Tháng Giêng năm 1970,
Theo lịch âm tháng Chạp đã vào tiết đông là lúc lạnh giá nhất, sáng tinh mơ, ngày mới vừa tờ mờ sáng, các đại viện trong ngõ nhỏ Hạnh Hoa đã lục tục vang lên tiếng mở cửa, vừa sáng sớm mà, không khí trong chốc lát đã náo nhiệt rồi.
Không vì cái gì khác, sáng tinh mơ, mong muốn chính là đoạt vị trí vào WC.
Chỉ trong chốc lát, trong ngõ nhỏ trước cửa WC công cộng đã xếp thành một hàng dài, có người mắc đi vệ sinh khom lưng giậm chân xắn tay áo, có người bưng bình nước tiểu chờ đổ. Một hàng rất dài, rất nhiều người
Đừng thấy WC công cộng không nhỏ, nhưng không chịu nổi quá nhiều người, toàn bộ ngõ nhỏ Hạnh Hoa, đều là dựa vào nó. Đội ngũ càng lúc càng dài, trong viện số 44 của ngõ này có một bà thím mặt dài như trái dưa, mặc áo hoa màu xám, tinh thần phấn chấn, bưng bình nước tiểu xếp vào hàng.
Trong dãy người, đã có người chào hỏi, một bác gái mặc áo hoa nhỏ mặt tròn đứng đằng trước vội vàng hóng hớt: "Triệu Quế Hoa, thằng thứ ba nhà bà cũng đã kết hôn rồi, có ra ở riêng không?"
Đề tài này chính là loại mọi người đều cảm thấy có hứng thú, những người đang xếp hàng đều dựng lỗ tai lên.
Bà cô mặt trái dưa, cũng chính là Triệu Quế Hoa, không thay đổi sắc mặt, nói: "Còn phải thảo luận cân nhắc với ông nhà tôi một chút, đây cũng không phải chuyện nhỏ mà."
Tuy nói như vậy, trong lòng chính là không muốn chia ra, có cha mẹ nào nguyện ý muốn cho con ra ở riêng, Triệu Quế Hoa cũng không ngoại lệ. Nhưng ở trước công chúng, cũng không dám chốt chắc, giữ lại con đường cho dễ ăn nói.
Trong lòng có chuyện, đổ bình nước tiểu xong thì trên đường về nhà cũng có chút phân tâm, nên không chú ý dưới chân, vừa đến cửa, giẫm lên một miếng băng mỏng rồi lảo đảo ngã một cái, đập mông cái bệt xuống mặt đất, đầu thì đập vào cây cột cửa ---- "Á!"
"Mẹ!"
"Vợ ơi!"
Sáng tinh mơ, người của từng nhà ở tứ hợp viện cũng vọt ra, "Sao thế? Làm sao rồi hả?"
"Nhanh nhanh, đưa người vào nhà..."
"Trực tiếp đưa đến bệnh viện chứ, mang vào phòng làm gì?"
"Đang yên đang lành lại ngã, tôi đã nói trời lạnh không thể đổ nước ở trong sân..."
"Bà nó ơi, vợ ơi..."
...
Triệu Quế Hoa mơ mơ màng màng, cảm giác có người đang gọi mình, vừa quen thuộc lại xa lạ.
Giọng nói này rất quen thuộc, là chồng bà tới đón bà sao?
Triệu Quế Hoa nghe được giọng nói này, cố gắng muốn mở mắt, dù có là ma quỷ, bà cũng muốn liếc mắt nhìn ông nhà mình một cái. Từ khi ông ấy ra đi, bà chẳng còn ai quan tâm khi trời ấm lạnh, chẳng còn người tâm sự nữa. Triệu Quế Hoa nổ lực mở mắt, vừa mở ra, hoảng sợ luôn.
Bị dọa cho sợ!
Tất cả mọi người đều ở trên cao khom người nhìn chằm chằm bà...!
"Chồng à? Sao ông lại trẻ như vậy?"
Chủ nhà - ông Trang “hũ nút” nghe xong lời này, mặt liền đỏ lên, cái bà già này!
Ông ho khan một cái nói: "Bà nói gì thế, mấy đứa nhỏ đều đang ở đây mà."
Thấy bà vợ già cứ nhìn mình chằm chằm, bộ mặt già của ông lại đỏ hơn, nói xong lại nghĩ đến vợ mình vừa bị té dập đầu, nhanh chóng hỏi: "Bà cảm thấy thế nào? Có đau nặng lắm không? Tôi đưa bà đi bệnh viện kiểm tra đầu một chút nhé?"
Triệu Quế Hoa cứ như không nghe thấy ông nói gì, chậm rãi quay đầu, thấy được những gương mặt khác, không ngoại lệ, mỗi người đều rất trẻ tuổi, bà nhìn một vòng, có vẻ không phản ứng kịp với tình huống hiện tại là ra làm sao.
Ông Trang hấp tấp nói: "Thằng lớn, lấy xe đạp ra, ba đưa mẹ con đi bệnh viện khám một chút."
Đang nói, liền thấy Triệu Quế Hoa duỗi tay dùng sức véo lấy cánh tay ông một cái, cách một lớp áo bông thật dày cũng không thể ngăn cản được cái nhéo hung tàn này, ông Trang: "Ái dồi ôi!"
Ông lập tức kêu lên. Không đợi bị truy hỏi, đã nghe Triệu Quế Hoa hỏi: "Có đau không?"
Ông Trang: "...."
Ông méo miệng, nói: “Sao không đau?”
Bà vợ này, chẳng lẽ là ngã hỏng đầu rồi à?
Ông càng thêm sốt ruột, nói: "chúng ta nhanh đi bệnh viện đi..."
Triệu Quế Hoa đè lại cánh tay ông, lắc đầu nói: "Không cần!".
Triệu Quế Hoa xua xua tay, để cho mọi người tránh ra, tự mình ngồi dậy, tập trung nhìn lại, trong lòng thêm vài phần phập phồng, có chăng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại. Bà nhìn cách bày trí trong phòng, lại nhìn những ánh mắt lo lắng của người nhà lớn lớn nhỏ nhỏ, bà hít hơi thật sâu, nói: "Tôi không có sao."
Mặc dù còn chưa biết mình sống lại vào ngày nào, nhưng là một bà lão thời thượng, Triệu Quế Hoa cũng đã từng xem phim truyền hình, bà có thể khẳng định chính mình là sống lại vào lúc bà còn trẻ.
Tuy nói con trai bây giờ đã cưới vợ hết rồi, bà bây giờ cũng được gọi là thím Triệu. Nhưng bốn năm chục tuổi cũng không phải là còn trẻ sao, bà còn chưa sống đến quá nửa đời mình đâu.
"Mẹ, mẹ đừng có mù quáng cậy mạnh, không được thì chúng ta vẫn đi bệnh viện khám một chút đi. Dù sao hôm nay con cũng trong thời gian nghỉ kết hôn không phải đi làm." Trong đám người, một chàng trai cao gầy đứng phía trước lên tiếng.
Triệu Quế Hoa ngẩng đầu nhìn qua, tầm mắt dừng trên người anh, một thanh niên trẻ tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột mày rậm, mắt to, mười phần đẹp trai, đây đúng là con trai nhỏ của bà.
Triệu Quế Hoa có ba đứa con, hai trai một gái, đây là đứa út.
Chẳng qua nghe lời nói này, Triệu Quế Hoa đã hiểu hôm nay là ngày nào, chính là ngày thứ hai sau khi con trai út của bà kết hôn, nó kết hôn tổng cộng được nghỉ hai ngày, lại nhìn thấy cô con dâu nhỏ đứng bên cạnh nó, liền biết đây là ngày hôm sau.
Ngày này, đúng thật bà bị ngã đập đầu, người bà thì không có việc gì, nhưng bởi vì đây là ngày thứ hai sau khi thằng ba kết hôn, nên trong lòng nói thầm có phải đứa con dâu út này khắc bà hay không. Mà vốn dĩ bà chỉ nói thầm với ông lão chồng mình, cũng không để ý nhiều. Nhưng không ngờ lại bị con dâu cả nghe được, đứa dâu cả này là một kẻ thích nói nhảm, truyền tới trong viện, lại truyền đến tai của con dâu út.
Con dâu út này của bà vốn được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, không chịu được cái thiệt thòi này, vốn dĩ đã không chia nhà ở riêng thì là vợ chồng chúng nó thiệt thòi, còn bị mẹ chồng và chị dâu nói xấu, lập tức liền náo loạn lên. Kết hôn chưa được mấy ngày, nhà bọn họ liền xảy ra "Chiến tranh gia đình" lần đầu.
Triệu Quế Hoa nghĩ đến kiếp trước, xoa xoa huyệt thái dương, quyết đoán đem mấy cái chuyện rắm thối của kiếp trước bóp chết từ trong nôi, nói: “ Mẹ không có sao, mọi người không cần quan tâm. Cũng không biết đứa mất nết nào lại hắt nước ở cửa nhà chúng ta, làm hại mẹ ngã một cái!"
Ông Trang méo méo miệng: "Hic..."
Triệu Quế Hoa ánh mắt hình viên đạn: "Sao! Là ông làm hả?"
Ông Trang nháy mắt kêu oan: " Thật khó nói quá, không phải là tôi! Cái này không phải chính bà tối hôm qua đổ sao?"
Triệu Quế Hoa: "..."
Đáng sợ, không khí đột nhiên tĩnh lặng.
Tự mình chửi mình cũng được hả.
Mấy đứa con trai con dâu cũng yên lặng giả vờ nhìn chỗ khác.
Những người hàng xóm khác tới hộ trợ cũng nở nụ cười, Triệu Quế Hoa nhanh chóng mở miệng: "Cảm ơn mọi người đã tới, về đi về đi, tôi thật sự không có việc gì, cảm ơn mọi người quan tâm."
Thấy Triệu Quế Hoa đúng thật là không có chuyện gì, nhóm hàng xóm cũng mồm năm miệng mười: "Được, vậy chúng tôi trở về làm cơm sáng, còn phải đi làm đó."
"Tôi về giặt quần áo..."
"Tôi còn phải đến Bách hóa tổng hợp..."
Mọi người loáng một cái liền giải tán, cũng chỉ còn lại người trong nhà.
Triệu Quế Hoa không hề xấu hổ, giả vờ ho khan một cái, một giây thay đổi đề tài: "Mấy người vây quanh tôi làm gì? Không cần nấu cơm đúng không? Không ăn đúng không?"
Con dâu cả Lương Mỹ Phân nhanh chóng nói: "Mẹ, con đi nấu cơm, sáng nay chúng ta ăn cái gì?"
Tuy rằng chuyện nấu cơm này cũng là cô ta làm, nhưng bình thường đều là mẹ chồng chỉ định loại lương thực, định ra số lượng rồi cô ta mới có thể làm. Cũng không phải cô ta muốn gì thì làm nấy.
Bình thường thì cũng chỉ là cháo gạo kê gì đó, nhưng hôm nay là ngày thứ hai sau tân hôn của chú em chồng, cũng không nên xuề xòa lắm.
Cô ta vừa hỏi, Triệu Quế Hoa còn chưa có phản ứng, định mắng cái thứ này không có chủ kiến, ăn cái gì cũng phải bà quyết định, nhưng giật mình nghĩ ra lúc này hình như còn là bà quản lý gia đình? Lời nói liền nghẹn trong họng, bà dừng một chút, nói: "Đã không còn sớm, đừng làm, hôm nay cũng là ngày thứ hai thằng ba kết hôn, mua bánh quẩy đi."
Lời này vừa nói ra, trừ cô con dâu nhỏ như đang bị phân tâm, mấy người khác đều khiếp sợ nhìn bà, thật là không dám tin điều mình vừa nghe thấy.
Triệu Quế Hoa bị vài người nhìn chằm chằm cũng không đỏ mặt, lớn tiếng: "Làm sao? Tôi lại không thể mua bánh quẩy chiên sao? Con dâu cả, con đi mua…! "
Bà đếm đầu người một chút, nói: "Mua tám cái bánh quẩy, thêm tám phần tào phớ, trứng luộc nước trà cũng vậy. Đi đi."
Mặc dù đã cách mấy chục năm, nhưng bà vẫn là quen cửa quen nẻo mở ngăn kéo lấy tiền, nói: "Đi đi."
