Mẹ Chồng Tôi Sống Lại Rồi

Chương 1: Trọng Sinh


2 tuần

trướctiếp

Tháng 1 năm 1970,
Tháng mười hai âm lịch đã chín ngày lạnh giá, sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, những đại viện trong con đường hẻm Hạnh Hoa đã lục tục vang lên tiếng mở cửa, sáng sớm như thế, không khí liền náo nhiệt lên.
Không vì cái gì khác, sáng sớm, hình ảnh một nhà vệ sinh.
Chỉ trong chốc lát, trong ngõ hẻm, nhà vệ sinh công cộng đã xếp thành một đội ngũ, người mắc vệ sinh khom lưng giậm chân có, có người bưng chậu chờ đổ.

Một đội ngũ như vậy, người vô cùng nhiều.
Giá nhà vệ sinh công cộng không rẻ, nhưng cũng không ngăn được nhiều người, cả đường hẻm Hạnh Hoa tất cả đều dựa vào nó.

Đội ngũ càng lúc càng dài, lúc này có một bà cô mặt dài bước ra từ căn nhà số bốn mươi bốn của con hẻm, mặc áo hoa tối màu, tinh thần vui vẻ, bưng một chiếc chậu xếp vào hàng.
Trong hàng, đang có người tranh cãi, một người bác mặc áo hoa nhỏ đứng trước vội vàng hỏi: "Triệu Quế Hoa, thằng thứ ba nhà bà cũng đã kết hôn rồi, có ra ở riêng không?"
Vừa thấy thế, những người khác lập tức cảm thấy hứng thú, người xếp hàng cũng dựng lỗ tai lên nghe.
Bà cô mặt dài, cũng chính là Triệu Quế Hoa, vẻ mặt không thay đổi, nói: "Còn phải cùng ba tụi nó suy nghĩ một chút, đây không phải chuyện nhỏ."

Lời nói là như vậy, trong lòng lại không muốn tách ra, có cha mẹ nào muốn con ra ở riêng, Triệu Quế Hoa cũng không ngoại lệ.

Nhưng là ở nơi đông người như vậy, cũng không một hớp liền cắn chết, giữ lại chút đường sống.
Trong lòng có chuyện, đổ chậu xong, trên đường về nhà cũng có chút thất thần, ngược lại là không chú ý ở dưới chân, mới vừa tới cửa, giẫm phải một phiến băng mỏng rồi trượt té, đập mông xuống ngồi trên mặt đất, đầu thì đập vào cây cột gần cửa ---- "A!"
"Mẹ!"
"Bà ơi!"
Sáng sớm, những tứ hợp viện xung quanh cũng đổ ra, "Sao thế? Có chuyện gì?"
"Mau mau, đưa người vào trong..."
"Đưa đến bệnh viện, mang vào phòng làm gì?"
"Đang yên đang lành lại té, tôi đã nói trời lạnh đừng đổ nước trong sân..."
"Bà ơi, bà ơi..."
...
Triệu Quế Hoa mơ mơ màng màng, cảm giác có người đang gọi mình, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Giọng nói này thật quen thuộc, là chồng bà tới đón bà sao?

Triệu Quế Hoa nghe được giọng nói này, cố gắng mở mắt ra, dù có là ma quỷ, bà cũng muốn gặp lại chồng mình. Từ khi ông đi, bà liền trở thành người biết nóng biết lạnh, biết lòng người.

Triệu Quế Hoa cố gắng mở mắt, vừa mở mắt, sợ hết hồn.

Bị sợ!

Tất cả mọi người đều khom người nhìn chằm chằm bà...!

"Chồng? Sao ông lại trẻ như vậy?"

Chủ nhà ông Trang “hũ nút” nghe lời này, mặt liền đỏ lên, bà già này!

Ông hắn giọng một cái nói: "Bà nói gì thế, mấy đứa nhỏ đều ở đây."

Thấy người vợ già cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, nét mặt già nua lại đỏ hơn, nói xong lại nghĩ đến người vợ mình bị té dập đầu bị thương, vội vàng hỏi: "Bà thấy thế nào? Có đau ở đâu không? Tôi dẫn bà đi bệnh viện kiểm tra một chút được không?"

Triệu Quế Hoa giống như không nghe được ông nói gì, chậm rãi quay đầu, thấy được những gương mặt khác, không ngoại lệ, mỗi gương mặt đều rất trẻ tuổi, bà nhìn một vòng, giống như không kịp phản ứng lại với tình huống bây giờ.

Ông Trang hấp tấp nói: "Thằng lớn, lấy xe đạp ra, ba đưa mẹ đi bệnh viện khám một chút."

Đang nói, thì Triệu Quế Hoa đưa tay ra nắm lấy tay ông, ra sức nhéo một cái, cách một lớp áo bông dài cũng không thể ngăn cản được cái nhéo hung tàn này, Ông Trang: "A!"

Ông lập tức kêu lên. Không đợi truy hỏi, liền nghe Triệu Quế Hoa hỏi: "Đau không?"

Ông Trang: "...."

Ông nhếch miệng nói: “Sao không đau?”

Bà vợ này, chẳng lẽ là đầu óc thật sự có vấn đề?

Ông càng cuống cuồng, nói: "chúng ta nhanh đi bệnh viện..."

Triệu Quế Hoa đè cánh tay ông xuống, lắc đầu nói: "Không cần!".

Triệu Quế Hoa khoát khoát tay, để cho mọi người tránh ra, tự mình ngồi dậy, định thần nhìn lại, tâm trạng thêm mấy phần mơ hồ, chỉ là nhanh chóng cũng bình tĩnh lại.

Bà nhìn cách bày trí trong phòng, lại nhìn những ánh mắt lo lắng xung quanh, bà hít một hơi thật sau, nói: "Tôi không sao."

Mặc dù còn không biết mình sống lại ngày nào, nhưng là một bà lão từng sống ở thời hiện đại, Triệu Quế Hoa cũng đã xem qua những bộ phim xuyên không, bà có thể khẳng định mình đây là đã trở về thời điểm khi bà còn trẻ.

Tuy nói con trai bây giờ cũng mới cưới vợ, bà bây giờ cũng là một bà Triệu.

Nhưng năm bốn mươi năm mươi tuổi cũng không phải là còn trẻ sao, bà còn không sống đến quá nửa.

"Mẹ, mẹ đừng có mù quáng cậy mạnh, không được hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút.

Dù sao hôm nay cũng không phải đi làm giấy kết hôn." Một thanh niên cao gầy đứng trong đám người lên tiếng.

Triệu Quế Hoa ngẩng đầu nhìn qua, tầm mắt rơi trên người anh, một thanh niên trẻ tuổi tinh thần bồng bột, mắt to mày rậm, anh khí mười phần, đây chính là con trai nhỏ của bà.

Triệu Quế Hoa có ba đứa con, hai nam một nữ, đây là đứa út.

Chỉ là nghe lời này, Triệu Quế Hoa hiểu được đây là ngày nào, chính là ngày thứ hai con trai út của bà mới kết hôn, anh kết hôn mới được hai ngày, nhìn thấy cô vợ đứng bên cạnh anh, cũng biết là ngày thứ hai.

Ngày này, quả thật bà bị té đập đầu, nhưng bà lại không có chuyện gì, chẳng qua bởi vì đây là ngày thứ hai sau khi thằng ba kết hôn, không thể bỏ qua việc có phải con dâu mới về khắc bà.

Bà vốn là nói chuyện với chồng mình, không để trong lòng.

Nhung lại không nghĩ bị con dâu cả nghe được, con dâu cả là một người nhiều chuyện, liền nói linh tinh, lại truyền đến tai của con dâu nhỏ.

Con dâu nhỏ này của bà được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, không chịu được cái thiệt thòi này, vốn là nếu không ra riêng thì là vợ chồng bọn họ thua thiệt, còn phải chịu mẹ chồng và chị dâu nói lời ong tiếng ve, cũng liền làm lớn chuyện lên.

