Minh Mỹ đeo túi xách nhỏ lon ton chạy về nhà, Tết nhất đó, dọc theo đường đi tiếng pháo không ngừng, cô rất gấp nha, ai ăn tết không vội về nhà? Minh Mỹ rất nhanh quẹo vào ngõ nhỏ chỗ bọn họ, người trong ngõ nhỏ không nhiều lắm, thời gian này, không phải đang nấu cơm thì là đang ăn cơm, ít người cũng thật bình thường.

Minh Mỹ bước nhanh vài bước, quẹo vào đại viện của bọn họ, mới vừa vào cửa, chân phanh gấp luôn, mọi người thế mà đều ở trong sân. Minh Mỹ kinh ngạc nhìn những người này, gãi gãi đầu, hỏi: “Mọi người là đang đợi tui sao?”

Cô nàng cũng có chút tự luyến quá.

Trang Chí Hi vừa thấy vợ yêu trở về, nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay cô, đặt ở miệng nhẹ nhàng hà hơi, nói: “Lạnh không?”

Minh Mỹ lắc đầu, nói: “Không lạnh lắm, em là chạy về mà.”

Cô mắt to huyên thuyên, tầm mắt đảo qua người trong viện, tò mò hỏi: “Đây là làm sao ạ?”

Nhiều người như vậy tụ ở bên nhau làm gì?

Trang Chí Hi: “Trong viện mở hội nghị.”

Minh Mỹ: “ơ ơ.”

Cô vẫn là lần đầu tiên gặp được chuyện như vậy, nhanh chóng theo Trang Chí Hi đứng ở một bên, đừng nhìn Minh Mỹ gả lại đây được nửa tháng rồi, kỳ thật cũng không phải từng nhà đều có thể nhận biết, chủ yếu mỗi ngày phải đi làm, làm sao có thời giờ cùng hàng xóm hàn huyên.

Cô dựa vào Trang Chí Hi, nhỏ giọng hỏi: “Vì gì muốn mở hội nghị vậy anh?”

Trang Chí Hi: “Bà Chu đòi bồi thường.”

Chuyện chiều nay có chút phức tạp, Trang Chí Hi ngắn gọn tóm tắt, Minh Mỹ nhỏ giọng a một tiếng, đầy mặt ảo não, nói: “Em sao lại phải đi làm cơ chứ? Chuyện lớn như vậy thế nhưng em không có tham dự, thiệt thòi.”

Minh Mỹ tóc đều xẹp hết cả xuống, thật sự tiếc vì mình bỏ lỡ một màn tuồng.

Trang Chí Hi bĩu môi, nói: “hiện tại đang tiến hành nửa màn sau đó.”

Nguyên một buổi chiều, mụ Chu Lý chờ người nhà họ Tô trở về, chờ mãi chờ mãi, họ cứ như là đi Thiên Tân vệ chữa bệnh, mãi cũng ko có về. Mãi đến…… chạng vạng, mới thấy hai bố con nhà họ Bạch mang hai quả phụ nhà họ Tô còn có ba con gấu nhỏ cứ như một đại gia đình hoà thuận vui vẻ cùng nhau trở về, lập tức bị mụ Chu Lý chặn lại.

Mụ Chu Lý nhìn một cái, thấy trong tay mụ già Tô còn có một con vịt nướng Toàn Tụ Đức, liền làm cho mụ ta tức điên, cục tức phải phá tan bầu trời mất, mụ hận không thể trực tiếp tiến lên cướp lấy, mụ ở nhà tâm tâm niệm niệm chờ xử lý chuyện này, những người này thế nhưng không thèm để ý, bảo mụ ta làm sao có thể chịu được?

Mụ đi lên liền muốn cướp vịt nướng, nhưng hai bố con nhà họ Bạch chính là đàn ông, làm sao để mụ làm vậy, trực tiếp đẩy một cái, mụ Chu Lý liền ngã trên đất. Mụ ta cũng không vừa, mụ vốn dĩ chính là một mụ già khắc nghiệt, lúc này càng là không chịu được.

Lấy bà Vương dẫn đầu,  mọi người rất nhanh liền tụ tập trong viện, chuyện hôm nay, xác thật cần phân xử. Mọi người tự vào vị trí, mới vừa ngồi xong, còn chưa bắt đầu nói rõ ngựa xe, Minh Mỹ đã trở lại.

Minh Mỹ tấm tắc, cảm thấy viện này quá náo nhiệt, quả nhiên ở nhà tầng liền không có thời điểm náo nhiệt như vậy, như “hội nghị” kiểu này càng hoàn toàn không có. Cô lần đầu tiên tham gia, trong lòng còn có chút kích động, cô nhìn về phía hai lực lượng ở đây, một bên là mụ Chu Lý, phía sau mụ là hai vợ chồng Chu Quần Khương Lô; một bên khác còn lại là bố con nhà họ Bạch và năm người nhà họ Tô.

Mụ Chu Lý kích động mở miệng: “Mọi người phân xử cho tôi, tôi hôm nay đi WC liền chịu tội lớn, là bởi vì ai. Nếu không phải nhãi ranh nhà họ Tô ném pháo, nếu không phải thằng ranh thối Bạch Phấn Đấu này không làm người, tôi làm gì đến nỗi chịu cái tội này. Mấy người cần thiết cho tôi một công đạo, đền tiền, cần thiết đền tiền.”

Bà Vương nhìn về phía hai người mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tô, hỏi: “mấy người nói như thế nào?”

Vương Hương Tú đang muốn phản bác, lập tức đã bị mụ già Tô đè tay lại, Minh Mỹ tinh mắt thấy, quả nhiên tiếp theo mụ già Tô liền mở miệng, mụ nói: “Chuyện này á, là nhà của chúng tôi không đúng. Đứa nhỏ tuổi còn nhỏ, đúng là thời điểm bướng bỉnh, đều nói bảy tuổi tám tuổi khiến chó còn ngại, nhà tôi tận ba đứa, đều là số tuổi đó. Cả ngày liền thích chơi lông bông, bọn chúng cả ngày ở trên phố đều có thấy chó hoang, ngày thường cũng không thấy chó quá hung dữ, vậy nên không quá coi trọng nó. Ai nghĩ được, gây ra họa như thế, bọn nhỏ cũng sợ hãi. Nhưng là Kim Lai đã chịu trừng phạt, hơn nữa, chó đuổi theo mụ Chu, chả liên quan gì đến nhà tôi? Kim Lai nhà tôi lúc ấy đều đã bị cắn, Ngân Lai và Đồng Lai càng là bị dọa không dám cử động. Mụ nếu nói bọn họ chạy hướng WC đem chó dẫn tới chỗ mụ, tôi như thế nào cũng sẽ bồi thường, chỉ là tôi vừa rồi cũng hỏi hàng xóm, căn bản không phải tình huống như vậy! Chó là bị đứa nhỏ nhà chúng tôi trêu chọc, nhưng là chuyện kế tiếp cùng nhà chúng tôi không có quan hệ? Mụ không thể thấy chúng tôi mẹ góa con côi dễ bắt nạt, cứ như vậy ăn vạ nhà chúng tôi chứ! Kim Lai nhà chúng tôi còn bị chó cắn một miếng, hôm nay vào bệnh viện, chỉ là tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại đã phải mất hai đồng tiền. Mấy người cũng biết điều kiện nhà tôi, chỉ có con bé Tú một người đi làm, cuộc sống phải cực kỳ tằn tiện, tôi thật sự, tôi thật sự……”

Mụ ta khóc luôn.

Người xung quanh lập tức nhỏ giọng nói thầm, đều cảm thấy chuyện này cũng không thể toàn trách một nhà bà Tô, nhà bà ta đã khó khăn rồi.

Minh Mỹ kiến thức được hai lần mụ già Tô ra tay, đều thật không đơn giản. Mụ ta quá có thể tỏ ra yếu thế, vậy mà đổ tội cũng làm thật nhanh nhẹn, hơn nữa đại khái là mụ có một khuôn mặt trời sinh tương đối mềm yếu, rất dễ khiến người khác đồng tình.

Lần trước mụ ta không bị thiệt thòi, lúc này xem ra cũng sẽ không.

“Tao nhổ vào, mày giả vờ tủi thân cái gì, không có tiền còn mua vịt nướng?” Mụ Chu Lý với chuyện này mười phần phẫn nộ, nhà họ Tô ăn vịt nướng, bọn chúng xứng sao? Bọn chúng nên ăn cỏ ăn trấu!

Bạch Phấn Đấu lúc này nhịn không được, nói: “Mụ Chu, mụ có thể nói chuyện tử tế hay không, thật là loại người ăn phân, nói chuyện đều thối. Vịt nướng này là tôi mua. Đứa nhỏ bị thương, muốn ăn chút đồ ngon có cái gì sai? Mụ sao không lương thiện như vậy?”

Mụ Chu bị Bạch Phấn Đấu một đứa thuộc hàng con cháu nói cho, lập tức như bị dẫm vào đuôi, kêu to: “Mày là đồ xui xẻo, hôm nay nếu không phải mày đuổi chó, tao sao có thể gặp chuyện như vậy? Chuyện hôm nay mày còn chiếm phần lớn trách nhiệm, tao còn chưa có tìm mày tính sổ đâu? Mày lại còn dám ở chỗ này lên tiếng à. Mày nói xem, có phải mày cố ý đem chó dẫn tới chỗ tao hay không. Tại sao nhiều người vậy không ai làm sao, mỗi tao bị chó đuổi, mày cố ý có đúng không? Mày chính là nhằm vào tao có phải hay không?”

Bạch Phấn Đấu trừng mắt: “Mụ có liêm sỉ không? Mụ rớt hố xí cùng chúng tôi có quan hệ gì!”

“Mày mới rớt hố xí! Cả nhà mày đều rớt hố xí.” Lại nhớ đến Bạch Phấn Đấu nói  mình ăn phân, chuyện này không phải là bịa đặt? Mụ mắng to: “Mày còn nói tao ăn phân, mày là thằng mất dạy đáng chết, xứng đáng cả đời không tìm được vợ, đồ chó má vô đạo đức……”

Bà già Chu điên cuồng sỉ nhục Bạch Phấn Đấu, lão Bạch không muốn nghe, bắt nạt em gái lớn Tô của ông ta xong lại bắt nạt con ông ta nữa, đây là loại người gì?

Lão nói: “Mụ thôi đi, chính mụ cũng chả phải loại tốt lành gì. Nói nữa, con trai tôi đưa đứa nhỏ đi bệnh viện, ai biết chuyện gì xảy ra với mụ, hiện tại liền muốn ăn vạ người khác? Cái chuyện ăn vạ người khác này á, mụ cũng không phải là lần đầu tiên làm, giả vờ cái gì ở đây.”

“Lão lão lão…, lão nói ai! Lão là cái đồ không biết xấu hổ, tao thừa biết lão với mụ già Tô này là mèo mả gà đồng, nhà lão là cả nhà đầu óc có bệnh, chỉ biết làm con trâu cày cho nhà người khác. Tao xem nhà lão sớm muộn gì cũng tuyệt hậu. Lão con mẹ nó ……”

Lão Bạch gia nhập làm mụ Chu càng thêm điên cuồng, giống như chó điên luôn, điên cuồng nhục mạ, kỹ càng “thăm hỏi” tổ tông hai bố con nhà họ Bạch, cũng kỹ càng “thăm hỏi” tổ tông nhà họ Tô, mắng cực kỳ khó nghe, Triệu Quế Hoa nghe xong, cảm thấy chuyện này nếu là lên TV, phải bị tắt tiếng do ngôn ngữ không phù hợp (kiểu beep beep beep ý ^^)

Bà cảm thán một tiếng, chẳng qua lão Bạch cũng không có tính cách như Ông Trang “hũ nút”, lão bị chửi, cũng điên cuồng chửi lại. Hai người liên tục thăm hỏi tổ tông mười tám đời của nhau, nước miếng văng tứ tung.

Minh Mỹ: “… … ôi chao ôi.”

Trang Chí Hi nắm lấy tay vợ, nói: “Đừng sợ, có anh.”

Minh Mỹ liếc anh: “Con mắt nào của anh nhìn thấy là em sợ hãi? Em rõ ràng là hưng phấn.”

Trang Chí Hi: “……”

Hai bên chửi mắng càng ngày càng ghê, Bà Vương vỗ bàn một cái, nói: “Được chưa, mấy người định dây dưa mãi phải không, mấy người có biết hôm nay là ngày 30 tết không, mấy người có còn muốn đón năm mới không.”

Mụ Chu Lý khó chịu: “Là bọn họ không để tôi ăn tết tử tế.”

“Mấy người đều bớt tranh cãi, đây là cần giải quyết vấn đề, không phải để gay gắt thêm mâu thuẫn. Chuyện ngày hôm nay, ai cũng không mong muốn. Không bằng mọi người đều lùi một bước.”

“Hừ.”

“Hừ.”

Bà Vương cũng nhìn ra bọn họ đều không phục, tiếp tục nói: “ Tôi thấy như vậy đi, bà Chu rốt cuộc cũng là thật sự bị tội, Tết nhất dính đầy một cánh tay “vàng cứt”, là ai đều thấy ghê tởm buồn nôn. Mà chuyện này nói đến cùng, Kim Lai và Bạch Phấn Đấu ít nhiều đều là có trách nhiệm, mặc kệ từ phương diện nào, mấy người cũng nên đền bù cho bà Chu. Bà Chu, bà gặp chuyện như vậy, nhà họ Tô cùng với Bạch Phấn Đấu cũng là không muốn? Này chẳng phải ăn Tết sao, bà cũng coi như cho hàng con cháu chút mặt mũi. Mọi người đều lùi một bước, mỗi người bồi thường cho bà Chu một đồng tiền, coi như là đền bù một chút việc bà ấy hôm nay phải chịu tội, được không?”

“Không được! Tôi không thể không đáng giá tiền như vậy?” Mụ Chu Lý không vui!

Bạch Phấn Đấu cũng chả muốn cơ: “Chuyện này liên quan gì tới tôi, tôi lại không làm chó cắn mụ. Chó đuổi theo mụ ta, có lẽ là vì thấy mụ ta là mụ tú bà đó.”

“ Mày mày mày. Mày là thằng súc sinh.”

Hiện trường lập tức lại lần nữa lẫn nhau chửi bới 200 từ.

Bà Vương: “Đủ rồi! Mấy người đừng có cho mặt mũi lại không cần, rốt cuộc có muốn giải quyết không, Tết nhất mọi người trong viện chỉ đi theo mấy người chơi à? Mấy người không muốn giải quyết thì đi tìm tổ dân phố nhé, xem ai giải quyết mấy chuyện gạo xưa thóc cũ của các người. Một đám cả ngày chỉ biết gây chuyện. Có hay mặt mũi hay không! Đây là chuyện có thể diện lắm hay sao! Chu Quần, cháu cũng đừng không nói lời nào, chuyện này của mẹ cháu, cháu nói ý kiến của cháu xem nào.”

Bà Vương bộc phát cảm xúc, sự hung dữ của “sư tử cái” Đông Bắc lập tức liền thể hiện.

Hiện trường nháy mắt an tĩnh lại.

Minh Mỹ đôi mắt sáng lấp lánh, ôi chao!

Chu Quần bị điểm danh, nghĩ một chút nói: “Chuyện ngày hôm nay cháu vốn dĩ không muốn phát biểu ý kiến, rốt cuộc người bị thương tổn chính là mẹ cháu. Cháu nếu bênh mẹ mình, mọi người khẳng định muốn nói cháu là con trai của đương sự, nói ra sẽ không công bằng. Nhưng nếu cháu thấy nhà họ Tô đáng thương mà bênh họ, vậy thì đối với mẹ cháu cũng gây ra tổn thương, rốt cuộc mẹ cháu lớn tuổi như vậy, thực sự là bị tội. Cháu hiểu được mẹ cháu nói chuyện không dễ nghe, nhưng là bà cũng thật là tức quá, mọi người suy nghĩ một chút nếu đổi thành mọi người, Tết nhất gặp việc như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu đến thế nào. Thật ra mẹ cháu cũng không phải chỉ muốn đòi tiền, bà chính là trong lòng không dễ chịu, tức quá chịu không nổi.”

Hắn vừa nói như vậy, mọi người lập tức gật đầu, sôi nổi cảm khái: “Chu Quần vẫn là người hiểu lý lẽ.”

“Chu Quần làm người đàng hoàng.”

Nhưng mà mọi người đều không nghĩ tới, Chu Quần nói lời này tương đương chưa nói gì, Chu Quần: “Mẹ tôi chỉ là muốn xả giận, thật sự nói muốn vì chuyện này đòi bao nhiêu tiền, vậy khẳng định là không phải. Rốt cuộc, nhà họ Tô khó khăn, chúng ta hiểu được, cho dù muốn đòi bồi thường, chúng ta cũng không thể ép cho người ta không sống nổi đúng không?”

Vương Hương Tú cắn môi nhìn Chu Quần, lộ ra thần sắc cảm kích.

Chu Quần: “Nếu bà Vương điểm danh, tôi đây cũng cả gan, thay mẹ tôi ra quyết định, mẹ, mẹ coi con tính vậy có được không?”

Mụ Chu Lý mắt ti hí đảo qua đảo lại, nói: “Mẹ nghe con!”

Chu Quần: “Chuyện này là đứa nhỏ Kim Lai khởi đầu, nhưng lớn nhất trách nhiệm vẫn là Bạch Phấn Đấu, hắn không đuổi chó hoang, mẹ tôi không đến mức chịu cái tội này. Vậy Bạch Phấn Đấu khẳng định là chiếm phần lớn trách nhiệm. Mỗi nhà phạt một đồng tiền, thật sự không đủ để làm mẹ tôi nguôi giận, nhà tôi không phải thiếu tiền, mà là nuốt không trôi cục tức này. Như vậy đi, mấy người đền năm đồng tiền, tôi nghĩ cái mức này, không nhiều không ít, trong lòng mẹ tôi cũng dễ chịu vài phần. Còn năm đồng tiền này hai nhà như thế nào phân chia, mấy người tự thương lượng, tôi chỉ là cảm thấy, Bạch Phấn Đấu có trách nhiệm lớn một chút thì bỏ ra nhiều một chút, Nhà họ Tô vốn dĩ khó khăn, trách nhiệm cũng nhỏ hơn, bỏ ra ít hơn. Mấy người thấy sao? Chẳng qua anh tự quyết định nhé! Anh cho dù là một xu tiền cũng không bắt nhà họ Tô góp, vậy cũng là vì đạo đức anh tốt. Nhà chúng tôi bên này chính là hai nhà tổng cộng thu năm đồng tiền.”

“Năm đồng tiền? Vậy cũng quá nhiều? Chỗ đó có thể mua hai con gà mái già, vẫn là loại to nhất béo nhất!” Bạch Phấn Đấu là mười phần không muốn. Chẳng qua hắn cũng hiểu được chuyện ngày hôm nay khẳng định không thể không đền tiền mà có thể kết thúc.

Không thấy Bà Vương đều nổi bão rồi sao?

Hắn nhìn về phía nhà họ Tô, Vương Hương Tú lập tức lộ ra biểu tình nhu nhược đáng thương, cô ta là một xu cũng không muốn góp, hơn nữa Chu Quần nói đó, dù Bạch Phấn Đấu một người trả năm đồng cũng được, vậy nhà bọn họ đâu cần góp tiền đâu!

Cô ta cắn môi, yếu ớt phảng phất như gió thổi qua người là có thể ngã xuống, cô ta cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạch Phấn Đấu.

Bạch Phấn Đấu nhìn về phía cha hắn, Lão Bạch thì nhìn đến biểu tình của mụ Tô, cũng mềm lòng, nói: “Được, nhà ta bỏ ra năm đồng tiền này.”

Người chung quanh lập tức thể hiện biểu tình đã hiểu, Chu Quần nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.

Bạch Phấn Đấu cầm tiền, mười phần đau lòng đưa cho Chu Quần, hắn vừa mới mua xe đạp, đang đúng thời điểm thiếu tiền. Thật là tức anh ách. Chu Quần nhận tiền, giao cho mẹ mình, còn chưa đi về, đột nhiên nói: “Mẹ, hay là đem tiền đều đưa Khương Lô đi, để Khương Lô mua cho mẹ con gà mà bồi bổ, mẹ bị ngã như vậy, cũng nên bồi bổ thân mình.”

Mụ Chu Lý không vui: “Mua một con gà sao dùng đến năm đồng tiền. Mua con nhỏ đều có thể mua ba con.”

Chu Quần: “Mẹ, mẹ xem kìa, Khương Lô cũng sẽ không để mẹ thiệt, tiền này đều mua gà đi, liền mua ba con, Khương Lô cũng có thể bồi bổ một chút, em ấy cũng là thân thể yếu……”

Khương Lô lập tức cảm động nhìn về phía Chu Quần, người đàn ông của cô thật sự quá tốt quá tốt, lúc nào cũng hướng về cô.

Con gái bà Vương Lý Phương nhéo người đàn ông của mình - Dương Lập Tân một cái, nói: “Anh xem chồng người ta biết thương vợ chưa kìa.”

Dương Lập Tân: “Ái da đau đau!”

Không chỉ Lý Phương, mấy nàng dâu nhà khác cũng cảm khái giống nhau: “ Đều là đàn ông, nhìn Chu Quần mà xem.”

Nghị luận như vậy không chỉ là một hai người, Chu Quần cười thầm một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng nhà họ Trang đứng, quả nhiên, Lương Mỹ Phân cũng tràn đầy ánh mắt hâm mộ. Hắn chờ mong nhìn về phía nàng dâu út nhà họ Trang, ấy…… Minh Mỹ nghiêng mặt nhỏ không biết đang cùng Trang Chí Hi nói gì, vợ chồng son dường như không nghe thấy hắn nói gì bên này, Minh Mỹ đang cười hi hi ha ha, quả là vui sướng không chịu được.

Còn cái gì mà hâm mộ á? Không có.

Một chút cũng không thấy có.

Căn bản không thèm chú ý hắn.

Chu Quần nhấp môi không vui, sau đó trong lòng trầm xuống, nói: “Đi thôi, về nhà.”

Khương Lô lập tức tiến lên đỡ lấy mẹ chồng, nói: “Mẹ, để con.”

Mụ Chu Lý: “ Mày là đồ vô dụng, thời điểm mấu chốt không có lần nào có thể trông chờ vào mày, mày nói mày……”

Tiếng mụ ta mắng con dâu thật không nhỏ, Chu Quần: “Mẹ, Khương Lô cũng không dễ dàng, mẹ đừng luôn như vậy.”

Tuy rằng xem náo nhiệt là rất hay ho, nhưng là rốt cuộc là ngày 30 tết, sự tình kết thúc, mọi người lục tục tan cuộc. Minh Mỹ thuận thế liền ôm lấy cánh tay Trang Chí Hi, nói: “Anh mỗi lần nói đi đón em, đều không có đi. Nói chuyện không giữ lời nha.”

Trang Chí Hi xin tha: “Anh lần sau nhất định làm được, vợ ơi, em hôm nay lại là tam tầm sớm đúng không?”

Minh Mỹ cười hi hi: “ Mấy chuyến sau vẫn luôn không có người lên xe, bác tài xế Lý thông cảm em vừa mới kết hôn, cho nên bác ý tự trông tự làm hết, cho em về trước, hì hì.”

Trang Chí Hi xoa đầu cô, Minh Mỹ: “Ấy ấy ấy, anh làm gì đó? em lại không phải đứa nhỏ ba tuổi, đừng có coi em là Tiểu Yến Tử nha.”

Tiểu Yến Tử ngẩng đầu: “Dạ?”

Minh Mỹ: “Đi, về nhà, chúng ta khi nào mới ăn cơm?”

Trang Chí Hi: “Sủi cảo đều gói xong, vốn dĩ chính là chờ em về liền cho vào nồi.”

Minh Mỹ nhướng mày: “Em đây không phải là người rất quan trọng?”

Trang Chí Hi gật đầu, nói: “Đúng vậy, em chính là người rất quan trọng, quan trọng nhất chính là em.”

Minh Mỹ phụt một tiếng lại bật cười, cả nhà về đến nhà, Lương Mỹ Phân nhanh chóng tiến lên bắt đầu nhóm lửa, chờ nước sôi thì thả sủi cảo, cô ta một bên làm việc một bên cảm khái mãi: “Chu Quần này đúng là rất thương vợ nhé, Khương Lô cũng là người có phúc khí.”

Khương Lô và Vương Hương Tú, đều có phúc khí nha.

Khương Lô tuy rằng có bà mẹ chồng độc ác, nhưng có chồng lại săn sóc rồi thương cô ta, còn có thể bảo vệ cô ta, đây chính là ngàn vàng cũng ko muốn đổi.

Vương Hương Tú không có mệnh tốt như vậy, chồng mất sớm, nhưng là mẹ chồng cô ta là người tốt chứ, bà Tô thật ôn nhu săn sóc, chưa bao giờ nói nặng một lời với con dâu, còn để con dâu quản lý tiền nong, thật chưa thấy qua bà mẹ chồng nào tốt hơn bà ta.

Nhìn chồng cô ta mà xem, dào ôi.

Nhìn mẹ chồng cô ta xem, còn chán nữa.

Lương Mỹ Phân: “ Mọi người nói xem loại người như mụ Chu này, sao có thể giáo dục ra người đàn ông tốt như Chu Quần chứ, thật là khó tưởng tượng.”

Minh Mỹ ngồi xổm một bên hỗ trợ, nói: “Em thật ra cảm thấy Chu Quần không tốt lắm.”

Lời này vừa nói ra, đừng nói là Triệu Quế Hoa, ngay cả mấy nam đồng chí đều nhìn về phía Minh Mỹ, Trang Chí Hi hi hi ha ha: “Ở trong lòng em, anh là tốt nhất phải không?”

Anh trêu chọc một câu, không nghĩ tới Minh Mỹ nhưng thật ra gật đầu, thành thật nói: “Ở lòng em, anh chính là tốt nhất đó. Nếu không em vì cái gì muốn gả cho anh? Em lại không phải đồ ngốc.”

Aizzzzz……

Lời này thật là không đối đáp nổi!

Lương Mỹ Phân cúi đầu càng thấp, thầm nghĩ cái cô em dâu này sao không biết thẹn thùng chứ, thật là lời gì đều có thể nói.

Nhưng Trang Anh Chí Hi biểu hiện rõ ràng cao hứng, anh duỗi tay khoác lấy bả vai vợ, nói: “ Anh cũng thích em nhất, vợ à, em sao có thể đẹp như vậy đáng yêu như vậy chứ!”

Triệu Quế Hoa thật sự nhịn không được, nói: “Hai đứa nếu nghĩ làm người khác ghê tởm, thì về phòng đi, đừng ở chỗ này làm người ta sởn da gà.”

Trang Chí Hi: “…… con thực sự vô tội mà.”

Minh Mỹ: “ Đúng mà.”

Triệu Quế Hoa: “ Mẹ thấy hai đứa không vô tội tí nào, làm như là chưa ai từng trải qua thời điểm vừa mới kết hôn ý, ngọt đến phát ngấy.” Tạm dừng một chút, Triệu Quế Hoa lại có điểm tò mò, bà nói: “Nói thêm đi, sao con cảm thấy Chu Quần không tốt lắm á.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play