Mẹ Chồng Tôi Sống Lại Rồi

Chương 3: Hàng xóm


1 tuần

trướctiếp

Cuối cùng vẫn là Triệu Quế Hoa luôn miệng bảo đảm là không để cho hai đứa nhỏ thua thiệt, mẹ Minh Mỹ mới miễn cưỡng đồng ý.

Dĩ nhiên, cũng không phải là hoàn toàn tin vào lời hứa hẹn của Triệu Quế Hoa.

Chủ yếu là, ngày cưới của Minh Mỹ cũng đã định, thoái hôn sẽ để lại danh tiếng không tốt.

Một điều nữa, Minh Mỹ thật sự là muốn nhanh chóng kết hôn.

Bên này bọn họ miễn cưỡng tính, nghe nói gia đình thông gia tương lai cũng mấy lần xích mích vì chuyện này, nhưng bây giờ ván cũng đã đóng thành thuyền, bây giờ Lương Mỹ Phân cũng ở nhà làm bà chủ gia đình.

Trang Chí Viễn và Lương Mỹ Phân có hai đứa trẻ, một trai một gái, anh lớn sáu tuổi, tên là Trang Dương.

Khỏi phải nói, gia đình này, người đặt tên cũng khó hiểu.

Tên này luôn cảm thấy có chỗ kì lạ.

Con gái bốn tuổi, tên là Trang Tuyết, tên ở nhà là Yến Tử.

Đây là một đại gia đình, con thứ hai Trang Chí Tâm yêu đương tự do, mặc cho cha mẹ không đồng ý vẫn bấp chấp gả một người lính, đi theo quân đội.

Nghe nói một năm mới về một lần.

Nhà cô ấy có một đôi sinh đôi hai đứa con trai.

Đứng thứ ba trong nhà là chồng cô Trang Chí Hi, cùng với ba anh - Ông Trang, cùng làm ở nhà máy Tiên Tiến, nhưng anh cũng không phải là một kỹ thuật viên, chỉ chịu trách nhiệm lấy thuốc và thu lệ phí, tiền lương hai mươi tám đồng rưỡi.

Minh Mỹ mặc dù mới gả tới, nhưng cô có một người mẹ trinh thám, cho nên gia đình này, cái gì Minh Mỹ cũng biết.

Cô nhìn cái này, nhìn cái kia, cúi đầu đã ăn hết chén đậu hũ, cuối cùng tầm mắt lại rơi trên người mẹ chồng, sống lại năm mươi năm...! Người như bà, cho dù như thế nào, cũng phải lấy lòng trước.

Minh Mỹ cười nịnh một tiếng, nhìn về phía Triệu Quế Hoa: "Mẹ, ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau đi dạo một chút đi."

Trang Chí Hi đang ăn vui vẻ, nghe nói như vậy, ngơ ngác ngẩng đầu, sao?

Vợ à, sao lại không hẹn anh?

Nụ cười tươi sáng rực rỡ, hai bím tóc hoa gai nhoáng lên một cái, nhìn qua có vẻ rất đáng yêu.

Cô giòn giã mở miệng nói: “Mẹ, hai chúng ta cùng nhau đi dạo đi, mẹ giới thiệu cho con mọi người ở trong khu tập thể này. Anh Chí Hi bình thường đều phải đi làm, khẳng định không hiểu biết được nhiều như mẹ, mẹ chỉ dẫn cho con nhé.”

Triệu Quế Hoa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Minh Mỹ, trái lại cũng đồng ý rất nhanh chóng, nói: “Được.”

Khu tập thể của bọn họ cũng có không ít người đều không phải là đèn cạn dầu, đúng thật là phải nói với con dâu út một tiếng, miễn cho nó chịu thiệt.

Dù sao đây cũng không phải là hơn năm mươi năm sau, các nhà đều chỉ quét tuyết trước cửa, ai quản nhà người khác ra sao/như thế nào chứ, mà bây giờ thì lại không giống như vậy.

Lúc này, quan hệ hàng xóm láng giềng rất chặt chẽ, loại khu tập thể như bọn họ có không ít người lớn tuổi, tình cảm qua lại cũng thân thiết, nên nói một chút điều cần chú ý.

Bà rất tự tin nói: “Cái này con hỏi mẹ là đúng, không ai hiểu hơn mẹ.”

Minh Mỹ vội vàng gật đầu: “Con biết mẹ không phải là người bình thường mà.”