Kết hôn chưa được mấy ngày, nhà bọn họ liền xảy ra câu chuyện "Chiến tranh gia đình."

Triệu Quế Hoa nghĩ đến kiếp trước, xoa xoa thái dương, quả quyết không thể để chuyện của kiếp trước xảy ra, phải bóp chết từ trong nôi, nói: “ Mẹ không có sao, mọi người không cần quan tâm.

Chính là không biết tên khốn nào lại đổ nước ở cửa chúng ta, làm hại mẹ té lộn một cái!"

Ông Trang nhếch mép một cái: "Ách..."

Triệu Quế Hoa nheo mày một cái: "Sao! Là ông làm sao?"

Ông Trang trong nháy mắt kêu oan: " Sao có thể chứ, không phải là tôi, chỉ là thật khó nói đó! Đây là chính tối hôm qua bà đổ?"

Triệu Quế Hoa: "..."

Đáng sợ, không khí đột nhiên yên lặng.

Tự mình mắng mình còn được.

Con trai con dâu cũng yên lặng lơ đi nơi khác.

Những người hàng xóm tới giúp đỡ cũng cười lên, Triệu Quế Hoa nhanh chóng mở miệng: "Cảm ơn mọi người đã tới, về được rồi, quay về đi, quay về đi, tôi thật sự không sao, cảm ơn mọi người quan tâm."

Thấy Triệu Quế Hoa cũng không có chuyện gì, những người hàng xóm cũng mồm năm miệng mười: "Được, vậy chúng tôi trở về làm bữa sáng, còn phải đi làm chứ."

"Tôi trở về giặt quần áo..."

"Tôi còn phải đến cung tiêu xã..."

Mọi người bảy bảy ba ba liền giải tán, cũng chỉ còn lại người trong nhà.

Triệu Quế Hoa cũng không có chút xấu hổ, tằng hắng một cái, nhanh chóng thay đổi đề tài: "Mấy người vây quanh tôi làm gì? Không cần làm cơm đúng không? Không ăn đúng không?"

Con dâu cả Lương Mỹ Phân nhanh chóng nói: "Mẹ, con đi làm cơm, sáng nay chúng ta ăn gì?"

Mặc dù chuyện nấu cơm này đều là cô làm, nhưng bình thường đều là mẹ chồng chỉ định loại lương thực, nói ra món ăn cô mới có thể làm.

Cũng không được tùy ý.

Thường ngày chỉ là rau cháo bình đạm, nhưng bây giờ là ngày thứ hai đón con dâu mới, cũng không nên sơ sài như vậy.

Cô ta hỏi một chút, bà Triệu Quế Hoa còn chưa kịp phản ứng, định mắng cô không có chủ kiến, ăn cái gì cũng để bà quyết định, nhưng bừng tỉnh nghĩ tới lúc này thật giống như là bà muốn thế? Lời nói liền nghẹn trong lòng, bà dừng một chút, nói: "Bây giờ cũng không còn sớm, khỏi làm, hôm nay cũng là ngày thứ hai thằng ba kết hôn, mua bánh quẩy đi."

Lời này vừa nói ra, trừ cô con dâu nhỏ dường như bình tĩnh, mấy người kia liền khiếp sợ nhìn bà, thật là không dám tin mình nghe được cái gì.

Triệu Quế Hoa bị mấy người nhìn chằm chằm cũng không đỏ mặt, lớn tiếng: "Thế nào? Tôi lại không thể mua bánh quẩy chiên sao? Con dâu cả, con đi mua đi! "

Bà đếm đầu người một chút, nói: "Mua tám cái bánh quẩy, cùng với tám phần đậu hũ, trứng luộc nước trà. Đi đi."

Mặc dù thời gian cách mấy chục năm, nhưng bà vẫn là quen cửa quen nẻo mở ngăn kéo lấy tiền, nói: "Đi đi."