Lương Mỹ Phân chưa từng thấy mẹ chồng tiết kiệm đến ki bo mà cho mua bữa sáng, cô ta gả tới đây bảy năm, vẫn là lần đầu tiên ra ngoài mua những thứ này, ra cửa đều tỏ ra vài phần hốt hoảng.Vừa ra khỏi cửa gió lạnh thổi tới, lập tức tỉnh táo, nhìn lại số tiền trong tay mình, trong lòng lập tức chua xót.
Xem ra, mẹ chồng rất thích cô dâu của thằng ba, vậy mà cho mua thứ này, năm đó cô ta gả tới đây, ngày thứ hai cũng không được đãi ngộ thế này. Lại nghĩ đến tình hình của mình hiện tại, trong lòng càng bàng hoàng sợ hãi, thêm mấy phần buồn bã, chỉ cảm thấy trong lòng đau khổ.
Mặc dù hiếm lắm mới được ăn cơm sáng mua bên ngoài, chỉ là Lương Mỹ Phân cũng không thấy vui vẻ tí nào, khuôn mặt sầu khổ.
Mấy người hàng xóm ở trong viện đang rửa mặt đưa mắt nhìn nhau, ý vị thâm trường.
Lúc này Triệu Quế Hoa cũng nói trắng ra: "Mấy người nên làm cái gì thì làm đi, không cần vây quanh tôi."
Hai đứa con trai nhà họ Trang nhìn chằm chằm mẹ ruột, hỏi: "Mẹ thật sự không sao ạ?" Các anh luôn cảm thấy mẹ mình hôm nay có hơi quái quái.
Triệu Quế Hoa trợn trắng mắt: "Mấy đứa còn định ngóng trông mẹ có việc hay gì? Không làm sao là không làm sao, đi đi đi."
Anh cả nhà họ Trang - Trang Trí Viễn gật đầu, nói: "Vậy con đi rửa mặt."
Cậu ba Trang Chí Hi cũng đẩy đẩy vai cô vợ nhỏ, nói: "Đi thôi."
Lông mi dài của cô dâu mới Minh Mỹ hơi run run, giống như tượng rối gỗ đi theo Trang Chí Hi ra ngoài trở về phòng của họ.
Ông Trang vẫn có chút không yên tâm: "Bà thật sự không cần đi khám đầu sao?"
Triệu Quế Hoa: "Không cần, ông lấy gương cho tôi, tôi nhìn một chút."
Ông Trang rất nghe lời, Triệu Quế Hoa trực tiếp cầm gương quan sát mình một chút, đập đầu cũng không có gì đáng ngại, mặt bà trẻ lại rất nhiều, năm nay bà hẳn là 46 tuổi, chồng bà hẳn là 48.
Thật trẻ mà!
Trong lòng bà vui vẻ, ngắm một hồi, lúc này Triệu Quế Hoa mới lấy lại tinh thần, mà lúc này mới nhìn thấy ánh mắt lo lắng của ông chồng già, bà nói: "Sao? Ông nhìn cái gì?"
Ông Trang nhỏ giọng: "Tôi thấy bà giống như ngã nên đầu hỏng rồi á."
Kỳ lạ.
Triệu Quế Hoa hiểu được ý tứ của ông, trừng mắt nói "Ông sợ tôi thành con ngốc?"
Ông Trang vừa nghe giọng bà oang oang, trong nháy mắt an tâm, hung dữ như vậy, khẳng định không có việc gì.
Ông nói: "Tôi biết bà ổn rồi, bà nhìn bà coi, hung dữ vậy."
Ông thật ra lại hỏi: "Sao bà chịu bỏ tiền mua bữa sáng?"
Cũng đừng nói con dâu cả Lương Mỹ Phân kinh ngạc, là người chung gối, ông Trang cũng kinh ngạc đó.
Triệu Quế Hoa: "Đứa nhỏ đều kết hôn hết rồi, tôi cũng xong một việc lớn phải lo, nên cũng để cuộc sống thoải mái hơn xíu. Ăn một bữa sáng cũng không nghèo được."
Ông Trang nghĩ cũng phải, gật gật đầu: "Vậy cũng đúng, có con dâu mới vào cửa, trong nhà càng thêm dư dả…! "
Nếu nhắc tới đề tài này, Triệu Quế Hoa banh hàm dưới, mở miệng: "Ông nhà à, tôi định phân nhà ở riêng".