Triệu Quế Hoa nhếch khóe miệng, xua tay khiêm tốn nói: “Bình thường thôi, mẹ cũng chỉ là hiểu biết nhiều hơn người ta một chút mà thôi, hiểu sâu một chút, nhìn xa hơn một chút.”

Có thể nhìn không sâu không xa được sao?

Bà sống lại, sống đến hơn một trăm tuổi, sống lại vẫn còn nhớ rất rõ chuyện trước kia, nhà ai có tình huống thế nào, tương lai nhà ai sẽ phát triển, với bà đều chỉ là chuyện nhỏ.

Chuyện về tương lai sau này, không ai hiểu rõ hơn bà!

Minh Mỹ rất đồng ý gật đầu, cô nói: “Mẹ, vậy con sẽ theo mẹ học hỏi, mẹ thật tuyệt vời.”

Triệu Quế Hoa mỉm cười: “Được, cứ giao cho mẹ.”

Đối thoại giữa hai mẹ chồng nàng dâu này khiến mọi người trong nhà đều ngây cả người, Lương Mỹ Phân thật sự không ngờ tới, em dâu vừa vào cửa này là một tên vua nịnh nọt, nghe mấy lời mà cô nói xem, rõ ràng chính là nịnh nọt, hơn nữa còn là nịnh nọt một cách trần trụi, thật sự là đáng giận!.

Cô ta cắn cắn môi, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy mấy lời giống như của em dâu, thật sự khiến người ta khó mà mở miệng được.

Cô ta dùng sức ấp ủ, còn chưa nói ra lời khen ngợi, đã nghe thấy mẹ chồng mở miệng.

Triệu Quế Hoa: “Ông nó, thằng lớn nữa, hôm nay hai người đi làm về nhà sớm một chút, tối nay chúng ta mở một cuộc họp gia đình.”

Ông Trang gật đầu, nói: “Biết rồi.”

Vừa rồi ông đã gặp bà ở trong phòng, biết được nội dung chủ yếu của cuộc họp này.

Còn Trang Chí Viễn vẫn chưa biết rõ lắm, chỉ là cho dù không được rõ ràng lắm, nhưng anh ấy có thể đoán được đại khái gì đó, cũng gật đầu nói: “Con biết rồi.”

Trái lại với hai người, vẻ mặt Lương Mỹ Phân lập tức thay đổi, trắng bệch ngay lập tức.

Cổ họng cô ta nghẹn lời rất muốn nói ra, nhưng lại không dám mở miệng, thậm chí ngay cả nhìn mặt mẹ chồng cũng không dám nhìn một cái, chỉ có thể nhìn chồng của mình nhờ giúp đỡ, nhưng Trang Chí Viễn chỉ lo đi làm, căn bản không nhìn cô ta, sáng nay bọn họ đã chậm trễ đôi chút, lúc ra ngoài cũng sợ đã rất trễ rồi.

Trang Chí Viễn ăn xong đứng dậy: “Con phải tranh thủ đi đây.”

Ông Trang cũng gật đầu, chỗ làm của ông gần hơn của con trai, nhưng cũng không thể lề mề hơn, hai cha con đều vội vàng ra cửa.

Lương Mỹ Phân cố gắng bình phục lại cảm xúc, muốn khiến cho bản thân nhìn qua có vẻ tự nhiên một chút, nhưng vẫn luôn cảm thấy ớn lạnh, trong lòng rầu rĩ không vui.

Bây giờ cô ta cũng chỉ mong chờ, chuyện mà mẹ chồng muốn nói trong cuộc họp gia đình kia, sẽ không phải là chuyện tách ra ở riêng.

Cô ta không muốn ra ở riêng, không hề muốn tách ra ở riêng một chút nào.

Có lẽ, chuyện mà mẹ chồng muốn nói trong cuộc họp không phải là chuyện ra ở riêng, chồng của cô ta là con trai trưởng, sau này cha mẹ chồng đều phải dựa vào cả nhà vợ chồng họ nuôi lúc tuổi già, có lẽ sẽ không tách ra ở riêng đâu, sẽ không đâu.

Tự an ủi mình như vậy một lúc, cuối cùng Lương Mỹ Phân cũng miễn cưỡng bình ổn lại được cảm xúc bản thân.

Biểu hiện của Lương Mỹ Phân, Triệu Quế Hoa nhìn thấy rõ ràng.

