Triệu Quế Hoa sáng tinh mơ bị đập đầu, cả gia đình đều vội vàng dậy. Thế nên, sau khi giải tán đều trở về phòng.

Mùa đông khắc nghiệt, trong phòng cũng lạnh như băng, sáng sớm bếp lò trong nhà đã tắt. Trang Chí Hi đi vào phòng liền ngồi xổm xuống khời bếp lò, dặn dò: "Trong phòng cũng không ấm áp, em mặc thêm áo vào."

Trang Chí Hi chính là con trai thứ ba của Triệu Quế Hoa và ông Trang “hũ nút”.

Vừa rồi, đôi vợ chồng nhỏ nghe thấy tiếng động nhanh chóng mặc quần áo ra ngoài, mặc cũng không nhiều lắm. Nói xong, không thấy ai đáp lại, anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy cô vợ nhỏ còn đang ngẩn người, anh ho khan một tiếng, gọi: "Minh Mỹ?"

Lúc này Minh Mỹ như là đột nhiên bừng tỉnh, mắt to ngập nước của cô nhìn về phía Trang Chí Hi, ngơ ngác hỏi: "Anh gọi em?"

Trang Chí Hi cau mày: "Sao lại mất hồn mất vía vậy?"

Minh Mỹ vô tội chớp mắt, nói: "Không có nha."

Trang Chí Hi nhìn Minh Mỹ thật sâu một cái, cười cười, cúi đầu lại khời khời bếp lò, thêm chút than nắm, xoay người chuẩn bị ra ngoài, đi tới cửa, nghĩ đến cái gì lại quay đầu nhìn cô một cái, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.

Minh Mỹ thấy Trang Chí Hi đi ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm, xoắn ngón tay, một chút cũng không để ý đến người đàn ông mình vừa mới kết hôn này, ngược lại trong đầu đều là về người mẹ chồng vừa mới bị ngã đập đầu ngất xỉu.

Người khác không biết mẹ chồng Triệu Quế Hoa của cô là làm sao, nhưng cô biết!

Minh Mỹ cái gì cũng biết, cô từ nhỏ đã có "Tật xấu" này.

Cô biết "nằm mơ".

Người khác nằm mơ chính là nằm mơ, nhưng Minh Mỹ nằm mơ lại không phải, từ nhỏ cô đã có thể mơ thấy "Nhật ký cuộc đời" của người khác. Cũng khá đầy đủ, nhưng chỉ là những người có liên quan quan trọng đến cô, cô mới có thể mơ thấy. Chính là bởi vậy, đêm tân hôn mệt đến eo muốn xót, chân nhũn ra, cô cũng ngủ không ngon, mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, sáng sớm đã bừng tỉnh.

Đêm đó, cô mơ thấy mẹ chồng của mình.

Câu chuyện là mẹ chồng cô từ năm mươi năm sau trở về, bà ấy trải qua sự biến đổi lớn của thời đại, từng cảm nhận sự phát triển của xã hội. Sống lại một lần, bà muốn đón cơn gió của thời đại, cố gắng phấn đấu, thề phải dẫn dắt cả nhà đi về phía huy hoàng.

Minh Mỹ líu lưỡi, mẹ chồng cô thế mà là một bà lão trăm tuổi đó, thật sự, thật sự là lợi hại!

Cô cúi vặn xoắn ngón tay nhiều hơn, cực kỳ khiếp sợ, dù sao, chuyện sống lại cũng là một sự kiện rất khó lý giải, thực sự làm người ta khiếp sợ. Nếu không, cô cũng không đến mức hoảng hốt đến tận bây giờ.

Minh Mỹ đã có nhiều kinh nghiệm nằm mơ, nhưng không có kinh nghiệm đối mặt với đảng sống lại nha.

Về sau, phải làm sao?

Trang Chí Hi quay lại, liền thấy cô vợ nhỏ gục đầu xuống giống như một con mèo nhỏ đáng thương, cúi đầu vặn ngón tay, anh đi tới bên cạnh cô, thấy ngón tay sắp bị cô cào rách rồi, duỗi tay nắm lấy tay cô.

Minh Mỹ: "Ơ".

Gương mặt của cô lập tức đỏ lên, đừng thấy hai người đã kết hôn, cũng đã động phòng hoa chúc. Nhưng thực ra, thời gian chân chính hai người chung đụng cũng không dài, bọn họ gặp mặt đến lần thứ ba đã quyết định kết hôn. Cho nên để mà nói, đôi vợ chồng nhỏ, thật là chưa có cơ sở tình cảm gì lắm.

Chẳng qua bây giờ mọi người đều như vậy, còn có người mới gặp một lần là quyết định, nếu để thời gian dài quá bị kêu là đùa bỡn lưu manh.

Trang Chí Hi nắm tay Minh Mỹ, ngồi bên cạnh cô, mở miệng: "Người nhà anh mặc dù không phải người hiền lành gì, nhưng là cũng không coi là khó ở chung. Nếu như em cảm thấy có chuyện gì ấm ức, thì nói với anh, anh ra mặt cho em.".

Minh Mỹ lập tức ngẩng đầu, trong nháy mắt kịp phản ứng là anh hiểu lầm lý do cô ngẩn người, chỉ là nói thế này luôn dễ nghe, đôi mắt to ngập nước của cô cong lên ánh cười, thánh thót hỏi: "Thật sao?"

Trang Chí Hi bật cười, gật đầu: "Đương nhiên là thật."

Anh nắm tay cô vợ nhỏ, nói: "Anh đi nấu nước nóng, em đi ra đánh răng rửa mặt đi."

Đừng thấy hai người đều có chút chưa hiểu nhau lắm, nhưng đều đã "thâm nhập giao lưu", tóm lại vẫn là thân mật. Trang Chí Hi lấy áo bông đưa cho cô vợ nhỏ của mình, nói: "Đi, rửa mặt xong, anh giới thiệu một chút tình huống của viện nhà chúng ta cho em."

Minh Mỹ mím môi gật đầu, nói dạ.

Nếu muốn ở lại cái viện này, hàng xóm láng giềng kia cũng phải hiểu một chút, rốt cuộc từ nay về sau, những ngày ở chung còn dài.

Hai vợ chồng son cùng nhau ra ngoài rửa mặt, bây giờ cũng không còn sớm, về cơ bản nên đi làm thì đã đi làm, nên đi học thì đã đi học, chỗ bồn rửa mặt cũng không có mấy người, hai vợ chồng song song đánh răng, liền thấy chị dâu cả Lương Mỹ Phân xách đồ ăn sáng vội vàng trở về.

Lương Mỹ Phân liếc nhìn cái ấm nấu nước bên cạnh bồn rửa mặt, mất tự nhiên cười cười.

Tứ hợp viện của bọn họ cũng không thể so được với nhà tầng, bên kia WC và vòi nước là chia đến các hộ gia đình, bọn họ bên này thì ống nước máy đều là thông ở trong sân, cũng không có chia theo hộ.

Sân trước sân sau mỗi chỗ một cái, nước sinh hoạt của mỗi nhà đều múc ở trong sân, cái bể nước giữa sân cũng là chỗ công cộng dùng để đánh răng rửa mặt, gội đầu, giặt quần áo.

Mỗi tháng phí nước, đều dựa vào đầu người mỗi nhà chia ra, cho nên sáng sớm ở bên này từ trước đến nay đều có không ít người, mọi người đều là tốc chiến tốc thắng, còn cái kiểu nấu nước rồi xách tới đây pha như vậy, cũng không có đâu.

Mùa đông cũng không có, than nấu nước không cần trả tiền sao?

Lương Mỹ Phân vào cửa, cười nói: "Tình cảm vợ chồng son cũng thật tốt, sáng sớm rửa mặt còn dùng nước ấm."

Ý ngầm là: Thật là lãng phí.

Mặc dù em dâu ba mới vào cửa, nhưng không chút nào ảnh hưởng tới việc cô ta làm chị dâu trưởng chọc chuyện trước mặt mẹ chồng, lại nói gần đây cô ta cũng mới đắc tội với mẹ chồng, nếu có thể làm cho tâm tư của mẹ chồng chuyển sang nơi khác một chút, đối với cô ta mà nói cũng là rất tốt.

Tính toán của Lương Mỹ Phân khá hay ho, chỉ là nói xong nhìn lại, căn bản không có ai bắt chuyện, cha mẹ chồng thì không có ở phòng ngoài, ngay cả chồng cô ta cũng không ở đây, ngược lại hai đứa con nhà cô ta nghe thấy tiếng cô ta nói, lon ton chạy đến, kêu: "Mẹ, mẹ, ăn bánh quẩy!"

Lời cô ta nói không ai để ý, nhưng hai đứa trẻ vừa kêu lên, cha mẹ chồng lại đều đi ra, Triệu Quế Hoa lớn tiếng gọi: "Thằng ba, con dâu út, ăn cơm!"

Triệu Hoa Quế lớn giọng, trong viện đều nghe thấy, vợ chồng son nhanh chóng vào nhà, Minh Mỹ xoa xoa tay: "Thật là lạnh. "

Nhà mẹ đẻ cô là ở nhà tầng, thật đúng là không thể thích ứng được với sinh hoạt ở tứ hợp viện như này, mới sáng sớm phải rửa mặt ở bên ngoài, quá lạnh. Chẳng qua cũng đã gả đi rồi, Minh Mỹ không nói gì nhiều tránh cho bị ghét.

Minh Mỹ ở bên ngoài rửa mặt, lạnh cóng đến xoa xoa tay, hai đứa nhỏ trong nhà thì là thèm ăn xoa xoa tay.

Hai bạn nhỏ như cây đậu lũn chũn, một năm cũng chưa được ăn một lần, à không, đừng nói một năm, tổng cộng cũng chưa ăn được mấy lần bữa sáng như vậy, kích động đến đỏ mắt, không ngừng nuốt nước miếng.

"Bà nội, ăn cơm chưa ạ?"

"Bà nội, thơm quá."

Triệu Quế Hoa : "Các người ngơ ra làm gì? Mỗi người một chén tào phớ, một quả trứng luộc nước trà, bánh quẩy cũng thế. Ăn đi, trẻ con ăn không hết thì đưa cho người lớn."

Bữa sáng như vậy, cũng không cần chia, trực tiếp ăn là được.

Hai đứa nhỏ vừa nghe thấy chính mình cũng tính là một người, vui vẻ phát ra tiếng kêu ô ô, giống như chú chó nhỏ vậy.

Triệu Quế Hoa mặc kệ những cái đó, lấy phần của mình lại gần, đầu tiên là uống một ngụm tào phớ, thỏa mãn hừ một tiếng, thời buổi này đồ ăn chính là thuần tự nhiên, ngay sau đó bắt đầu đập trứng luộc nước trà. Mọi người đều chia phần, Minh Mỹ cũng bắt đầu ăn.

Bất kể là gia đình như thế nào, thì bữa sáng như thế này cũng coi là rất tốt.

Điều kiện nhà mẹ cô tốt, lúc ăn vẫn xem như giữ được hình tượng, mấy đứa trẻ thì không được, mồm to ăn ngấu nghiến.

Chọc cho Triệu Hoa Quế trách mắng: "Không ai cướp của mấy đứa, ăn từ từ, nếu bị nghẹn lần sau đừng hòng bà nội mua nữa!"

Lời này vừa nói ra, lũ trẻ vội ăn chậm lại, nhưng thật là nhịn không được, chậm cũng không chậm đến đâu.

Triệu Hoa Quế hiểu được, đây là do bụng không có dầu mỡ mà.

Triệu Hoa Quế cảm thấy mình cũng giống như vậy, bà nghĩ mình cũng không phải thèm thuồng gì, nhưng vừa ngửi được mùi thơm của bánh quẩy cũng không chịu nổi, thật mất công kiềm chế. Tuy nhiên là người "có kiến thức", lại là người trưởng thành, Triệu Hoa Quế thật ra không giống như mấy đứa trẻ vậy.

Lúc này cả nhà không ai nói chuyện, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bữa sáng.

Minh Mỹ cũng như vậy, cô uống tào phớ, ánh mắt đảo qua mọi người trong nhà.

Đứng đầu dĩ nhiên không phải ai khác, chính là cha mẹ chồng cô. Cha chồng cô là Trang Hạo Nhân năm nay chưa tới năm mươi tuổi, là một công nhân cấp năm nghề hàn ở Xưởng máy móc Tiên Tiến, tiền lương năm mươi lăm đồng rưỡi, thuộc nhóm người có tiền lương cao. Bởi vì tên Trang Hạo Nhân (ý nghĩa: giả vờ làm người chính nghĩa) này đọc thật sự không nghe thấy xuôi tai, cho dù là nhân viên xưởng máy móc hay là hàng xóm, đều có thói quen gọi ông với cái tên khác là: ông Trang “hũ nút" (Trang Lão Yên Nhi).

Thế mới nói, chỉ có tên sai, chứ biệt hiệu không bao giờ sai.

Người cha chồng này của cô, làm người thành thật mặt lại ít tươi cười, nghe nói trong nhà cho dù có bất kể chuyện gì cũng đều là do mẹ chồng cô ra mặt.

Mẹ chồng cô thì tương đối mạnh mẽ, phải nói là như rồng như hổ, mẹ chồng cô là Triệu Quế Hoa, mặc dù không có công tác, nhưng mọi chuyện trong nhà đều là do bà lo liệu, nghe hàng xóm nói còn là một người phụ nữ trung niên đanh đá, không dễ chọc tí nào, cũng chưa bao giờ chịu thiệt thòi.

Ban đầu hai nhà xem mắt, bởi vì tính tình này của mẹ chồng Triệu Quế Hoa, mẹ ruột cô còn do dự mất một thời gian, chẳng qua cuối cùng vẫn đồng ý. 

Nhà họ Trang có ba người con, đang ngồi chính là anh cả Trang Chí Viễn, còn chị hai là Trang Chí Tâm thì đã gả ra ngoài, chồng cô là con thứ ba Trang Chí Hi.

Trang Chí Viễn với anh ruột Minh Thành của cô là bạn học cấp ba, sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau vào trạm xe lửa làm tiếp viên, cho nên hai người coi như là bạn bè, quan hệ cũng không tệ lắm, cũng bởi vì chuyện này, cô và Trang Chí Hi mới xem mắt nhau.

Trang Chí Viễn kết hôn đã nhiều năm, vợ của anh ấy chính là chị dâu cả Lương Mỹ Phân, Minh Mỹ lén nhìn chị dâu cả một cái, thật sâu cảm thấy đây cũng là một nhân vật biết bẫy người khác. Lương Mỹ Phân vốn là có công tác, cô ta làm nữ công nhân của nhà máy dệt, cùng với Trang Chí Viễn là gia đình vợ chồng công nhân viên.

Phải biết rằng gia đình vợ chồng công nhân viên là rất có thể diện sống rất khá. Nhưng là, vào một tháng trước, trong lúc cô với Trang Chí Hi chuẩn bị hôn lễ, người chị dâu im im ắng ắng này tự dựng ném ra một quả bom luôn.

Cô ta không nói với bất kỳ ai trong nhà chồng, lén đem công việc của mình nhường cho em trai ruột bên nhà mẹ đẻ.

Chuyện này như một quả bom nổ ra trong nhà họ Trang, mười phần ảnh hưởng đến hôn lễ của Trang Chí Hi và Minh Mỹ, nếu không phải đều đã đặt ngày xong, bên phía nhà Minh Mỹ cô đã định thoái hôn. Nhà bọn họ cảm thấy người chị dâu có thể làm được chuyện này thì cũng không phải kẻ đơn giản.

Rốt cuộc, nếu như không ra ở riêng, vợ chồng con gái là một gia đình vợ chồng công nhân viên, còn nhà chị dâu này là một nhà bốn miệng ăn mà chỉ có một công nhân, rõ là muốn chiếm lợi mà.

Mẹ Minh Mỹ nhìn thấy rõ ràng, mười phần không vui.

Cuối cùng vẫn là Triệu Quế Hoa nhiều lần bảo đảm là không để vợ chồng son thiệt thòi, mẹ Minh Mỹ mới miễn cưỡng đồng ý. Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn dựa vào hứa hẹn của Triệu Quế Hoa. Chủ yếu là, ngày cưới của Minh Mỹ cũng đã chốt rồi, thoái hôn luôn ảnh hưởng không tốt đến thanh danh.

Một điều nữa, Minh Mỹ thật sự là sốt ruột muôn kết hôn.

Bên này bọn họ miễn cưỡng bỏ qua, nghe nói nhà họ Trang cũng vì chuyện này cãi nhau mấy lần, nhưng ván đã đóng thuyền, hiện tại Lương Mỹ Phân cũng ở nhà làm bà chủ gia đình.

Trang Chí Viễn và Lương Mỹ Phân có hai đứa con, một trai một gái, anh lớn sáu tuổi thường gọi là Hổ Đầu, tên là Trang Dương. Thật khó nói, nhà này đặt tên hơi thái quá, cái tên này cứ cảm thấy có hơi quái quái (Trang = giả vờ, trang dương = giả vờ làm dê hay giả vờ cường tráng :))

Con gái bốn tuổi, tên được đặt là Trang Tuyết, tên ở nhà là Tiểu Yến Tử.

Đây là cả nhà anh cả, còn chị hai Trang Chí Tâm là tự do yêu đương, mặc dù cha mẹ không đồng ý vẫn liều mạng gả cho một người lính, đi theo quân đội. Nghe nói một năm mới trở về một lần. Nhà cô ấy có hai đứa con trai sinh đôi.

Còn về chồng cô Trang Chí Hi, cũng như ba anh - Ông Trang, cùng làm ở xưởng máy móc Tiên Tiến, nhưng anh cũng không làm việc kỹ thuật, là ở trạm y tế phụ trách lấy thuốc và thu lệ phí, tiền lương hai mươi tám đồng rưỡi.

Minh Mỹ mặc dù mới gả tới đây, nhưng cô có một người mẹ ruột làm mật thám, cho nên hoàn cảnh gia đình này, cái gì Minh Mỹ cũng biết.

Cô mở mắt to nhìn cái này, nhìn cái kia, gật đầu sụm sụp uống tào phớ, cuối cùng tầm mắt lại rơi trên người mẹ chồng, sống lại năm mươi năm đó...! Loại ô dù này, mặc kệ thế nào, cũng phải lấy lòng trước.

Minh Mỹ nịnh nọt cười, nhìn về phía Triệu Quế Hoa: "Mẹ, cơm nước xong, chúng ta cùng nhau đi bộ một chút nhé."

Trang Chí Hi đang ăn vui vẻ, nghe nói như vậy, ngơ ngác ngẩng đầu, ủa sao zợ?

Vợ à, sao lại không hẹn anh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play