vẻ mặt của mọi người khác nhau, bà nói: “Ba và mẹ quyết định không ở riêng, nhưng làm người thì không thể không công bằng. Con dâu cả à, chuyện mà con làm, thật sự quá khiến người khác ghê tởm rồi.”
Lương Mỹ Phân bị điểm danh, vội vàng cúi đầu, dù sao cô ta cũng không chịu thiệt, bị mắng hai câu cũng chẳng sao cả.
Triệu Quế Hoa cũng không dừng lại, trái lại trực tiếp nói: “Mặc dù công việc là của con, nhưng chúng ta là người một nhà, không ở riêng, nhà con còn có hai đứa con.Con không nói với bất cứ ai, trộm nhường công việc đi, mưu tính cái gì ai cũng biết cả. Con muốn gặm vợ chồng thằng ba, sau đó giúp đỡ em trai nhà mẹ đẻ? Vậy có dễ nghe không? Cũng bởi vì con làm ra chuyện này, đừng nói là viện này, cả con phố này đều đang nhìn vào mà chê cười nhà chúng ta. Sáng nay mẹ đi nhà vệ sinh công cộng đều bị người ta truy hỏi chuyện có ở riêng hay không, con thật sự là rất biết cách gây chuyện cho chúng ta đó.
Cũng bởi vì chuyện này của con, thiếu chút nữa đã làm chậm trễ chuyện hôn sự của thằng ba, mẹ phải đồng ý cho nhà bên kia một lời giải thích rõ ràng, không thể không cho! Năm đó con gả vào nhà, mẹ con nói cho dù con kết hôn rồi thì tiền lương mỗi tháng đều phải giao cho nhà mẹ đẻ một nửa, bởi vì bọn họ cho con đi học. Nếu không đồng ý thì sẽ không kết hôn, lúc đó mẹ đã đồng ý, mẹ cũng đã thực hiện được. Bây giờ, mẹ đồng ý với nhà mẹ đẻ của vợ thằng út, cũng nhất định sẽ làm được.”
Gương mặt Lương Mỹ Phân trắng bệch.
Triệu Quế Hoa tiếp tục nói: “Mẹ đã nói cho thì phải cho! Tuy rằng nhà chúng ta không tách ra ở riêng, nhưng sau này mỗi phòng chính là một nhà riêng, mấy đứa không cần phải đưa tiền lương cho mẹ nữa.
Bắt đầu từ năm sau, cũng là tháng sau, mỗi tháng mỗi phòng trả mười tệ phí sinh hoạt, ăn uống chung với nhau. Các chi phí khác, mỗi phòng tự chịu.
Mấy đứa đều là nhận lương cuối tháng, cho nên tháng này vẫn như bình thường, Minh Mỹ vừa mới vào cửa, vậy thì mấy ngày này còn không cần phải giao việc.”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Triệu Quế Hoa.
Minh Mỹ ngoan ngoãn gật đầu.
Gương mặt Triệu Quế Hoa không hề thay đổi mà nói tiếp: “Làm như vậy vẫn là vợ chồng nhà thằng cả chiếm lợi, nhà các con còn có thêm hai đứa nhỏ, vợ chồng thằng ba chưa có con, vẫn nộp tiền giống nhau.”
“Chí Viễn, Chí Viễn thường xuyên công tác theo tàu...” Lương Mỹ Phân theo bản năng nói ra.
Triệu Quế Hoa cười lạnh một tiếng, cảm thấy con dâu cả này tính toán thật sự không biết điều, bà nói: “Đúng, nó thường xuyên không ở nhà, nhưng mà, vợ chồng thằng ba cũng đều ăn cơm trưa ở chỗ làm cả, cũng không về nhà.
Con và hai đứa nhỏ thì đều ăn ở nhà hết.”
Lương Mỹ Phân còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này đầu óc đã trống rỗng, không biết phải giải thích như thế nào, cũng không biết nên nói như thế nào.
Cô ta sợ chia nhà ở riêng, bây giờ dù không ở riêng, nhưng cũng có khác gì ở riêng đâu...
Triệu Quế Hoa lại quét mắt một vòng, hỏi: “Còn ai có ý kiến gì nữa không?”
Lương Mỹ Phân có, ngàn lời vạn ngữ, nhưng lại không biết phải nói như thế nào, rõ ràng là cô ta rơi vào thế yếu.
Trái lại, chồng của cô ta, Trang Chí Viễn lại nói: “Con thấy được.”
Trang Chí Hi và Minh Mỹ liếc nhau: “Vợ chồng chúng con đều nghe theo mẹ.”
Triệu Quế Hoa thật sự có thể hiểu được người trẻ đều thích tự mình giữ tiền, dù sao bà cũng từng là người trẻ đến lúc già, hơn nữa có thêm kinh nghiệm từ kiếp trước, bà thề sẽ không đi theo con đường của đời trước nữa.
Kiếp trước bà cố gắng kiên cường không chịu tách ra ở riêng.
Vì cho nhà mẹ đẻ Minh Mỹ một lời giải thích, đặc biệt bồi thường cho hai vợ chồng trẻ năm trăm đồng tiền làm tiền riêng.
Thế nhưng, chuyện này vẫn làm không tốt.
Sau khi con dâu cả Lương Mỹ Phân biết chuyện thì hận chết bà, cảm thấy bà thiên vị, lại không hề nghĩ tới bản thân chiếm lợi đến nhường nào.
Về phần vợ chồng thằng ba, vợ chồng bọn họ cầm tiền cũng không vui.
Không ở riêng, tiền lương của hai vợ chồng đều phải bỏ vào gia đình này, tiền lương một năm của bọn họ cũng không phải chỉ có năm trăm đồng.
Quan trọng nhất là, chị dâu cả còn không chỉ không cảm kích, còn oán hận bọn họ, cảm thấy bản thân không có được tiền riêng, còn phải lo liệu, làm việc nhà cho gia đình.
Cuối cùng, hai anh em cũng bị ảnh hưởng, gây chuyện cãi vã, sau này tình cảm anh em của bọn họ rất lạnh nhạt.
Bây giờ Triệu Quế Hoa suy nghĩ lại một chút, thật ra bản thân đã sai ngay từ lúc đầu rồi.
Bây giờ cũng không thể nói là bà làm hoàn toàn đúng, nhưng mà, làm lại một lần nữa, bà sẽ dựa theo công bằng trong lòng mình mà đưa ra quyết định.
Nếu như không vui vẻ không chấp nhận không muốn nghe theo?
Vậy được, cút đi!
ơng nhiên vui vẻ thì vui vẻ, nếu ai dám gây chuyện, bà cũng sẽ không khách khí. Ai bảo dù dù bà sống lại một lần nữa bà cũng vẫn là một bà thím đanh đá không văn hóa chứ.
Mặc dù bà có nhiều kiến thức hơn những người khác, nhưng tính cách sẽ không thay đổi.
Đồng chí Triệu Quế Hoa một trăm tuổi vẫn là một bà lão tinh thần phấn chấn, thấy có người chen hàng, vẫn sẽ nổi tính nóng tiến lên dạy dỗ người ta một trận.
Cho nên bây giờ tính là cái thá gì chứ, chẳng phải chuyện gì lớn lao cả.
Triệu Quế Hoa căn bản không hề để chuyện nhỏ này vào trong lòng, về đến nhà đã phân công: “Vợ thằng cả, buổi chiều con đi mua một miếng đậu hũ, buổi tối làm món đậu hũ hầm cá.”
Lương Mỹ Phân vừa nghe thấy đã ngây ngẩn cả người, rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói: “Hầm, hầm cá ạ?”
Trong lòng cô ta lại chua xót, bà già này thật là thiên vị mà, con dâu út vừa vào cửa, lại ăn hết đồ ăn, không muốn ăn Tết sao? Trong lòng cô ta khó chịu đến ruột gan thắt lại. Theo ý của cô ta, đáng lẽ ra không nên kết hôn trước Tết.
Kết hôn trước Tết, tạm chưa nói đến chuyện lúc đến Tết trong nhà lại có thêm một miệng ăn, mà tiệc cưới lại không thể thiếu phải dùng không ít nguyên vật liệu, một ít vé thực phẩm thịt này nọ đều dùng hết.
Bây giờ mua được cá, thế nhưng lại muốn trực tiếp bỏ vào nồi, trong lòng cô ta thật sự không vui.
Triệu Quế Hoa quay đầu nhìn cô ta, cười lạnh một tiếng nói: “Tôi quyết định cái gì còn cần chị ý kiến à?”
Lương Mỹ Phân phát hiện giọng điệu của mẹ chồng không tốt, thầm giật mình, vội vàng nói: “Không có, mẹ nói cái gì thì con nghe cái đó.”
Cô ta lau tay và nói, “Không cần đến buổi chiều, bây giờ con đi luôn, dù sao cũng không xa.”
Cô ta vội vàng ra cửa, chỉ cảm thấy trong lòng thật sự khổ sở, làm dâu nhà người, thật sự là không dễ dàng mà.
Hai vợ chồng trẻ Trang Chí Hi ngồi bên bếp lửa sưởi ấm, nhìn thấy Lương Mỹ Phân đã rời đi, Trang Chí Hi lập tức tiến tới bên cạnh Triệu Quế Hoa, cười hì hì nói: “Mẹ, tối nay chúng ta họp gia đình, rốt cuộc vì chuyện gì vậy? Mẹ tiết lộ trước cho con một chút nhé.”
Triệu Quế Hoa phóng một ánh mắt hình viên đạn qua, nói: “Cút đi.”
Trang Chí Hi vẫn chưa hết hy vọng: “Mẹ nói sớm cho con biết một chút, con sẽ không nói cho người khác biết.”
Triệu Quế Hoa ghét bỏ liếc nhìn anh một cái, nói: “Mẹ nói con cút đi.”
Trang Chí Hi: “…..huhu.”
Minh Mỹ nhìn dáng vẻ vừa nếm mùi thất bại của anh, nhịn không được phì cười.
Triệu Quế Hoa chống nạnh: “Hai đứa chỉ có một ngày nghỉ, tự về phòng đi, quấn quýt bên cạnh mẹ làm gì chứ? Đừng làm phiền mẹ nữa.”
Trang Chí Hi và Minh Mỹ: “...”
“Đi đi đi đi!”
Hai người bị đuổi đi, Triệu Quế Hoa lắc đầu, trong lòng cũng nghĩ đến buổi họp gia đình tối nay...
Thời gian trôi qua rất nhanh, mùa đông thì lại càng đặc biệt trôi qua nhanh hơn, còn chưa làm được gì đã thấy một ngày đã trôi qua, trời cũng đã dần tối.
Chạng vạng là giờ tan làm, trong viện này có thể náo nhiệt hơn, người đến người đi, ra vào chào người hỏi, rửa rau lấy nước, còn có chơi đùa trong sân, vô cùng náo nhiệt.
Ông Trang đi làm về, đến đầu ngõ gặp con trai lớn Trang Chí Viễn.
Hai cha con cùng đi về nhà, vừa vào sân, đã nghe thấy mùi thơm của dầu rán.
Ông Trang hít hít mũi, rất khẳng định nói: “Nhà ai đang rán cá vậy, thật là thơm.”
Trang Chí Viễn mỉm cười: “Dù có là nhà ai thì cũng không thể là nhà chúng ta, nhà chúng ta không có cá.”
Ông Trang nói: “Cái này thì đúng thật.”
Một người phụ nữ đẫy đà ra ngoài lấy nước, nghe thấy lời này thì nhướng mày lên, cười chào hỏi hai người, trong giọng nói mang theo vài phần chờ mong: “Chú Trang, hai người về rồi đấy à? Phải nói chứ, hai người đoán sai rồi, mùi hương này chính là từ nhà chú đó. Ba thằng nhóc nhà cháu ngửi thấy mùi cũng không muốn ăn cơ nữa. Cứ đòi đến nhà chú ăn ké cơm mãi.”
Ông Trang vui vẻ hớn hở nói: “Vậy thì không được đâu.”
Người phụ nữ đẫy đà hơi đổi sắc mặt, lại cười sảng khoái nói: “Chú Trang, chú xem chú kìa, cháu chỉ nói giỡn với chú thôi mà. Bây giờ có nhà nào sống dễ dàng chứ, ai cũng khó khăn, chúng ta cũng không phải người chiếm của hời của người khác. Chỉ là đùa giỡn với chú thôi, sao chú lại coi như thật vậy chứ.”
Ông Trang: “Ôi, ai bảo chú là người thành thật cơ chứ. Người khác nói gì chú cũng điều cho là thật hết.”
“Ông già, nhanh về ăn cơm. Tối tôi còn phải mở cuộc họp nữa.” Triệu Quế Hoa mở cửa hung dữ kêu lên.
Ông Trang vội vàng trả lời: “Được rồi, đến đây, đến ngay đây.”
Hai cha con nhà họ Trang vào cửa, lúc chưa bước vào cảm giác còn đỡ, vừa vào đã cảm thấy, mùi hương xông thẳng vào mũi, hai đứa cháu nhỏ trong nhà đã sớm ngồi chờ ở trước bàn ăn, cũng không ra ngoài chơi, mắt trông mong chờ đến lúc ăn cơm.
Hai vợ chồng Trang Chí Hi ngồi xổm bên bếp vừa nuốt nước miếng vừa thêm củi, dáng vẻ là đang hỗ trợ.
Triệu Quế Hoa lạnh lùng, giọng điệu lạnh như băng: “Hai người ít nói chuyện với quả phụ đi.”
Ông Trang: “Hàng xóm mà, nên chào hỏi chút...”
Nhìn ánh mắt hung dữ của bà nhà phóng tới, ông lập tức gật đầu: “Nghe theo bà hết.”
Triệu Quế Hoa: “Vậy thì mới được chứ.”
Trang Chí Viễn: “Mẹ, con và bọn họ vốn không có qua lại gì cả, chỉ là dù sao vẫn là hàng xóm, nên dĩ hòa vi quý, con cảm thấy...”
“Mẹ thấy con nên câm miệng lại!” Triệu Quế Hoa nói: “Rửa tay ăn cơm!”
Lúc này bà mở nồi, cả nhà ngay lập tức đều đồng loạt nuốt nước miếng.
“Ối dồi ôi, sao hôm nay cá lại thơm như vậy chứ.” Ông Trang cảm thấy mùi thơm lần này thơm hơn ngày thường rất nhiều, tuy nói số lần ăn cá cũng không nhiều, nhưng ông nhớ rõ bình thường lúc ăn cũng không hề có mùi thơm nồng đến như vậy.
Lương Mỹ Phân đau lòng nói: “Có thể không thơm sao? Cá hôm nay, là rán qua trước đó.”
Số dầu kia, cô ta ngẫm lại cũng cảm thấy đau lòng.
Nếu mà ăn không ngon, vậy thì phải xin lỗi chảo dầu kia rồi!
Triệu Quế Hoa: “Chị có ý kiến gì à? Chị là chủ nhà hay tôi là chủ nhà?”
Lương Mỹ Phân rụt cổ lại, vội vàng nói: “Là mẹ, con cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.”
“Được rồi, được rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi.” Trang Chí Hi cũng gấp gáp, anh thì khác ba và anh trai của mình, họ chỉ vừa mới trở về, còn anh thì vẫn luôn bị hun đúc bởi mùi thức ăn này, đã sớm thèm ăn chảy ba ngàn thước nước miếng rồi.
Nhìn lại, quả nhiên cháu gái đã chảy nước miếng ra luôn rồi kìa.
Xem đi, anh đã nói rồi mà?
Không có ai mà không thèm cả.
Triệu Quế Hoa bưng cá lên bàn, đừng nhìn con cá không lớn, nhưng bà có thể bỏ không ít món ăn phụ vào, khoai tây cải trắng gì đều có, nồi sắt hầm cá, mùi vị đồ ăn phụ cũng thua kém, dán miếng bánh sát nồi có chút xém xém ăn cũng không kém chút nào.
Cả nhà nhanh chóng ngồi quanh bàn, Triệu Quế Hoa: “Ăn thôi!”
Ra lệnh một tiếng, đũa nhanh chóng nhảy múa, ngay cả Minh Mỹ cũng không ngoại lệ, hu hu hu, quá ngon.
Cả nhà bọn họ vui đầu ăn lấy ăn để, trái lại khổ cho mấy người bên ngoài, ngày hôm qua vừa ăn tiệc cưới, trong bụng có chút dầu mỡ, hôm nay đương nhiên các nhà đều ăn chay.
Trước kia cũng không hề cảm thấy gì, nhưng hôm nay, mùi cá thơm kia cũng quá bá đạo rồi, khiến người ta cực kỳ thèm ăn.
Giống như nhà họ Tô bên cạnh, đó là nhà có cảm thụ sâu sắc nhất, ba thằng nhóc đều ồn ào không chịu ăn cơm.
Mụ Tô nhìn con dâu, khó chịu nói: “Hương Tú, con cũng nghĩ cách đi, con làm mẹ lại đành lòng nhìn con của con khó chịu như vậy sao? Cũng trách mẹ không có bản lĩnh, mẹ là một quả phụ già, một chút bản lĩnh cũng không có, chẳng thể giúp được gì cho con...”
Vương Hương Tú, đây cũng chính là người phụ nữ đẫy đà lúc nãy đứng nói chuyện với ông Trang, cô ta là quả phụ trẻ nhà họ Tô, cô ta thở dài một tiếng, nói: “Lúc nãy con cũng thử thăm dò rồi, chú Trang không chịu.”
Lại nói tiếp: “Cho dù chú Trang chịu đi nữa, mụ Triệu cũng có thể đuổi người ra mà, mụ ấy cũng không phải là người dễ phối hợp.”
Sao mụ Tô có thể không hiểu Triệu Quế Hoa được chứ? Bọn họ là hàng xóm biết bao nhiêu năm nay.
Mụ ta nói vậy không phải là mong con dâu thể hiện chút năng lực sao? Nhưng mụ ta cũng không nói nhiều nữa, chỉ khó chịu hơn mà nói: “Nếu không, mẹ đi nấu cá hôm nay mua được, không chờ tới tết nữa. Cũng không thể để cho mấy đứa nhỏ....”
“Đừng!” Vương Hương Tú lắc đầu: “Nhà chúng ta không bằng nhà người ta, công nhân trong nhà người ta nhiều, chúng ta không so bằng được, nếu ăn thì sẽ không có Tết nữa đâu. Mẹ chờ một chút, con tới nhà họ Bạch một chuyến xem sao...”
Cô ta nhanh chóng đi ra ngoài, chạy tới nhà họ Bạch.
Cô ta vừa đi, mụ Tô lập tức lộ ra một nụ cười trào phúng như có như không, rồi lại lập tức khôi phục dáng vẻ dịu dàng hiền lành, nói: “Thật tốt quá, mẹ các cháu đã đi nghĩ cách rồi, các cháu cứ chờ đi.”
Nhà họ Tô ở gần nhất là tình hình như vậy, nhà họ Chu đối diện cũng ngửi thấy, mụ Chu hùng hổ: “Cái nhà xui xẻo kia, có tiền hơn nữa thì có bằng được nhà ta không? Còn khoe khoang ăn đồ ngon, cho bọn họ ăn đến chết luôn đi, sao không để bọn họ bị xương cá hóc đến chết chứ...”
Con dâu nhà bọn họ, Khương Lô đang nấu ăn, đáp một tiếng: “Không phải sao, không có tiền mà cũng khoe khoang. Mẹ, mình cũng nướng một con cá nhé, được không? Nhà chúng ta cũng không thể thua kém nhà họ...”
“Tao nhổ vào, con ranh này, mày đang nói cái gì vậy hả, cái thứ phá của, có tiền là có thể phung phí à? Thật đúng là không quản chi tiêu trong nhà là không biết củi gạo đắt tiền, ăn cái gì mà ăn, còn phải giữ tiền lại khám bệnh cho mày, thật đúng là một con gà mái không biết đẻ trứng, nếu mày không sinh cho nhà họ Chu chúng ta một đứa bé, tao sẽ nói thằng Quần bỏ mày! Mày còn muốn ăn nữa à? Không có cửa đâu, xào hai quả trứng cho tiểu Quần, chúng ta ăn bánh bột ngô.”
Khương Lô khổ sở dạ một tiếng, đỏ mắt.
Chu Quần ở bên cạnh nghe radio, từ đầu tới cuối, không hề mở miệng.
Mấy nhà ầm ĩ thế nào, nhà họ Trang không biết, tuy nói khu viện này nhà nào có chuyện gì cũng đều không giấu được người khác, nhưng trái lại cũng không đến mức nói gì cũng có thể nghe thấy hết.
Nhà người khác vì một bữa cơm chiều mà cãi nhau, nhà bọn họ trái lại ăn sạch sẽ.
Triệu Quế Hoa đuổi hai đứa nhỏ về phòng, bắt đầu cuộc họp đầu tiên của toàn thể thành viên của nhà họ Trang.
Triệu Quế Hoa không phải là người lòng vòng, bà quyết đoán mở miệng: “Được rồi, họp thôi.”
Bà quét mắt nhìn một vòng, đều thấy mọi người đều ngồi thẳng lưng nghiêm túc lắng nghe, Triệu Quế Hoa kêu lên một tiếng, nói: “Cuộc họp này, mẹ đại diện cho mẹ và ba của các con nói ý kiến của mẹ, cũng chính là kiến chung của hai chúng ta.”
Ông Trang: “Đúng, nghe theo mẹ các con.”
Trang Chí Viễn và Trang Chí Hi: “...” - Không hề bất ngờ.
Triệu Quế Hoa: “Được rồi, bây giờ mẹ sẽ nói một chút về quyết định của hai chúng ta, quyết định của chúng ta là...!Không tách ra ở riêng.”
Vừa nghe thấy câu này, ánh mắt Lương Mỹ Phân lập tức sáng lên, ngay lập tức cả người đều trở nên phấn chấn.
Cô ta sợ nhất chính là phải ở riêng, bây giờ nghe không tách ra ở riêng, đó chính là điều tốt nhất, cô ta kích động hận không thể lập tức xoay vòng ngay tại chỗ, cô ta đắc ý nhìn về phía Minh Mỹ mà cười, thầm nghĩ hai lão già kia quả nhiên vẫn phải dựa vào bọn họ chăm lo tuổi già, không thể đắc tội bọn họ.
Trang Chí Hi hơi nhíu mày, anh cũng không phải loại người chịu ăn thiệt thòi.
Loại chuyện này vợ anh không thích hợp ra mặt, nhưng anh thì có thể.
Anh đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe Triệu Quế Hoa tiếp tục nói: “Tình huống bây giờ của nhà chúng ta, muốn tách ra ở riêng thật sự là không tiện. Nhưng tuy rằng không ở riêng, thế nhưng hình thức sống trong nhà sau này sẽ phải sửa lại.”
Trang Chí Hi nuốt xuống những lời muốn nói, tiếp tục nghe giảng.
Triệu Quế Hoa lại nhìn lướt qua mọi người, vẻ mặt của mọi người khác nhau, bà nói: “Ba và mẹ quyết định không ở riêng, nhưng làm người thì không thể không công bằng. Con dâu cả à, chuyện mà con làm, thật sự quá khiến người khác ghê tởm rồi.”
Lương Mỹ Phân bị điểm danh, vội vàng cúi đầu, dù sao cô ta cũng không chịu thiệt, bị mắng hai câu cũng chẳng sao cả.
Triệu Quế Hoa cũng không dừng lại, trái lại trực tiếp nói: “Mặc dù công việc là của con, nhưng chúng ta là người một nhà, không ở riêng, nhà con còn có hai đứa con.Con không nói với bất cứ ai, trộm nhường công việc đi, mưu tính cái gì ai cũng biết cả. Con muốn gặm vợ chồng thằng ba, sau đó giúp đỡ em trai nhà mẹ đẻ? Vậy có dễ nghe không? Cũng bởi vì con làm ra chuyện này, đừng nói là viện này, cả con phố này đều đang nhìn vào mà chê cười nhà chúng ta. Sáng nay mẹ đi nhà vệ sinh công cộng đều bị người ta truy hỏi chuyện có ở riêng hay không, con thật sự là rất biết cách gây chuyện cho chúng ta đó.
Cũng bởi vì chuyện này của con, thiếu chút nữa đã làm chậm trễ chuyện hôn sự của thằng ba, mẹ phải đồng ý cho nhà bên kia một lời giải thích rõ ràng, không thể không cho! Năm đó con gả vào nhà, mẹ con nói cho dù con kết hôn rồi thì tiền lương mỗi tháng đều phải giao cho nhà mẹ đẻ một nửa, bởi vì bọn họ cho con đi học. Nếu không đồng ý thì sẽ không kết hôn, lúc đó mẹ đã đồng ý, mẹ cũng đã thực hiện được. Bây giờ, mẹ đồng ý với nhà mẹ đẻ của vợ thằng út, cũng nhất định sẽ làm được.”
Gương mặt Lương Mỹ Phân trắng bệch.
Triệu Quế Hoa tiếp tục nói: “Mẹ đã nói cho thì phải cho! Tuy rằng nhà chúng ta không tách ra ở riêng, nhưng sau này mỗi phòng chính là một nhà riêng, mấy đứa không cần phải đưa tiền lương cho mẹ nữa.
Bắt đầu từ năm sau, cũng là tháng sau, mỗi tháng mỗi phòng trả mười tệ phí sinh hoạt, ăn uống chung với nhau. Các chi phí khác, mỗi phòng tự chịu.
Mấy đứa đều là nhận lương cuối tháng, cho nên tháng này vẫn như bình thường, Minh Mỹ vừa mới vào cửa, vậy thì mấy ngày này con không cần phải giao.”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Triệu Quế Hoa.
Minh Mỹ ngoan ngoãn gật đầu.
Gương mặt Triệu Quế Hoa không hề thay đổi mà nói tiếp: “Làm như vậy vẫn là vợ chồng nhà thằng cả chiếm lợi, nhà các con còn có thêm hai đứa nhỏ, vợ chồng thằng ba chưa có con, vẫn nộp tiền giống nhau.”
“Chí Viễn, Chí Viễn thường xuyên công tác theo tàu...” Lương Mỹ Phân theo bản năng nói ra.
Triệu Quế Hoa cười lạnh một tiếng, cảm thấy con dâu cả này tính toán thật sự không biết điều, bà nói: “Đúng, nó thường xuyên không ở nhà, nhưng mà, vợ chồng thằng ba cũng đều ăn cơm trưa ở chỗ làm cả, cũng không về nhà.
Con và hai đứa nhỏ thì đều ăn ở nhà hết.”
Lương Mỹ Phân còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này đầu óc đều trống rỗng, không biết phải giải thích như thế nào, cũng không biết nên nói như thế nào.
Cô ta sợ chia nhà ở riệng, bây giờ dù không ở riêng, nhưng cũng có khác gì ở riêng đâu...
Triệu Quế Hoa lại quét mắt một vòng, hỏi: “Còn ai có ý kiến gì nữa không?”
Lương Mỹ Phân có, ngàn lời vạn ngữ, nhưng lại không biết phải nói như thế nào, rõ ràng là cô ta rơi vào thế yếu.
Trái lại, chồng của cô ta, Trang Chí Viễn lại nói: “Con thấy được.”
Trang Chí Hi và Minh Mỹ liếc nhau: “Vợ chồng chúng con đều nghe theo mẹ.”
Triệu Quế Hoa thật sự có thể hiểu được người trẻ đều thích tự mình giữ tiền, dù sao bà cũng từng là người trẻ đến lúc già, hơn nữa có thêm kinh nghiệm từ kiếp trước, bà thề sẽ không đi theo con đường của đời trước nữa.
Kiếp trước bà cố gắng kiên cường không chịu tách ra ở riêng.
Vì cho nhà mẹ đẻ Minh Mỹ một lời giải thích, đặc biệt bồi thường cho hai vợ chồng trẻ năm trăm đồng tiền làm tiền riêng.
Thế nhưng, chuyện này vẫn làm không tốt.
Sau khi con dâu cả Lương Mỹ Phân biết chuyện thì hận chết bà, cảm thấy bà thiên vị, lại không hề nghĩ tới bản thân chiếm lợi đến nhường nào.
Về phần vợ chồng thằng ba, vợ chồng bọn họ cầm tiền cũng không vui.
Không ở riêng, tiền lương của hai vợ chồng đều phải bỏ vào gia đình này, tiền lương một năm của bọn họ cũng không phải chỉ có năm trăm đồng.
Quan trọng nhất là, chị dâu cả còn không chỉ không cảm kích, còn oán hận bọn họ, cảm thấy bản thân không có được tiền riêng, còn phải lo liệu, làm việc nhà cho gia đình.
Cuối cùng, hai anh em cũng bị ảnh hưởng, gây chuyện cãi vã, sau này tình cảm anh em của bọn họ rất lạnh nhạt.
Bây giờ Triệu Quế Hoa suy nghĩ lại một chút, thật ra bản thân đã sai ngay từ lúc đầu rồi.
Bây giờ cũng không thể nói là bà làm hoàn toàn đúng, nhưng mà, làm lại một lần nữa, bà sẽ dựa theo công bằng trong lòng mình mà đưa ra quyết định.
Nếu như không vui vẻ không chấp nhận không muốn nghe theo?
Vậy được, cút đi!