Minh Mỹ cười lên rất đẹp, hai bím tóc tết chặt lắc qua lắc lại, nhìn qua có vẻ rất làm người ta thích.
Cô trong trẻo mở miệng: “Mẹ, hai chúng ta cùng nhau đi dạo đi, mẹ giới thiệu một chút mọi người trong viện cho con nhé. Anh Chí Hi ngày thường phải đi làm, khẳng định không hiểu biết nhiều như mẹ, mẹ chỉ điểm chút cho con nhé.”
Triệu Quế Hoa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Minh Mỹ, chẳng qua cũng rất nhanh đồng ý, nói: “Được.”
Tứ hợp viện của bọn họ cũng có không ít người đều không phải đèn cạn dầu gì, đúng thật là phải nói với con dâu út một câu, không lại chịu thiệt. Rốt cuộc đây cũng không phải là hơn năm mươi năm sau, các nhà đều chỉ biết quét tuyết trước cửa nhà mình, không ai quản nhà người khác ra sao. Hiện tại thì hoàn cảnh không giống như vậy.
Hiện tại, quan hệ hàng xóm láng giềng là rất chặt chẽ, loại tứ hợp viện như bọn họ có không ít chuyện nhà, quan hệ có qua có lại cũng nhiều, nên cần nói một chút những điều cần lưu ý.
Bà mười phần tự tin nói: “Cái này con hỏi mẹ là được, không ai hiểu hơn mẹ.”
Minh Mỹ không ngừng gật đầu: “Con biết mẹ không phải là người bình thường mà.”
Triệu Quế Hoa nhếch khóe miệng, xua tay khiêm tốn: “Bình thường thôi, mẹ cũng chỉ là hiểu biết nhiều hơn người khác một chút, hiểu sâu một chút, nhìn xa hơn một chút.”
Có thể nhìn không xa được sao?
Bà sống lại đó, sống đến hơn một trăm tuổi, sống tới mức đã đi đám ma tất cả bạn bè đó, nhà ai có tình huống thế nào, tương lai nhà ai sẽ phát triển thành dạng gì, đều rất rõ ràng. Nếu nói về lâu dài, không ai biết nhiều hơn bà!
Minh Mỹ rất đồng ý gật đầu, cô nói: “Mẹ, vậy con sẽ dựa vào sự chỉ điểm của mẹ nhé, mẹ thật có năng lực ghê.”
Triệu Quế Hoa mỉm cười: “Được, cứ giao cho mẹ.”
Đoạn đối thoại giữa hai mẹ chồng nàng dâu này khiến mọi người trong nhà đều ngây cả người, Lương Mỹ Phân trăm triệu lần không ngờ tới, cô em dâu vừa vào cửa này là đồ thảo mai, nghe mấy lời mà nó nói xem, rõ ràng chính là nịnh nọt, hơn nữa còn là nịnh nọt một cách trần trụi, thật sự là đáng giận!.
Cô ta cắn cắn môi, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy mấy lời giống như của em dâu vậy, thật sự khiến người ta không mở miệng được.
Cô ta dùng sức ấp ủ, còn chưa nói ra lời khen ngợi gì, đã nghe thấy mẹ chồng mở miệng.
Triệu Quế Hoa: “Ông nó, thằng cả, hôm nay hai người đi làm về nhà sớm một chút, tối nay chúng ta mở một cuộc họp gia đình.”
Ông Trang gật đầu, nói: “Biết rồi.”
Vừa rồi bà đã nói qua với ông ở trong phòng, ông biết được nội dung chủ yếu của cuộc họp này. Nhưng Trang Chí Viễn vẫn chưa biết rõ lắm, chẳng qua cho dù không rõ ràng lắm, anh ấy vẫn đại khái có thể đoán được gì đó. Anh ấy không có ý kiến gì mà gật đầu: “Con biết rồi.”
Nhưng thật ra sắc mặt Lương Mỹ Phân lập tức thay đổi, trắng xanh như đít nhái.
Cô ta cứ ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng lại không dám mở miệng, thậm chí ngay cả nhìn mặt mẹ chồng cũng không dám, chỉ có thể nhìn chồng của mình xin giúp đỡ, nhưng Trang Chí Viễn chỉ lo đi làm, căn bản không nhìn cô ta, sáng nay bọn họ đã chậm trễ một chút, lúc ra ngoài cũng đã rất muộn rồi.
Trang Chí Viễn ăn xong đứng dậy: “Con phải nhanh chóng đi đây.”
Ông Trang cũng gật đầu, chỗ làm của ông gần hơn của con trai, nhưng cũng không thể chậm trễ, hai cha con đều vội vàng ra ngoài.
Lương Mỹ Phân cố gắng bình phục lại cảm xúc, muốn khiến cho bản thân có vẻ tự nhiên hơn một chút, nhưng lại cảm thấy người rét run, trong lòng sầu khổ. Hiện giờ cô ta cũng chỉ mong chờ, chuyện mà mẹ chồng muốn nói trong cuộc họp gia đình kia, sẽ là chuyện không tách ra ở riêng.
Cô ta không muốn ra ở riêng, không hề muốn tách ra ở riêng một chút nào.
Có lẽ, mẹ chồng muốn tổ chức cuộc họp là để nói không chia ra ở riêng, dù sao chồng cô ta là con trai trưởng, sau này cha mẹ chồng đều phải dựa vào nhà bọn họ nuôi lúc tuổi già, có lẽ thật sự sẽ không tách ra ở riêng đâu, sẽ không đâu. Tự an ủi mình như vậy, cuối cùng Lương Mỹ Phân cũng miễn cưỡng bình ổn lại bản thân.
Biểu hiện của Lương Mỹ Phân, Triệu Quế Hoa nhìn thấy rõ ràng. Bà với Lương Mỹ Phân đã làm mẹ chồng con dâu gần 60 năm, còn có thể không rõ Lương Mỹ Phân là người như thế nào sao? Triệu Quế Hoa cười nhạo một tiếng, tràn đầy trào phúng, vẻ mặt của Lương Mỹ Phân vốn vừa tự nhiên hơn một chút lại lập tức trở nên trắng xanh.
Triệu Quế Hoa cũng mặc kệ vẻ mặt của Lương Mỹ Phân có trắng hay không, nói: “Con dọn dẹp bàn ăn đi, mẹ dẫn vợ thằng ba đi dạo.”
Lương Mỹ Phân vội vàng đáp: “Được, để con dọn dẹp.”
Tuy rằng không biết mẹ chồng cười lạnh cái gì, nhưng trong lòng Lương Mỹ Phân thật không yên, chỉ mong mẹ chồng nhìn thấy điểm tốt của cô ta. Thế nhưng, Triệu Quế Hoa lại chẳng thèm nhìn cô ta, nói: “Đi thôi.”
Minh Mỹ hỏa tốc đứng lên, tự quen thuộc mà kéo lấy cánh tay Triệu Quế Hoa, Triệu Quế Hoa cúi đầu nhìn tay cô, khóe miệng giật giật. Minh Mỹ cũng không coi mình là người ngoài, nói: “Mẹ, con là con dâu của mẹ, cũng chính là con gái của mẹ, có cái gì con không hiểu, mong mẹ có thể chỉ dạy con nhiều hơn.”
Triệu Quế Hoa vừa định mở miệng nói chuyện, một cánh tay khác cũng bị kéo, là con trai út Trang Chí Hi.
Trang Chí Hi vừa kết hôn, không muốn rời xa vợ mình, anh lại không thể lôi kéo tay vợ, trước mặt mọi người sẽ thành không ra gì. Chẳng qua ôm cánh tay của mẹ ruột thì chẳng sao, anh nói: “Con đi cùng hai người.”
Triệu Quế Hoa cũng từng là người trẻ tuổi, cũng biết được tâm tình người mới kết hôn mỗi giây mỗi phút đều muốn ở cạnh nhau, nói: “Được rồi, hai đứa đi với mẹ...”
Lương Phân: “!!!”
Cô ta rất tức giận!
Nghe lời nói kia đi, còn coi như là con gái ruột cơ đấy, sao có thể tùy tiện nói như vậy chứ.
Hai đứa này sao lại thảo mai đến vậy, nhỡ mẹ chồng bị dỗ đi mất thì phải làm sao bây giờ!
Cô ta cúi đầu nhìn hai nhóc con nhà mình, nhỏ giọng thì thầm: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, hai đứa nhóc mà ăn phần ăn như của người lớn vậy.”
Cô ta nghĩ hai đứa nhỏ ăn không hết thì có thể để lại cho chồng mình ăn chút, thế mà hai đứa nhóc xui xẻo này cứ ăn mãi thôi.
Hổ Đầu và Tiểu Yến Tử mặc kệ mẹ nói cái gì, cứ ôm bát cơm không buông tay.
Hổ Đầu: “Có thể ăn hết!”
Ăn ngon thế này, nó có thể ăn hết!
Tiểu Yến Tử cũng gật đầu theo, giọng sữa nhẹ nhàng: “Con có thể ăn hết!”
Trong lòng Lương Mỹ Phân cảm thấy nghẹn khuất, hít khí thở, nhìn thấy bọn nhỏ vẫn chưa ăn xong, mặc kệ chúng nó, lập tức đi tới cửa, bám vào khe cửa nhìn ra bên ngoài...
Triệu Quế Hoa dẫn đôi vợ chồng trẻ ra cửa, thời tiết rất lạnh, mọi người cũng không ngồi trong viện, lí do khác là vì còn chưa tới nửa tháng nữa là đến Tết, mỗi ngày nhóm các bà thím trong viện đều ra ngoài đến cửa hàng mậu dịch, và các cửa hàng thực phẩm phụ phẩm để mua đồ Tết, cho nên trong khu viện chả có ai.
Bọn họ ra ngoài cũng không tính là sớm, những người đi làm, đi mua sắm đều đã ra ngoài, mỗi nhà đều có khóa cửa treo bên ngoài.
Triệu Quế Hoa nhìn sân viện mà mình xa cách đã lâu, thế mà cảm thấy mỗi ngọn cỏ cái cây đều cực kỳ quen thuộc.
Triệu Quế Hoa: “Tứ hợp viện chỗ chúng ta là viện hai sân trước sau, nhà chúng ta là sân trước, tổng cộng có bốn hộ gia đình, cái căn nhà chính có bốn gian phòng kia là nhà mụ Tô, là một quả phụ, thật ra mụ ta không phải họ Tô, gọi bà Tô là gọi theo họ của chồng mụ ta, người trong khu đều quen gọi mụ ta là bà Tô. Lúc chồng của mụ ta mất, ba đứa con trong nhà đều còn nhỏ, một mình mụ ta nuôi chúng đến lớn, bình thường đều nhỏ giọng ăn nói nhẹ nhàng, dịu dàng yếu đuối, gặp người khác đều nở nụ cười, quan tâm săn sóc người khác khỏi phải nói. Chỉ là nếu con tin tưởng mụ ta, vậy thì cứ chờ chịu thiệt thòi đi.”
Minh Mỹ trịnh trọng gật đầu, kết luận: “Là kẻ khẩu phật tâm xà.”
Triệu Quế Hoa mỉm cười, cảm thấy con dâu tổng kết rất đúng chỗ.
Khóe miệng Trang Chí Hi lại giật giật: “...”
Anh thật sự không biết mẹ anh lại có đánh giá thế này về thím Tô.
Triệu Quế Hoa tiếp tục nói: “Mụ Tô có hai đứa con gái và một con trai, hai đứa con gái đã sớm gả chồng tới 800 năm rồi, chẳng qua con cũng sẽ gặp thôi, hai đứa đó ít lâu lại trở về nhà tặng đồ cho mẹ, chỉ hận không thể đào rỗng nhà chồng mang về cho nhà mẹ đẻ. Con trai mụ ta mười năm trước đã kết hôn, nhưng mấy năm trước cũng mất rồi, để lại một cô con dâu và ba đứa cháu trai. Bởi vì hai cha con đều là làm việc trong xưởng rồi mất, cho nên nhà bọn họ mới có thể lấy được 4 gian phòng này. Con dâu của mụ ta tên là Vương Hương Tú, là một quả phụ trẻ. Bụng của Vương Hương Tú cũng rất biết tranh đua, sinh liên tiếp ba đứa con trai, Tô Kim Lai chín tuổi, Tô Ngân Lai bảy tuổi, còn có Tô Đồng Lai năm tuổi. Chồng mất rồi, cô ta nhận công việc của chồng, cũng đang làm ở xưởng máy móc Tiên Tiến. Cô ta không có nhiều não bằng mẹ chồng, chẳng qua cũng không phải là dạng dễ đối phó, nhìn thì có vẻ là một cô gái Bắc Kinh hấp dẫn, thật ra học được rất nhiều với mẹ chồng của cô ta, những người đàn ông trong viện ít nhiều đều có ý với cô ta.”
Minh Mỹ: “Ồ, không dễ chọc tí nào.”
Triệu Quế Hoa gật đầu: “Quả thực không dễ chọc.”
Khóe miệng Trang Chí Hi lại giật giật: “...”.
Nhà chính có bốn phòng kia là của nhà họ Tô, bên cạnh thì là nhà của bọn họ, cũng là bốn gian phòng, thật ra nói là nhà bốn phòng nhưng thực tế cũng chỉ là ba phòng rưỡi, có một phòng xép, nói là bốn phòng thì không chính xác, nhưng cũng không có cái gọi là nửa căn phòng được.
Cho nên cũng coi như là bốn căn phòng, thế nhưng loại này thì không thể so với căn nhà chính bốn gian kia được.
Đối diện với cửa nhà họ Trang của bọn họ, là hai nhà, hai nhà này đều không có phòng xép, là bốn phòng lớn đầy đủ, hai phòng của nhà bên tay trái là một nhà gồm ba người.
Triệu Quế Hoa: “Đây là gia đình giàu có nhất trong khu chúng ta, nhà họ Chu, một nhà ba người, bà chủ nhà là mụ Chu, mụ ta cũng là một quả phụ, cực kỳ khắc nghiệt, rõ ràng có tiền, nhưng cứ thích chiếm của hời, làm người khắc nghiệt lại ác độc, ghét giàu khinh nghèo. Con trai của mụ ta là Chu Quần, năm nay ba mươi mốt tuổi, vẫn chưa có con cái. Không biết hai vợ chồng thì là do ai, nhưng Chu Quần cũng không đơn giản, là thợ điện cấp bảy ở trong xưởng, lương một tháng là chín mươi hai đồng. Vợ của Chu Quần là Khương Lô, làm ở hội phụ nữ của nhà máy, lương một tháng cũng có ba mươi bảy đồng. Chẳng qua bởi vì ba mươi tuổi mà vẫn không sinh được con cho nhà họ Chu, rất không được lòng của mụ Chu. Mụ Chu cả ngày ở nhà đều mắng chửi con dâu, con cũng đừng xen vào chuyện của người khác.”
Minh Mỹ làm dấu tay ra cử chỉ im mồm.
Triệu Quế Hoa hài lòng gật đầu, không thể không nói, sống lại một lần, con dâu út có biểu hiện tốt hơn không ít.
Chỉ là nói đến đây, chính bà cũng bật cười, mấy chục năm trôi qua, ký ức của bà đối với chuyện bây giờ vẫn còn khắc rất sâu.
Chỉ là vậy cũng đúng, mười mấy hai mươi năm sau, các gia đình có thu nhập thế nào cũng sẽ không nói ra ngoài, nhưng bây giờ thì làm vị trí nào, công nhân cấp mấy đều rất rõ ràng, tiền lương rõ ràng, đó là chuyện mà mọi người ai cũng biết. Chỉ cần biết cấp bậc ngành nghề, vậy là có thể biết được số tiền lương. Bà không nhớ rõ những người khác, nhưng đối với nhà giàu số 1 khu bọn họ thì vẫn rất rõ ràng.
Bà thì thầm: “Trí nhớ của mình khá là tốt.”
Rồi lại nói thêm: “Nhà bọn họ mâu thuẫn ồn ào, đừng dính tới, cho dù con quan tâm tới thì Khương Lô cũng sẽ không cảm ơn đâu, thậm chí còn sẽ oán giận con.”
Minh Mỹ thận trọng gật đầu.
Trang Chí Hi: “...”
Mẹ anh trước kia chẳng phải cũng từng ra mặt cho Khương Lô đó sao?
Triệu Quế Hoa: “Còn hai phòng ở bên này, là của hai cha con, hai người đều độc thân. Nhà bọn họ là họ Bạch, ông Bạch là người nấu lò rượu ở trong xưởng, là một ông già góa vợ. Con trai Bạch Phấn Đấu của ông ta năm nay cũng đã ba mươi mốt, cũng chưa tìm được vợ, hai cha con nhà này, lão già thì nhìn trúng quả phụ già là mụ Tô, con trai thì trúng con dâu của mụ Tô là quả phụ trẻ Vương Hương Tú. Bạch Phấn Đấu là bảo vệ trong nhà máy, cả hai cha con kiếm được không ít tiền, nhưng xem ra cũng không có tiết kiệm được bao nhiêu...”
Minh Mỹ lập tức hiểu: “Tiêu vào người ai đó rồi.” Ánh mắt liếc qua nhà mụ Tô một cái.
Triệu Quế Hoa càng thêm hài lòng gật đầu, quả nhiên con dâu nhỏ vừa nói đã hiểu.
Trang Chí Hi: “...”
Cũng may trời lạnh không có ai trong sân, bọn họ mới có thể lướt qua từng nhà một mà bình luận, nếu như ngồi bình luận ở trong phòng, cảm thấy cứ thiếu đi vài phần cảm giác nghi thức…
Triệu Quế Hoa nói: “Chúng ta thường tiếp xúc chính là mấy người ở khu trước này. Đi thôi, mẹ dẫn con đi phía sân sau, hậu viện có năm nhà, nhà chính là một nhà của đầu bếp Lý, Lý Đại Sơn và vợ Lý Vương, hai người chỉ có một cô con gái là Lý Phương, nhà bọn họ kén được người ở rể, là học trò của Lý Đại Sơn, tên là Dương Lập Tân. Lý Phương có hai đứa con trai đều không theo họ Dương, không phải là ở rể sao? Nên một đứa tên là Lý Quân Quân một đứa tên là Lý Vĩ Vĩ. Tiền lương của Lý Đại Sơn thật ra cũng không phải rất cao, nhưng đầu bếp ấy mà, dựa vào núi ăn núi dựa vào sông ăn sông, nhà ông ấy không thiếu đồ ăn. Người nhà của ông ấy cũng xem như dễ ở chung, vợ của Lý Đại Sơn là Lý Vương, cũng chính là bà Vương, bà ấy phụ trách khu của chúng ta, mỗi tháng thu tiền nước sạch, còn đi truyền đạt một vài thông báo khu phố, đều là bà ấy làm. Trong khu có chuyện gì cũng là bà ấy tổ chức mọi người họp rồi biểu quyết. Bà ấy là bà mối của cả khu này, là một người có năng lực.”
Minh Mỹ tóm tắt: “là Quản sự.”
Triệu Quế Hoa cười gật đầu, tiếp theo cũng giới thiệu một chút về bốn nhà còn lại, mỗi nhà có tình huống gì, bà đều nói rõ ràng với con dâu.
Bọn họ sống cùng một cái viện, không thể thiếu chuyện có tiếp xúc với nhau.
Minh Mỹ cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, chỉ hận không thể tìm một quyển sổ nhỏ ghi chép lại.
Lúc này cuối cùng Trang Chí Hi cũng nhỏ giọng cảm khái: “Mẹ của con à, thật sự là không thể nghĩ tới, mẹ lại thông hiểu vạn chuyện như vậy.”
Triệu Quế Hoa hừ một tiếng, nhướng mày nói: “Mẹ có cái gì mà không biết chứ? Muốn gạt đôi mắt hỏa nhãn kim tinh này của mẹ, không có cửa đâu!”
Trang Chí Hi phát ra câu hỏi sâu thẳm trong linh hồn: “Vậy sao mẹ lại không hề nhắc nhở chúng con?”
Triệu Quế Hoa trừng mắt, nói: “Con cũng có hỏi mẹ đâu, hơn nữa, đều là ở cùng một viện, con không biết quan sát sao? Ở đây bao nhiêu năm mà con còn không rõ tình huống các nhà trong viện là như thế nào, vậy không phải là một thằng ngốc sao?”
Trang Chí Hi: “...”
Minh Mỹ che mặt cười, lại nịnh nọt nói.
“Mẹ, mẹ phải cho phép người khác không bằng mẹ chứ, mẹ xem, cũng không phải là ai cũng có một đôi hỏa nhãn kim tinh như mẹ được, rất nhiều người, chính là không được.”
Trang Chí Hi: “...”
Vợ của anh, thật đúng là có chút năng lực.
Nhưng Triệu Quế Hoa cũng không quá lâng lâng, chỉ là khóe miệng nhếch lên biểu hiện không có ai không thích nghe lời hay, bà nói: “Đi nào, mẹ dẫn con đi dạo một vòng trong ngõ nhỏ, khu tứ hợp viện ở ngõ Hạnh Hoa bên này, người ở trong đó đều là công nhân viên chức của xưởng máy móc, người ngoài không vào được, đều là do xưởng máy móc phân công...”
Minh Mỹ: “Vừa là hàng xóm vừa là công nhân.”
Triệu Quế Hoa gật đầu, nói: “Chỉ là chúng ta tiếp xúc với sân bên cạnh cũng không nhiều, chỉ cần quen với người trong viện mình là được.”
Minh Mỹ ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi.”
Ba người vừa mới ra khỏi cửa viện, còn chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng chuông xe đạp giòn tan vang lên, một chiếc xe đạp ngơ ngác xông đến: “Nhường đường, nhường đường một chút...”