Bà và Lương Mỹ Phân đã làm mẹ chồng con dâu gần sáu mươi năm, còn có thể không rõ Lương Mỹ Phân là người như thế nào sao? Triệu Quế Hoa cười nhạo một tiếng, tràn đầy trào phúng, vẻ mặt của Lương Mỹ Phân vốn vừa tự nhiên hơn một chút lại lập tức trở nên trắng bệch.

Triệu Quế Hoa cũng mặc kệ vẻ mặt của Lương Mỹ Phân có trắng bệch hay không, nói: “Con dọn dẹp bàn ăn đi, mẹ dẫn vợ thằng ba đi dạo.”

Lương Mỹ Phân vội vàng đáp: “Được, để con dọn dẹp.”

Tuy rằng không biết vì sao mẹ chồng lại cười lạnh, nhưng trong lòng Lương Mỹ Phân thật không yên lòng, chỉ mong mẹ chồng nhìn thấy điểm tốt của cô ta.

Thế nhưng, Triệu Quế Hoa lại chẳng thèm nhìn cô ta nữa, nói: “Đi thôi.”

Minh Mỹ nhanh chóng đứng lên, như đã quen thuộc từ lâu mà kéo lấy cánh tay Triệu Quế Hoa, Triệu Quế Hoa cúi đầu nhìn tay cô, khóe miệng giật giật.

Minh Mỹ cũng không coi mình là người ngoài, nói: “Mẹ, con là con dâu của mẹ, cũng chính là con gái của mẹ, có cái gì con không hiểu, mong mẹ có thể chỉ dạy con nhiều hơn.”

Triệu Quế Hoa vừa tính mở miệng nói chuyện, một cánh tay khác cũng bị kéo, là con trai út Trang Chí Hi.

Trang Chí Hi vừa kết hôn, không muốn rời xa vợ, anh lại không thể lôi kéo thân mật với vợ trước mặt mọi người được, nhưng ôm cánh tay của mẹ ruột thì chẳng sao, anh nói: “Con đi cùng hai người.”

Triệu Quế Hoa cũng từng là người trẻ tuổi, cũng biết được người mới kết hôn mỗi giây mỗi phút đều muốn ở cạnh nhau tâm tình, nói: “Được rồi, hai đứa đi với mẹ...”

Lương Mỹ Phân: “!!!”

Cô ta rất tức giận!

Nghe lời nói kia đi, còn coi như là con gái ruột cơ đấy, sao có thể tùy tiện nói mấy lời như vậy chứ.

Hai đứa này sao lại biết nịnh nọt đến vậy, nhỡ đâu mẹ chồng bị dỗ đi mất thì phải làm sao cơ chứ!

Cô ta cúi đầu nhìn hai đứa con của mình, nhỏ giọng thì thầm: “Ăn ăn, chỉ biết ăn, hai đứa nhóc mà ăn phần ăn như của người lớn vậy.”

Cô ta nghĩ hai đứa nhỏ ăn không hết thì có thể để lại cho chồng mình ăn, hai nhóc con này hẳn là ăn không hết.

Hổ Đầu và Tiểu Yến Tử mặc kệ mẹ nói cái gì, cứ ôm chén cơm không buông tay.

Hổ Đầu: “Có thể ăn hết!”

Ngon như thế này mà, cậu nhóc có thể ăn hết!

Tiểu Yến Tử cũng gật đầu theo, cũng nói: “Con có thể ăn hết!”

Trong lòng Lương Mỹ Phân cảm thấy nghẹn khuất, hít vào thở ra, nhìn thấy bọn chúng vẫn chưa ăn xong, mặc kệ chúng nó, lập tức đi tới cửa, bám vào khe cửa nhìn ra bên ngoài...

Triệu Quế Hoa dẫn đôi vợ chồng trẻ ra cửa, thời tiết rất lạnh, mọi người cũng không ở trong khu nhà ở, do là còn có nửa tháng nữa là đến Tết, mỗi ngày các bà thím trong khu đều ra ngoài đến cửa hàng mậu dịch, và các cửa hàng thực phẩm để mua các món đồ Tết, cho nên trong khu liền vắng vẻ.

Bọn họ ra ngoài cũng không tính là sớm, những người đi làm, mua sắm đều đã ra ngoài, mỗi nhà đều treo khóa cửa.

Triệu Quế Hoa nhìn khu nhà mình ở xa cách đã lâu, thế nhưng cảm thấy từng cỏ cây hoa lá ở đây đều cực kỳ quen thuộc.

Triệu Quế Hoa: “Tứ hợp viện chỗ chúng ta có hai khu trước và sau, nhà chúng ta là khu trước, tổng cộng có bốn hộ gia đình, cái căn nhà chính có bốn căn phòng kia là nhà mụ Tô, là một quả phụ, thật ra mụ ta không phải họ Tô, gọi bà Tô là gọi theo họ của chồng mụ ta, người trong khu đều quen gọi mụ ta là bà Tô.

Lúc chồng của mụ ta mất, ba đứa con trong nhà đều còn nhỏ, một mình mụ ta nuôi chúng lớn thành người, bình thường đều nhỏ giọng ăn nói nhẹ nhàng, dịu dàng yếu đuối, gặp người khác đều nở nụ cười, quan tâm săn sóc người khác khỏi phải nói.

Chỉ là nếu con tin tưởng mụ ta, vậy thì cứ chờ chịu thiệt thòi đi.”

Minh Mỹ lập tức nắm bắt được trọng điểm, kết luận: “Là một người nụ cười giấu đao.”

Triệu Quế Hoa mỉm cười, cảm thấy con dâu tổng kết rất đúng chỗ.

Khóe miệng Trang Chí Hi lại giật giật: “...”

Anh thật sự không biết mẹ anh lại có đánh giá thế này với bà Tô.

Triệu Quế Hoa tiếp tục nói: “Mụ Tô có hai con gái và một con trai, hai con gái đã sớm gả chồng từ lâu rồi, chỉ là con cũng sẽ được gặp thôi, cứ tầm nửa năm hai người kia lại trở về nhà tặng đồ cho mẹ, chỉ hận không thể lấy sạch đồ nhà chồng mang về trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.

Con trai bà ta cũng kết hôn cách đây mười năm, nhưng mấy năm trước cũng mất rồi, để lại một cô con dâu và ba đứa cháu trai.

Bởi vì không có người đàn ông nào làm việc trong xưởng, cho nên nhà bọn họ mới có thể lấy được căn căn phòng này.

Con dâu của bà ta tên là Vương Hương Tú, là một quả phụ trẻ.

Bụng của Vương Hương Tú cũng rất biết tranh đua, sinh liên tiếp ba đứa con trai, Tô Kim Lai chín tuổi, Tô Ngân Lai bảy tuổi, còn có Tô Đồng Lai năm tuổi.

Chồng mất rồi, cô ta bèn ra ngoài nhận công việc, cũng đang làm trong nhà máy cơ khí, cô ta thì không có được ánh mắt của mẹ chồng, chỉ là cũng không phải là dạng dễ hòa hợp gì, nhìn thì có vẻ là một cô gái Bắc Kinh hấp dẫn, thật ra học được rất nhiều với mẹ chồng của cô ta, các lão già trong khu ít nhiều đều có ý với cô ta.”

Minh Mỹ: “Ồ, thì ra là vậy, không thể chọc vào.”

Triệu Quế Hoa gật đầu: “Quả thực không dễ chọc.”

Khóe miệng Trang Chí Hi lại giật giật: “...”.

Nhà chính có bốn phòng kia là của nhà họ Tô, bên cạnh thì là nhà của bọn họ, cũng là một nhà bốn phòng, thật ra nói là nhà bốn phòng nhưng thực tế cũng chỉ là ba phòng rưỡi, có một sương phòng, nói là bốn phòng thì không chính xác, nhưng cũng không có cái gọi là nửa căn phòng được.

Cho nên cũng coi như là bốn căn phòng, thế nhưng loại nhà này thì không thể so với căn nhà chính bốn gian kia được.

Đối diện với cửa nhà họ Trang của bọn họ, là hai nhà, hai nhà này đều không có sương phòng nhỏ, tổng là bốn phòng lớn, hai phòng của nhà bên tay trái là một nhà gồm ba người.

Triệu Quế Hoa: “Đây là gia đình giàu có nhất trong khu chúng ta, nhà họ Chu, một nhà ba người ở, người lớn nhất là bà Chu, bà ta cũng là một quả phụ, cực kỳ khắc nghiệt, rõ ràng có tiền, nhưng cứ thích chiếm của hời, làm người khắc nghiệt lại ác độc, hận người có cười chê người không có.

Con trai của bà ta là Chu Quần, năm nay ba mươi mốt tuổi, vẫn chưa có con cái.

Không biết có phải do hai vợ chồng có bệnh kín gì hay không, Chu Quần cũng không đơn giản, là thợ điện cấp bảy ở trong xưởng, lương một tháng là chín mươi hai đồng.

Vợ của Chu Quần là Khương Lô, làm ở hội phụ nữ của nhà máy, lương một tháng cũng phải ba mươi bảy đồng.

Chỉ là bởi vì ba mươi tuổi mà vẫn không sinh được con cho nhà họ Chu, rất không được lòng của mụ Chu.

Mụ Chu cả ngày ở nhà đều mắng chửi con dâu, con cũng đừng xen vào chuyện của người khác.”

Minh Mỹ làm dấu tay ra cử chỉ im lặng.

Triệu Quế Hoa hài lòng gật đầu, không thể không nói, sống lại một dời, con dâu út có biểu hiện tốt hơn không ít.

Chỉ là nói đến đây, chính bà cũng bật cười, mấy chục năm trôi qua, ký ức của bà đối với chuyện bây giờ vẫn còn khắc rất sâu.

Chỉ là ngẫm lại cũng đúng, mười mấy hai mươi mấy năm sau, các nhà có thu nhập thế nào cũng sẽ không nói với bên ngoài, nhưng bây giờ, ở vị trí nào, công nhân cấp mấy đều rất rõ ràng, tiền lương rõ ràng, đó là chuyện mà mọi người ai ai cũng biết.

Chỉ cần biết cấp bậc của công nhân, vậy là có thể biết được số tiền lương.

Bà không biết rõ người bên ngoài như thế nào, nhưng đối với người giàu nhất khu bọn họ thì vẫn rất rõ ràng.

Bà thì thầm: “Trí nhớ của mình khá là tốt.”

Rồi lại nói thêm: “Nhà bọn họ mâu thuẫn ồn ào, đừng dính tới, cho dù con quan tâm tới thì Khương Lô cũng sẽ không cảm ơn con, thậm chí còn sẽ oán giận con.”

Minh Mỹ thận trọng hơn.

Trang Chí Hi: “...”

Bản thân mẹ chẳng phải cũng từng ra mặt cho Khương Lô đó sao?

Triệu Quế Hoa: “Còn hai phòng ở bên này, là của hai cha con ở, hai người đều độc thân.

Nhà bọn họ là họ Bạch, ông Bạch là người nấu nồi hơi ở trong xưởng, là một ông già góa vợ.

Con trai Bạch Phấn Đấu của ông ta năm nay cũng đã ba mươi mốt, cũng không tìm được vợ, hai cha con nhà này, lão già thì nhìn trúng mụ Tô, con trai thì trúng con dâu của mụ Tô là quả phụ Vương Hương Tú.

Bạch Phấn Đấu là bảo vệ trong nhà máy, cả hai cha con kiếm được không ít tiền, nhưng xem ra cũng không có tiết kiệm được bao nhiêu...”

Minh Mỹ lập tức hiểu: “Dùng vào người ai kia rồi.” Ánh mắt liếc qua nhà họ Tô một cái.

Triệu Quế Hoa càng thêm hài lòng gật đầu, quả nhiên con dâu nhỏ thông minh, chỉ nghe một chút đã hiểu rõ.

Trang Chí Hi: “...”

Cũng may trời lạnh không có ai trong sân, bọn họ mới có thể lướt qua từng nhà một mà bình luận, nếu như ngồi bình luận ở trong phòng, cảm thấy cứ thiếu đi vài phần cảm giác nghi thức..

Triệu Quế Hoa nói: “Chúng ta thường tiếp xúc chính là mấy người ở khu trước này.

Đi thôi, mẹ dẫn con đi dạo một vòng, khu sau có năm nhà, nhà chính là một nhà của đầu bếp Lý, Lý Đại Sơn và vợ, hai người chỉ có một cô con gái là Lý Phương, nhà bọn họ kén được một cậu con rể, là học trò của Lý Đại Sơn, tên là Dương Lập Tân.

Hai đứa con trai đều ở nhà của Lý Phương, còn không theo họ Dương, vậy không phải là ở rể sao? Một đứa tên là Lý Quân Quân một đứa tên là Lý Vĩ Vĩ.

Tiền lương của Lý Đại Sơn thật ra cũng không tính là cao lắm, nhưng đầu bếp ấy mà, dựa vào núi ăn núi dựa vào sông ăn sông, nhà ông ấy không thiếu đồ ăn.

Người nhà của ông ấy cũng xem như dễ ở chung, vợ của Lý Đại Sơn là Lý Vương thị, cũng chính là bà Vương, bà ấy phụ trách khu của chúng ta, mỗi tháng thu tiền nước sạch, còn đi phân phát một vài thông báo khu phố, đều là bà ấy làm.

Trong khu có chuyện gì cũng là bà ấy tổ chức mọi người họp rồi biểu quyết.

Bà ấy là bà con của chúng là, là một người có năng lực.”

Minh Mỹ tóm tắt: “Quản sự.”

Triệu Quế Hoa cười gật đầu, tiếp theo cũng giới thiệu một chút về bốn nhà còn lại, mỗi nhà có tình huống gì, bà đều nói rõ ràng với con dâu.

Bọn họ sống chung trong một khu tập thể, không thể ít qua lại.

Minh Mỹ cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, chỉ hận không thể tìm một quyển sổ nhỏ ghi chép lại.

Lúc này cuối cùng Trang Chí Hi cũng nhỏ giọng cảm khái: “Mẹ của con à, thật sự là không thể nghĩ tới, mẹ lại thông hiểu vạn chuyện như vậy.”

Triệu Quế Hoa hừ một tiếng, nhướng mày nói: “Mẹ có cái gì mà không biết chứ? Muốn gạt đôi mắt hỏa nhãn kim tinh này của mẹ, không có cửa đâu!”

Trang Chí Hi phát ra câu hỏi sâu thẳm trong linh hồn: “Vậy sao mẹ lại không hề nhắc nhở chúng con?”

Triệu Quế Hoa trừng mắt, nói: “Con cũng có hỏi mẹ đâu, hơn nữa, đều là ở cùng một khu, con không biết quan sát sao? Ở đây bao nhiêu năm mà con còn không rõ tình huống các nhà trong khu là như thế nào, vậy không phải là một tên đần sao?”

Trang Chí Hi: “...”

Minh Mỹ che mặt cười, lại nịnh nọt nói.

“Mẹ, mẹ phải cho phép người khác không bằng mẹ chứ, mẹ xem, cũng không phải là ai cũng có một đôi hỏa nhãn kim tinh như mẹ được, rất nhiều người, chính là không được.”

Trang Chí Hi: “...”

Vợ của anh, thật đúng là có chút tài vặt.

Thật ra Triệu Quế Hoa cũng không bay bổng, chỉ là khóe miệng nhếch lên biểu hiện không có ai không thích nghe lời hay, bà nói: “Đi nào, mẹ dẫn con đi dạo một vòng trong ngõ nhỏ, khu tập thể Hạnh Hoa kia, người ở trong đó đều là công nhân của nhà máy cơ khí, người ngoài không vào được, đều là do nhà máy cơ khí phân chia...”

Minh Mỹ: “Vừa là hàng xóm vừa là công nhân.”

Triệu Quế Hoa gật đầu, nói: “Chỉ là chúng ta tiếp xúc với khu tập thể bên cạnh cũng không nhiều, chỉ cần tự mình làm quen một chút là được.”

Minh Mỹ ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi.”

Ba người vừa mới ra khỏi cửa khu, còn chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng chuông xe đạp trong trẻo vang lên, một chiếc xe đạp ngơ ngác xông đến: “Nhường đường, xin nhường đường một chút...”

Xe đạp leng keng lao thẳng về phía ba người, dọa mấy người nhanh chóng né ra, Triệu Quế Hoa cũng không phải là người có tính tình tốt gì, bà mở miệng là mắng: “Mẹ nó cậu có biết đi xe đạp hay không hả? Vội vàng đi đầu thai à! Con đường rộng như vậy mà cậu vẫn có thể chạy đâm vào người khác, cậu bị mù à!”

Tính tình Triệu Quế Hoa nóng nảy cả đời, bà cũng không hề khách khí chút nào.

Nhìn lại, ôi, thế mà là người quen, chính là anh chàng Bạch Phấn Đấu cùng khu nhà của bọn họ.

Lúc này Bạch Phấn Đấu đã dừng được xe, cười hề hề nói: “Thím Triệu à, thím xem thím nổi giận đùng đùng kìa, vừa mới cưới con dâu vào cửa, như vậy cũng không tốt lắm đâu, dọa vợ mới của Chí Hi sợ chứ.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp