Xe đạp leng keng lao thẳng về phía ba người, dọa vài người nhanh chóng tránh ra, Triệu Quế Hoa cũng không phải là người có tính tình tốt gì, bà mở miệng là mắng: “Mẹ nó cậu có biết đi xe đạp hay không hả? Vội vàng đi đầu thai à! Đường rộng như vậy mà cậu lại lái xe định đâm người khác, bị mù à!”

Tính tình Triệu Quế Hoa nóng nảy cả đời, bà cũng không hề khách khí chút nào. Mà nhìn lại, ôi dào, thế mà là người quen, là cái thằng Bạch Phấn Đấu ở viện của bọn họ. Lúc này Bạch Phấn Đấu đã dừng xe, cười hề hề nói: “Thím Triệu à, thím xem thím nổi giận cũng quá lớn, vừa mới cưới con dâu vào cửa, như vậy cũng không tốt lắm đâu, dọa vợ mới của người ta kìa.”.

Hắn ta nhìn thoáng qua con dâu út của nhà họ Trang, thầm nghĩ cô con dâu nhỏ này có vẻ ngoài thật là xinh đẹp, chẳng qua dù xinh đẹp cỡ nào, nhưng mắt nhìn người thật là tệ, không nhìn trúng một người đàn ông mày rậm mắt to có bản lĩnh như hắn, trái lại nhìn trúng thằng ba ẻo lả của nhà họ Trang kia.

“Cậu nhìn cái gì mà nhìn, đây là con dâu của nhà tôi, có nhìn cũng không liên quan gì đến cậu, coi chừng tôi móc tròng mắt của cậu ra!” Triệu Quế Hoa vừa thấy ánh mắt của thằng ranh này, đã biết trong lòng nó chẳng nghĩ được cái rắm thơm gì rồi.

Bạch Phấn Đấu bị bà hét đến đau đầu, rất nhanh chắp tay xin: “Ôi thím à, thím đừng kêu la nữa, cháu cũng chỉ là liếc mắt nhìn một cái thôi mà, thím nghĩ cháu còn có thể có ý tưởng gì được chứ? Cháu cũng có phải là người như vậy đâu.”

Triệu Quế Hoa cười lạnh, nói: “Cậu cũng già đầu rồi, thằng ba nhà tôi đã kết hôn rồi đấy, cậu cũng nhanh chóng tìm vợ đi.”

Bạch Phấn Đấu vừa nghe thấy lời này, nhanh chóng ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý vỗ vỗ xe đạp, khoe khoang: “Thím coi, cháu mua xe rồi! Anh đây đã là người có xe! Tìm vợ còn không phải là chuyện dễ dàng sao? Không nói đâu xa, anh đây chỉ cần đậu xe ở Vương Phủ Tỉnh, là sẽ có biết bao nhiêu cô gái tới bắt chuyện.”

Khóe miệng Triệu Quế Hoa giật giật, nói: “Cậu xưng anh với ai đấy hả?”

Trang Chí Hi lập tức tiếp lời: “Mẹ, anh ta không biết lớn nhỏ với mẹ.”

Hai mẹ con này liên thủ, Bạch Phấn Đấu vội vàng nói: “Thằng nhãi Trang Chí Hi kia cậu đừng có thêm dầu vào lửa, thím à cháu không phải có ý đó, cháu chỉ là muốn nói tới chiếc xe này…..! ”

Anh ta đã mua một chiếc xe đạp đó, anh ta đã mua một chiếc xe đạp, đây là một chiếc xe đạp đó, Vĩnh Cửu đó!

Vậy mà không nhìn ra sao? Sao không hâm mộ cơ chứ!

Bạch Phấn Đấu nghĩ trăm lần cũng không ra.

Triệu Quế Hoa nhìn lướt qua chiếc xe đạp, rất bình tĩnh nói: “Không phải chỉ có một chiếc xe đạp thôi sao? Có gì đáng khoe khoang chứ? Cậu biết đi sao? Lúc nãy thôi còn xém chút nữa đụng trúng người khác, tôi thấy cậu vẫn nên luyện tập thêm đi!”

“Ha ha, gì mà chỉ có một chiếc xe đạp thôi chứ, nhà thím có sao?” Nói tới đây, hắn ta vỗ đầu, nói: “Ôi, nhà thím đúng là có, của hồi môn của con dâu thím!” Nói xong sợ Triệu Quế Hoa nổi điên, quay đầu xe, nhanh chóng lái xe chạy đi, nhanh như một cơn gió.

Hắn ta còn khoe khoang mở rộng cánh tay: “A, tự do như gió!”

Triệu Quế Hoa cười mắng: “Con bò ngu này! Đúng là loại không có não mà.”

Minh Mỹ phụt cười ra tiếng, trái lại Trang Chí Hi lại nghi hoặc nói: “Sao anh ta không vào viện lại đi rồi? Vậy đạp xe về đây làm gì?”

Triệu Quế Hoa bĩu môi: “Ai mà biết nó làm thần làm quỷ gì chứ.”

Trang Chí Hi quay đầu lại nhìn sân viện, rồi nhìn về phía Bạch Phấn Đấu rời đi, nhướng mày, nói: “Bây giờ chính là giờ làm việc của anh ta, anh ta trở về lại không vào cửa…… ”  Tạm dừng một chút, lại nhìn thấy cả mẹ ruột và vợ đều đồng loạt nhìn anh.

Anh nói: “Không lẽ, chỉ là trở về để khoe khoang chiếc xe đạp mới của anh ta sao?”

Triệu Quế Hoa yên lặng cạn lời: “! ”

Mẹ già đây còn tưởng rằng con có thể nói ra lời gì kinh người cơ đấy.

Chỉ là Minh Mỹ lại gật đầu phụ họa: “Có thể là vậy đấy.”

Mua xe mà, đương nhiên muốn khoe khoang chứ, lúc cô mới mua chiếc đạp kia, còn đạp xe dạo ba vòng trong khu tập thể nhà của bọn họ.

Triệu Quế Hoa lần thứ hai yên lặng không nói gì: “! ”

Bà thật ra đã quên mất bây giờ muốn mua xe đạp là khó khăn cỡ nào. Ngoại trừ tiết kiệm tiền chẳng dễ dàng, phiếu lại càng khó kiếm hơn, đây là loại phiếu rất hiếm.. Xưởng máy móc quốc doanh ở thủ đô lớn như bọn họ, mỗi năm phát phiếu cũng không nhiều, đừng nói đến những chỗ khác.

Vì vậy, mua một chiếc xe đạp vẫn rất đáng để khoe khoang một chút.

“Năm nay chúng ta xem xem có cơ hội không, nếu như có thể kiếm được phiếu, cũng mua một chiếc.” Triệu Quế Hoa mở miệng. Mặc dù con dâu nhỏ Minh Mỹ có mang theo một chiếc xe đạp làm của hồi môn, nhưng con bé cũng phải sử dụng để đi làm.

Trang Chí Hi lập tức quay đầu lại, kinh hãi mà nhìn mẹ mình, quả thực không dám nghĩ tới mẹ của mình có thể nói ra lời này, phải biết rằng, mẹ của anh rất biết tính toán chi tiêu cho cuộc sống, mấy năm nay mặc kệ nhà ai mua xe mới, mẹ già của anh đều không hề động lòng một chút nào.

Bây giờ lại có thể nói ra lời này?

Triệu Quế Hoa nhìn anh: “Ánh mắt của con là gì vậy?”

Trang Chí Hi: “Mẹ à, mẹ bị chồn tinh (Hoàng Bì Tử) ám vào người à?”

Minh Mỹ không nhịn được, lại phụt cười ra tiếng.

Cô cười nói dỗi: “Mẹ à, mẹ đừng ra tay, để con giúp mẹ dạy dỗ anh ấy, ai bảo anh ấy nói bậy.”

Bàn tay nhỏ bé của cô nhéo một cái lên người Trang Chí Hi, Trang Chí Hi ai ui một tiếng, làm ra dáng vẻ vô cùng đau đớn, tủi thân nhìn vợ. Nhưng Triệu Quế Hoa lại cười lạnh nói: “Cứ giả bộ đi, con bé ra tay mạnh chỗ nào vậy chứ?”

Mùa đông, áo bông cực kỳ dày, đoán chừng cũng chưa đụng đến da, rõ ràng là giả bộ.

Bà nhìn con trai út và con dâu út, nói: “Hai đứa còn dám diễn ngay trước mặt mẹ, khinh mẹ nhìn không ra à?”

Minh Mỹ lập tức nói: “Vẫn là mẹ có ánh mắt tốt.”

Cô nịnh bợ nói: “Mẹ lợi hại như vậy, sao có thể nhìn không ra được chứ, con biết rằng khẳng định không thể gạt được mẹ, vậy mẹ tha thứ cho con có được không?”

Triệu Quế Hoa: “Đi đi đi, mẹ trách hai đứa bao giờ chứ. Được rồi, con ngõ này cũng dạo được một vòng rồi, trở về thôi.”

Ba mẹ con đang chuẩn bị quay về nhà, lại nhìn thấy mấy bà thím có chút quen mắt đang cực kỳ vui vẻ quay về, trên tay còn cầm theo cá, trong đó có một người từ xa đã kêu to: “Quế Hoa à, nhanh về nhà lấy tiền, cửa hàng thực phẩm phụ phẩm cung ứng cá kìa.”

 Trong vòng một giây Triệu Quế Hoa đã lập tức tiến vào trạng thái, tranh mua à? Loại gien này chính là đã khắc vào trong xương cốt.

Bà không nói thêm lời nào lập tức chạy về, bà cũng nhớ rõ những năm này vật tư hiếm gặp và hút hàng thế nào, lần này không mua thì không biết lần sau là bao giờ, bà nhanh chóng chạy về sân. Nhanh đến nỗi Trang Chí Hi và Minh Mỹ hai mắt nhìn nhau, Minh Mỹ thật lòng cảm khái: “Giống như khinh công luôn ấy.”

Trang Chí Hi bật cười, nói: “Đi thôi, chúng ta cũng về nhà.”

Hai người còn chưa vào nhà đã gặp Triệu Quế Hoa, Minh Mỹ vội vàng hỏi: “Mẹ, con đi cùng mẹ nhé?”

Triệu Quế Hoa xua tay trực tiếp chạy ra cửa, khá là gấp gáp, Trang Chí Hi cười đẩy vợ vào phòng, nhà anh gồm ba căn phòng rưỡi, cha mẹ ở phòng lớn, chia thành hai gian trong và ngoài, gian ngoài chính là chỗ cho cả nhà bọn họ ăn cơm.

Một nhà bốn người của Trang Chí Viễn chiếm một căn phòng rưỡi, Trang Chí Hi là một căn phòng.

Bên phòng của Trang Chí Hi cũng không tính là lớn, chỉ là anh vẫn làm một cái màn rèm hạt ngọc dài hơn một thước (*) ngăn cách thành hai nửa, bên trong đặt giường đôi và tủ quần áo, gian ngoài thì đặt bàn ghế, lại đặt một cái tủ chín hộc nhỏ và một tủ khóa dán tường.

(*) 1 thước TQ khoảng 33cm (1/3m) và 1 thước Việt Nam là 100cm (1m). Editor đoán đây là thước VN chứ rèm 33 cm thì che đc j mà ngăn cách ha

Tuy rằng đồ đạc không tính là nhiều, nhưng nhìn ngăn nắp mà ấm áp…

Hai vợ chồng vừa vào cửa, Trang Chí Hi đã rót cho vợ một ly nước nóng, anh nói: “Trời lạnh uống chút nước nóng sẽ ấm hơn một chút.”

Ở riêng với nhau, hai người ít nhiều vẫn có chút ngại ngùng. Minh Mỹ liếc nhìn Trang Chí Hi một cái, mím môi, nói: “Anh cũng uống chút nước ấm đi.”

Trang Chí Hi hì một tiếng, cười nói: “Anh không sao, anh là đàn ông, thân nhiệt cao.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trang Chí Hi hình như nhớ tới cái gì đó, vội vàng đứng dậy, đầu tiên là tiến đến cửa nhìn ra ngoài một chút, lúc này mới quay về lấy một hộp sắt từ tủ chín hộc kia ra, nhỏ giọng nói: “Cho em ăn kẹo.”

Minh Mỹ phối hợp với anh, thì thầm nói: “Sao anh lại thần bí như vậy?”

Trang Chí Hi: “Thứ này mà để hai nhóc con kia thấy khẳng định sẽ đòi, đây chính là anh dùng tiền riêng của anh để mua.”

Minh Mỹ nhẹ giọng bật cười, hàng mi thật dài giống như cánh quạt nhỏ chớp chớp, nhỏ giọng: “Anh làm chú mà còn so đo mấy cái này sao?”

“Sao có thể không so đo chứ?” Trang Chí Hi còn rất hợp tình hợp lý, anh nói: “Cũng đâu phải là chị dâu của anh không có tiền riêng, chị ta lại không mua cho  con của chị ta ăn. Hơn nữa, mẹ thương cháu trai lớn nhất, không để cho chúng nó phải thèm đâu.”

Minh Mỹ lại chớp mắt mấy cái, Trang Chí Hi nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, không nhịn được đưa tay qua cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, bàn tay nhỏ của cô mềm nhẹ như không có xương, giọng nói của Trang Chí Hi rất nhẹ: “Bàn tay nhỏ bé của em thật mềm mại! ”

Mặt Minh Mỹ đỏ lên, gương mặt trắng nõn hồng hào, cô nhẹ nhàng nói: “Ban ngày ban mặt, anh chú ý một chút! ”

Trang Chí Hi: “Vậy anh khóa cửa?”

Minh Mỹ ngay lập tức rút tay ra, nói dỗi: “Anh nói bậy gì đó, khóa cửa cũng không được.”

Cô sợ anh làm xằng bậy ngay giữa ban ngày ban mặt, lúc này vẫn có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện ngoài sân viện đó, sao có thể làm bậy! Cô không chỉ rút tay ra, mà còn dịch ghế đi, mạnh mẽ đổi đề tài: “Ăn kẹo, ăn kẹo nào.”

Cô mở hộp ra, nhìn thấy là Cao Lương Di (kẹo mạch nha), cô đẩy một miếng tới bên miệng Trang Chí Hi, hai mắt Trang Chí Hi sáng ngời, nhìn vợ, Minh Mỹ dỗi: “Ăn nha.”

Trang Chí Hi bật cười, cúi đầu há miệng ăn cả viên kẹo vào miệng, nghiêm túc nói: “Cực kỳ ngọt ngào.”

Minh Mỹ lại lột một viên bỏ vào trong miệng của mình, gật đầu ừ một tiếng, quả nhiên là rất ngọt.

Cô chỉ ăn một miếng và đậy nắp hộp lại, cất lại vào trong tủ, vui vẻ nói: “Ăn dần dần.”

Cô lại ngồi xuống, tỏ vẻ hóng hớt tiến đến gần Trang Chí Hi, hỏi: “Anh Chí Hi, không ngờ tới nhà anh còn có một thứ cao cấp như là buổi họp gia đình đó nha, anh đoán xem mẹ sẽ nói gì trong cuộc họp nào?”

Mặc dù Minh Mỹ nằm mơ thấy được cuộc đời của Triệu Quế Hoa, nhưng cuộc đời đâu phải một giấc mơ là có thể rõ ràng được chứ? Nói cho cùng thì, thật ra cô cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, những gì xảy ra cụ thể trong mơ cô cũng không hoàn toàn rõ ràng.

Minh Mỹ cực kỳ tò mò: “Cuộc họp gia đình của nhà anh, là tất cả mọi người đều phát biểu sao?”

Cô lập tức có động tác: “Nếu mọi người đều phải nói, vậy em sẽ viết một bài phát biểu, dù sao em cũng là con dâu mới gả đến, cũng không thể quá lạc loài được.”

Trang Chí Hi lập tức ngăn Minh Mỹ lại, lắc đầu nói: “Cuộc họp gia đình ở nhà anh, chính là để nghe mẹ nói, em cứ nghe là được, không cần nói lên ý kiến, cũng không cần em phải phát biểu.”

Minh Mỹ: “……..ơ.”

Có chút mất mát, thế mà lại không cần cô phát biểu gì à.

Trang Chí Hi nhìn dáng vẻ kia của cô, bật cười nói: “Em rất muốn phát biểu đôi lời sao?” 

Minh Mỹ lập tức gật đầu, cực kỳ thẳng thắn nói với chồng mình: “Em đã bỏ lỡ một cơ hội quang minh chính đại nịnh bợ mẹ chồng.”

Cô còn muốn nhân cơ hội phát biểu thì ba trăm sáu mươi độ không một góc chết mà khen mẹ chồng một chút đó, haizzzz!

Khóe miệng Trang Chí Hi lại giật giật một chút, chân thành nói: “Em không cần vì anh mà nịnh bợ mẹ của anh, mẹ anh là hổ, không nịnh được đâu, bà không thích chiêu trò này. Anh không làm được, em lại càng không thể.”

Minh Mỹ nâng cằm lên: “Ha, anh không được, không có nghĩa là em cũng không được! Em rất giỏi nịnh nọt đó.”

Trang Chí Hi sâu kín: “Ai không được chứ?”

Minh Mỹ: “Anh đó ~ ấy ấy ấy, anh đừng mà!.”

Trang Chí Hi bày ra bộ dáng muốn làm chuyện không thể miêu tả, Minh Mỹ lập tức phản ứng lại, bày ra thế trận phòng ngự lớn, cười nói: “Đừng làm bậy, em cũng không phải nói đến vấn đề kia……. Anh có thể đứng đắn một chút được không?”

Trang Chí Hi nhìn gương mặt thẹn thùng đỏ bừng của cô, cũng bật cười, anh vốn chỉ là nói giỡn, chẳng qua rất nhanh, anh đã thu ý cười lại, ra vẻ hung ác nói: “Vậy em nói xem, anh có được không?”

Minh Mỹ: “Được được được, anh rất giỏi, được rồi chứ? Rõ ràng là chúng ta đang nói đến chuyện nịnh bợ mà!!!”

Cái anh này còn nhân cơ hội làm loạn nữa chứ.

Minh Mỹ trợn tròn mắt, nói: “Còn làm loạn nữa thì em sẽ ra tay đấy, em chính là cao thủ võ lâm đó!”

Trang Chí Hi: “Phì! Sao em có thể khoác lác như vậy chứ?”

Minh Mỹ nháy mắt: Anh, không biết sao? Cô không khoác lác mà?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play