Lương Mỹ Phân chưa từng thấy mẹ chồng tiết kiệm mua bữa sáng, cô ta gả tới đây bảy năm, còn là lần đầu tiên ra ngoài mua những thứ này, ra cửa gương mặt vẫn còn lộ ra mấy phần hốt hoảng.

Vừa ra khỏi cửa gió lạnh thổi, lập tức thanh tỉnh, lần nữa nhìn số tiền trong tay mình, trong lòng lập tức chua xót.

Xem ra, mẹ chồng rất thích con dâu út, vậy mà cho mua cơm sáng, năm đó cô gả tới, ngày thứ hai cũng không được đãi ngộ như thế này.

Lại nghĩ đến tình hình của mình bây giờ, trong bụng càng bàng hoảng sợ hãi, thêm mấy phần buồn bã, chỉ cảm thấy trong lòng tủi thân.

Mặc dù khó khăn lắm mới được ăn cơm sáng bên ngoài, nhưng Lương Mỹ Phân cũng không thấy vui vẻ, khuôn mặt u buồn.

Mấy người hàng xóm ở trong nhà đưa mắt nhìn nhau, ý vị thâm trường.

Lúc này Triệu Quế Hoa cũng thẳng thừng nói: "Các người nên làm cái gì thì làm cái đó đi, không cần vây quanh tôi."

Hai người con trai nhìn chằm chằm mẹ mình, hỏi: "Mẹ thật sự không sao ạ?" Luôn cảm thấy, mẹ họ hôm nay có chuyện lạ.

Triệu Quế Hoa trợn trắng mắt: "Các người sao lại mong tôi có chuyện chứ? Không có sao, không có sao, đi đi đi."

Anh cả nhà họ Trang - Trang Trí Viễn xoa đầu một chút, nói: "Vậy con đi rửa mặt."

Cậu ba Trang Chí Hi cũng đẩy vai vợ mình một cái, nói: "Đi thôi."

Con dâu mới Minh Mỹ lông mi dài khẽ động, giống như tượng gỗ đi theo Trang Chí Hi ra cửa trở về phòng.

Ông Trang vẫn có chút không yên tâm: "Bà thật sự không cần đi kiểm tra một chút sao?"

Triệu Quế Hoa: "Không cần, ông lấy gương cho tôi, tôi xem một chút."

Ông Trang ngược lại nghe lời, Triệu Quế Hoa lấy gương quan sát mình một chút, đập đầu cũng không có gì đáng ngại, bà trẻ lại rất nhiều, năm nay bà bốn mươi sáu tuổi, chồng bà bốn mươi tám.

Thật trẻ!

Trong lòng bà vui vẻ, nhìn một hồi, Triệu Quế Hoa lấy lại tinh thần, lúc này mới nhìn thấy ánh mắt lo lắng của chồng mình, bà nói: "Sao? Nhìn gì?"

Ông Trang nhỏ giọng: "Tôi thấy bà giống như té đập đầu, đầu có vấn đề."

Quái dị.

Triệu Quế Hoa hiểu được suy nghĩ của ông, trừng mắt nói "Ông sợ tôi ngốc?"

Ông Trang vừa nghe giọng oang oang, trong nháy mắt liền yên tâm, hung dữ như vậy, khẳng định không có chuyện gì.

Ông nói: "Tôi biết bà khỏe, bà nhìn bà, hung dữ như thế."

Ông ngược lại là hỏi: "Sao bà lại chịu mua bữa sáng?"

Cũng đừng nói con dâu lớn Lương Mỹ Phân kinh ngạc, coi như người chung gối, Ông Trang cũng kinh ngạc không kém.

Triệu Quế Hoa: "Đứa nhỏ cũng kết hôn hết rồi, tôi cũng có tâm sự, nên là để cho cuộc sống thoải mái. Ăn một bữa cũng không nghèo được."

Ông Trang nghĩ cũng phải, gật đầu một cái: "Như vậy cũng đúng, con dâu cũng mới vào cửa, nhà thêm vui! "

Nếu nhắc tới vấn đề này, Triệu Quế Hoa nâng cằm, mở miệng: "Ông nó, tôi muốn ra ở riêng.".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp