Minh Mỹ chớp chớp đôi mắt to ngập nước nhìn Trang Chí Hi.

Trang Chí Hi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trêu chọc nói: “Khoác lác đúng không, cô vợ bé nhỏ.”

Lông mi Minh Mỹ run rẩy, trở tay một cái, chỉ trong nháy mắt Trang Chí Hi đã bị đặt trên bàn, nhanh như một cơn gió, không có một chút chần chờ nào, Trang Chí Hi cứ như vậy bị cô đặt lên bàn, anh cảm thán: “Mẹ kiếp!”

Minh Mỹ lập tức buông tay, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”

Trang Chí Hi khiếp sợ nhìn vợ, Minh Mỹ vô tội giơ tay lên: “Em chỉ muốn chứng minh một chút, em không hề khoác lác.”

Trang Chí Hi: “………. ”

Im lặng, cực kỳ yên lặng.

Minh Mỹ mím môi, mềm mại hỏi: “Anh sợ à?”

Thật ra cô cũng không ngờ là Trang Chí Hi thật sự không biết, cô giơ tay lên: “Em không hề cố ý giấu giếm.”

 Lúc này rốt cuộc Trang Chí Hi cũng có phản ứng, anh lại thốt ra câu “Mẹ kiếp”, nói: “Mình kiếm lời rồi.”

Minh Mỹ: “???”

Đôi mắt to, chứa rất nhiều dấu chấm hỏi.

Trang Chí Hi lộ ra nụ cười đắc ý, nói: “Vợ của anh lợi hại như vậy, rõ ràng anh đã kiếm lời lớn rồi. Sau này nếu ai gây chuyện trước mặt anh, vợ à, em cứ ra mặt giúp anh, cứ thế nha!”

Minh Mỹ: “………… ”

Lời này mà cũng nói ra miệng được à?

Trang Chí Hi vẫn còn rất hưng phấn: “Vợ à, chiêu vừa rồi của em, thật sự rất nhanh đó, em xem anh có thể học được không?”

Minh Mỹ nhìn anh, quyết đoán lắc đầu nói: “Anh đã lớn như vậy rồi, chắc chắn là không thể.”

Trang Chí Hi vốn đang hưng phấn, ngay lập tức cúi đầu, phiền muộn thở dài một tiếng, chỉ là rất nhanh lại tò mò hỏi: “Vậy em bắt đầu học từ nhỏ luôn à?”

Thái độ của Trang Chí Hi lan sang Minh Mỹ, cô đắc ý vênh cằm lên, nói: “Em đã học được mười bảy năm đó.”

Trang Chí Hi thán phục: “Lâu vậy cơ à!”

Chỉ là anh cũng rất nhanh đã phản ứng lại: “Ấy không đúng, không phải năm nay em mới chỉ hai mươi thôi sao? Em học mười bảy năm, vậy là em bắt đầu học từ năm ba tuổi á?”

Thật hay giả vậy?

Đôi mắt nhỏ bé của anh bắt đầu hoài nghi, liếc mắt nhìn cô vợ nhỏ không biết có khoác lác hay không kia.

Minh Mỹ không phục nói: “Đương nhiên, em đã học từ khi em mới lên ba rồi.”

 Cô cũng nói rõ chuyện mình học võ: “Thật ra khi còn bé cũng không phải em muốn học võ công, chỉ là khi còn nhỏ, em chính là một con quỷ khóc đêm, đã ba tuổi vẫn thường xuyên bừng tỉnh khóc lớn, ba mẹ em thật sự buồn nát ruột vì em, đúng lúc nhà em có một người bác họ hàng xa là một đạo sĩ hoàn tục...! Cái đó, chúng em cũng không phải mê tín phong kiến đâu. Lúc ấy ông bác kia nói cũng không cần làm mấy thứ bát nháo gì, luyện võ một chút có lẽ là sẽ tốt lên thôi. Luyện võ sẽ chú ý tập trung, bình tâm lại. Sau đó, bác ấy đến dạy cho em mỗi ngày sau khi tan làm, vậy cho nên, em đã học được mười bảy năm đó.”

Trang Chí Hi cảm khái: “Anh thật sự chưa từng nghe nói luyện võ lại có thể trị được tật khóc đêm.”

Minh Mỹ gãi gãi đầu, nói: “Thật ra cũng không phải là chữa gì, có khả năng là em tập võ, hao phí quá nhiều sức lực, mệt mỏi nằm xuống là ngủ thẳng giấc không mơ thấy ác mộng. Không mơ thấy ác mộng thì tất nhiên cũng không tỉnh dậy khóc vào nửa đêm nữa rồi.”

Cũng coi như là có tác dụng.

Thật ra sau khi lớn hơn một chút, cô cũng biết được, ‘ác mộng’ mà cô thấy khi còn nhỏ kia, cũng không phải chỉ là ác mộng, mà có lẽ chính là cô mơ thấy cuộc sống của người khác, mà lúc đó cô vẫn còn quá nhỏ, căn bản không thể hiểu được, cho nên mỗi lần đều bị dọa đến khóc mà thôi.

Chờ đến khi cô lớn hơn một chút, tất nhiên là sẽ không sợ nữa.

Minh Mỹ: “Được rồi, em đã nói hết rồi.”

Trang Chí Hi: “Thật đúng là không ngờ được...”

Minh Mỹ vội vàng giải thích: “Em không phải cố ý che giấu không nói với anh, em cứ nghĩ rằng anh biết rồi. Em học từ nhỏ, anh trai anh và anh trai của em là bạn cùng lớp từ trường trung học cơ sở lên tới trung học phổ thông, bây giờ còn là đồng nghiệp. Cho nên em cứ tưởng anh đã sớm biết rõ hết về em rồi.”

Cô đã tìm hiểu rất rõ về anh đó. Ngoại trừ không biết trong nhà họ Trang có bao nhiêu cái ổ chuột, còn lại rất nhiều chuyện của nhà họ Trang cô đều biết hết đó nha.

Minh Mỹ rất vô tội, cô lại gãi gãi đầu, Trang Chí Hi nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, nhịn không được bật cười, nói: “Anh thật sự không biết, chỉ là không biết cũng rất tốt, vậy không phải là thêm một niềm vui bất ngờ sao? Vợ anh lợi hại như vậy, tất nhiên là anh rất vui.”

Minh Mỹ nhếch khóe miệng.

Trang Chí Hi tò mò: “À đúng rồi, em học được môn võ gì vậy? Hay chỉ là tùy tiện luyện tập thôi?”

Minh Mỹ: “Em học Vịnh Xuân.”

“À à, cái này anh biết.” Khỏi phải nói, anh thật sự đã từng nghe tới môn võ này, anh giơ ngón tay cái ra, tán thưởng nói: “Vợ của anh đúng là quá trâu bò.”

Gương mặt của Minh Mỹ càng hồng nhuận, đắc ý đến lông mày cũng muốn bay lên, khoe khoang: “Đương nhiên, khi còn bé em chính là đánh khắp thiên hạ không địch thủ đó.”

Trang Chí Hi bật cười, nhưng rất nhanh lại thấp thỏm hỏi: “Vậy em sẽ không dùng để dạy dỗ anh đó chứ?”

Minh Mỹ nhìn anh, hừ một tiếng, nâng cằm rất kiêu ngạo: “Vậy cũng không nói chắc được, còn phải xem biểu hiện của anh thế nào.”

Trang Chí Hi vội vàng chân chó bóp bả vai cho Minh Mỹ, cực kỳ nịnh nọt, anh nhiệt tình nói: “Vợ à, em xem, em thấy độ mạnh yếu như vậy có được chưa? Sau này trong phòng hai chúng ta sẽ do em làm chủ.”

Minh Mỹ bật cười, nói: “Coi như anh có ánh mắt.”

Trang Chí Hi hóa thân thành thái giám Tiểu Trang, tiếp tục nói: “Thoải mái không ạ? Có cần mạnh hơn một chút không?”

Minh Mỹ cười lớn hơn, đẩy anh ra: “Được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa, em đi WC.”

Nếu nói đến sự bất tiện ở khu viện này, thì ngoại trừ dùng nước là lấy ở trong sân viện ra, đi WC lại càng khó chịu hơn, phải đi ra ngoài sân, ban ngày thì còn dễ nói, buổi tối mới là khổ, đặc biệt là vào mùa đông như thế này.

Minh Mỹ thở dài, đang muốn ra ngoài, Trang Chí Hi kéo cô lại: “Anh đi cùng em?”

Khóe miệng Minh Mỹ giật giật, nói: “Thật sự không cần đâu, em cũng đâu phải là con nít ba tuổi.”

Cô ra cửa, có lẽ là các thím đều mua đồ ăn về rồi, trong sân đang có người lấy nước, một bà thím có đôi mắt tam giác, gương mặt gồ gề như cái bánh nướng đầy vẻ khắc nghiệt nghe thấy tiếng động quay đầu lại, úi chà một tiếng, móc mỉa nói: “ôi dào, ban ngày ban mặt mà lại đóng cửa, đôi vợ chồng trẻ này chẳng biết tiết chế gì cả. Con dâu bây giờ thật đúng là không bằng chúng ta trước kia, sau ngày đầu kết hôn đã có thể dậy sớm lo liệu việc nhà giúp mẹ chồng, con dâu bây giờ ấy à, không được!”

Minh Mỹ: “...”

Quả nhiên tướng do tâm sinh à.

Mụ già này quả nhiên chả ra gì.

Vừa mở miệng ra đã giống như chó điên sủa bậy. Mẹ chồng nhà mình còn chưa nói ba nói bốn gì đâu, mụ già này đã nhảy ra rồi. Quả nhiên mẹ chồng của cô nói không sai, mụ này đúng thật là ác độc khắc nghiệt. Tuy rằng mấy bà thím trong khu này cũng không phải chỉ có một hai người, nhưng Minh Mỹ đã lập tức đoán ra được mụ ta là mụ Chu Lý.

Đừng thấy vẻ ngoài của Minh Mỹ là một cô gái ngọt ngào, nhưng cô cũng không phải là cô gái nhỏ yếu đuối gì, cô cười tặng cho bốn chữ: “Bắt chó đi cày.” (Xen vào việc của người khác).

Nói xong cũng mặc kệ mụ ta nghĩ như thế nào, bỏ hai bàn tay nhỏ vào trong tay áo, bèn chạy tới WC bên ngoài.

Khỏi phải nói, Minh Mỹ đoán quả nhiên không hề sai, đây chính là mụ Chu Lý giàu nhất ở viện này.

Mụ Chu Lý cũng không ngờ tới cô con dâu trẻ này còn dám cãi lại, mụ ta ngây ngẩn cả người, chờ đến khi mụ ta phản ứng lại, người ta cũng đã ra khỏi cửa.

Mụ ta tức giận không chịu nổi, ầm một tiếng vứt cái thùng nước trong tay xuống, khóc lóc kêu: “Con dâu út nhà họ Trang ức hiếp người ta kìa, con ranh đê tiện này mắng tôi là chó. Sân của chúng ta cũng không thể dung nạp được con tiện nhân không biết kính già yêu trẻ như vậy. Ức hiếp người mà, thật sự là quá ức hiếp người ta mà ~”


Trang Chí Hi ra ngoài, không hề khách khí nói: “ Cháu nói này thím Chu, thím nói gì vậy chứ? Ngày đầu tiên sau khi chúng cháu kết hôn, đang yên đang lành xong thím tự tìm xúi quẩy đúng không? Thím cũng không thể vì bản thân sống không tốt, lại hận không thể khiến người khác sống cũng không tốt chứ? Cháu biết thím vẫn luôn ghen tỵ với nhà người khác hòa thuận, nhưng cũng không thể ác độc đến như vậy? Bắt nạt vợ cháu ngay cửa nhà thế này, có phải là quá đáng lắm không? Khinh nhà cháu không có ai hết à! Hơn nữa, vợ cháu nói bắt chó đi cày, là tự thím ôm vào tự nhận mình là chó, sao lại thành lỗi của nhà cháu rồi chứ?”
Mụ Chu giậm chân: “ Mày nói ai sống không tốt hả? Mày nói ai! Nhà chúng tao là nhà giàu nhất trong đại viện này, con trai tao là người có tiền đồ nhất đó.”
Trang Chí Hi ý tứ sâu xa cười ha ha vài tiếng, nói: “Phải hay không trong lòng thím rõ ràng nhất chứ sao?”
“Mày...”
“Mày cái gì mà mày! Mụ già Chu kia, mụ thừa dịp tôi không ở nhà mà bắt nạt người nhà của tôi có phải không hả! Tôi nói cho mụ biết, chuyện nhà tôi chưa tới lượt mụ khoa tay múa chân, quản cho tốt nhà mụ là được rồi, muốn đến bắt nạt nhà chúng tôi, không có cửa đâu!” Một tiếng rít gào vang lên, Triệu Quế Hoa đã trở về, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà quá hiểu mụ Chu rồi.
Triệu Quế Hoa một tay xách theo một con cá, một tay xách theo một con gà, trên người còn đeo một cái túi lưới, bên trong là mười mấy quả trứng gà, sáng chói khiến người ta ghen tị.

Ngay cả mụ Chu đang muốn cãi nhau một trận, cũng lập tức túm lấy Triệu Quế Hoa hỏi: “Cửa hàng thực phẩm phụ phẩm đang cung ứng gà cơ à? Trứng gà này bà mua ở đâu vậy? Sắp Tết rồi, có tăng giá không! Bà cũng thật là, mua được sao không nhanh chóng chạy về thông báo chứ? Chúng ta là chị em hàng xóm láng giềng lâu năm mà.”
Triệu Quế Hoa: “Hứ.”
Minh Mỹ đi WC về, nhìn thấy màn này, cô sợ đến ngây cả người.

Mụ Chu vừa nhìn thấy Minh Mỹ là lại nghĩ đến câu “Bắt chó đi cày”, lập tức mở miệng châm ngòi ly gián: “Ôi Quế Hoa à, bà xem con dâu út này của bà đanh đá cỡ nào kìa, tôi làm người bề trên nên nói hai câu, chỉ dạy cho nó làm con dâu nhà người ta thì nên thế nào, mà con bé lại mắng tôi, nói thật tố chất như vậy rất là không được. Đại viện chúng ta còn chưa từng xuất hiện người có đạo đức suy đồi như thế, không tôn trọng người già trẻ nhỏ gì cả, bà phải phê bình con bé cho thật tốt. Mấy con ranh này, không thể chiều theo chúng nó được.”

Triệu Quế Hoa trợn trắng mắt: “Mày có thể im miệng cho tao rồi đó, đừng nói là tứ hợp viện chúng ta, trên phố này, ai mà chẳng biết mụ mẹ chồng Chu là mày làm gì cũng không được, ăn gì cũng không đủ, mà miệng thúi thì nhất xóm? Mày ít giả bộ với tao đi, cái gì mà người bề trên? Mày là người bề trên của ai chứ? Sao mày lại trở thành người bề trên của con dâu tao hả? Mày thật sự không coi mình là người ngoài mà! Có tí liêm sỉ được không? Nếu còn để tao nhìn thấy mày bắt nạt người nhà tao, tao sẽ xé nát cái miệng thúi của mày!”

Triệu Quế Hoa hiểu rất rõ mụ Chu, không hề sợ hãi một chút nào, ào ào mà mắng chửi.

Bà còn lạ gì chứ? Nếu bạn cho con mụ này một chút mặt mũi, hùa theo mụ ta nói một câu, mụ ta có thể ở bên ngoài hạ thấp bạn đến chết, càng thêm ra vẻ vênh váo. Đây chính là sự ghê tởm của con mụ này.

Triệu Quế Hoa không hề khách khí: “mày tác oai tác quái ở nhà mày thế nào cũng không ai thèm quản, nhưng muốn bắt nạt con dâu nhà tao thì đừng hòng.”

Minh Mỹ chớp chớp đôi mắt to, lập tức tiến lên: “Mẹ, con có mẹ chồng như mẹ thật là tốt, con biết mẹ là người cực kỳ hiểu lý lẽ, không giống những người có tư tưởng lạc hậu kia. Có mẹ làm mẹ chồng thật đúng là may mắn của con.” 

Lập tức gọi Trang Chí Hi đang xem trò vui tới: “Anh Chí Hi, nhanh tới xách đồ đi nào.”

Cô giao đồ Triệu Quế Hoa mua về cho Trang Chí Hi, bản thân thì kéo cánh tay Triệu Quế Hoa mà cáo trạng, mềm yếu nói: “Mẹ à, mẹ không biết đâu, con rất thảm, vừa ra khỏi cửa đã gặp bà thím này, thím ấy chỉ trích con đóng cửa, mẹ nói xem trời lạnh này con có thể không đóng cửa sao? Giữ phòng ấm áp, đốt than không cần tiền sao? Hơn nữa con và anh Chí Hi cũng đã là vợ chồng hợp pháp, ở chung phòng cũng không được à? Vậy còn tàn nhẫn hơn cả thời phong kiến nữa, thím ấy quá ức hiếp người khác rồi, ôi!”

Cả người cô đều muốn tựa hết vào người Triệu Quế Hoa, uất ức nói: “Mẹ, mẹ phải ra mặt cho con.”

Khóe miệng Triệu Quế Hoa giật giật, nói: “Con buông tay ra nói chuyện cho đàng hoàng!”

Minh Mỹ không chịu buông tay, cười tủm tỉm: “Mẹ, thím này quá hung dữ, con ở bên cạnh mẹ mới có cảm giác an toàn.” Minh Mỹ cáo mượn oai hùm hừ một tiếng với mụ Chu!

Trang Chí Hi lảo đảo một cái.

Chậc chậc!

Kiểu vỗ mông ngựa của vợ anh thật quá thô luôn đó. Haizzzz

Cho dù tự nhận da mặt của mình cũng không mỏng, nhưng Trang Chí Hi vẫn cảm thấy bản thân không thể nói mấy lời này với mẹ anh được. Anh bội phục mà nhìn vợ, cảm thấy vợ anh quả nhiên có chút năng lực.

Đây không phải suy nghĩ của mỗi mình Trang Chí Hi, mụ Chu xoa xoa cánh tay, cảm thấy da gà nổi lên rơi đầy đất, mụ ta còn nhớ rõ bốn chữ ‘Bắt chó đi cày’ và nụ cười giấu đao vừa rồi, bây giờ lại giả vờ là cừu nhỏ bị bắt nạt à?

Mụ ta đang định nói gì đó, bất thình lình nhìn thấy đồ Trang Chí Hi đang cầm trong tay, ối một tiếng, nhanh chóng chạy về nhà: “Không thèm nói nhảm với mấy người, tôi còn phải đi mua gà!”
Trời đất rộng lớn, thực phẩm mới là lớn nhất!
Tuy đánh nhau quan trọng, nhưng không thể bằng mua cá mua gà được!
Mụ ta nhanh chóng rời đi, Minh Mỹ hừ thật mạnh một tiếng: “Coi mụ còn dám bắt nạt tôi nữa không!”
Dáng vẻ cáo mượn oai hùm, bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Triệu Quế Hoa nhìn cô, khóe miệng giật giật, không nói gì: “...”
Hơn nửa ngày trôi qua.
Bà bày ra một cảm xúc chân thành: “Con cũng rất được đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play